Chinh Phu

Chương 8-1




Đinh Mạt Mạt vừa mới rời khỏi Đinh gia không bao lâu, thì không biết tại sao Truy Nguyệt, đột nhiên kích động ngửa mặt lên trời hí.

Nó không chỉ không nghe theo sự điều khiển của nàng để đi về hướng mã trường, mà ngược lại còn bắt đầu nóng nảy nhảy về phía trước, quả thật giống như là đang nổi cơn điên.

“Sao vậy? Truy Nguyệt!” Đinh Mạt Mạt cực kỳ kinh ngạc.

Nàng quấn chặt dây cương trong tay, muốn khiến cho Truy Nguyệt ổn định lại, nhưng nó lại càng lúc càng kích động, hoàn toàn không nghe theo sự sai bảo của nàng.

Tình huống khác thường này, khiến Đinh Mạt Mạt vừa kinh ngạc lại vừa sợ.

Nàng ép buộc mình tỉnh táo lại, cố gắng muốn không chế con ngựa đang nóng nảy, nhưng lại tốn công vô ích. Bình thương thì tính tình của Truy Nguyệt rất ôn hòa nhưng giờ lại giống như bị cái gì đó kích thích, cám xúc nóng nảy đến khác thường.

Sau khi ở tại chỗ nhảy về phía trước, thậm chí Truy Nguyệt còn không ngừng giơ cao chân lên, giống như là muốn hung hăng vứt nàng từ trên lưng ngựa xuống vậy.

Dưới tình huống Truy Nguyệt hoàn toàn mất đi sự khống chế, thì Đinh Mạt Mạt cũng chỉ có thể nắm chặt dây cương, cố gắng để cho mình không bị rơi xuống, nhưng dường như Truy Nguyệt rất nóng nảy muốn vứt nàng xuống, khiến cho tình huống trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Trong lúc nó đang mạnh mẽ nhảy về phía trước, thì đột nhiên thân thể Truy Nguyệt bị mất ổn định và ngã lật, mà Đinh Mạt Mạt cũng lập tức bị quăng xuống, té ngã trên mặt đất.

Chỉ kếm một chút xíu như vậy, nàng cũng bị té ngã xuống đất và vừa vặn đè lên mình Truy Nguyệt.

Vậy mà, mặc dù không bị con ngựa đè lên, nhưng bị té nặng nề như vậy vẫn khiến cho cả người nàng đau đớn đến không chịu nổi, nhưng nàng lại không để ý tới vết thương của mình, nhớ lại tình huống của Truy Nguyệt.

Nó vẫn luôn là con ngựa tốt có tính tình ôn hòa, mà hôm qua khi nàng cưỡi Truy Nguyệt về thì nó vẫn còn rất tốt, làm sao lại mất không chế và nổi điên như vậy?

Chuyện này không đúng lắm, cuối cùng thì nó bị gì vậy?

Lúc Đinh Mạt Mạt cố nhịn đau muốn bò dậy, chợt nghe một tiếng thét vô cùng lo lắng…..

“Mạt Mạt?!”

Nghe giọng nói quen thuộc, nàng vui mừng ngẩn đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Thích Doãn Dương đang phóng ngựa chạy băng băng đến đây, chỉ trong chốc lát sau thì đã đến bên cạnh của nàng.

Thích Doãn Dương cơ hồ không kịp đợi đến khi con ngựa dừng bước lại, lập tức tự mình nhảy xuống ngựa, lòng như lửa đốt chạy tới bên cạnh Đinh Mạt Mạt.

“Mạt Mạt, làm sao nàng lại bị ngã xuống ngựa vậy? Nàng có khỏe không? Có bị thương ở chỗ nào không?” Hắn lo âu hỏi, vẻ mặt và giọng nói cũng lộ ra tràn đầy đau lòng.

Mới vừa rồi khi hắn đang trên đường giục ngựa chạy về, xa xa đã nhìn thấy một con ngựa bị mất khống chế. Hắn kinh nghi bất định (ngạc nhiên nghi ngờ), lập tức chạy tới.

Khi hắn vừa mới nhận ra người ở trên ngựa là nàng, thì vô cùng sốt ruột, nhưng còn chưa kịp chạy tới bên cạnh nàng, thì nàng đã bị ngã xuống lưng ngựa rồi.

Trơ mắt nhìn nàng rơi xuống, máu cả người hắn như bị đông cứng thành băng!

Thật may là vào lúc này ý thức của nàng vẫn còn tỉnh táo, cũng không có ngoại thương trên người, dường như cũng không quá nghiêm trọng, xem như là may mắn trong bất hạnh rồi.

Nhưng mà…..Tại sao lại như vậy? Thật không có đạo lý!

Hắn đã từng thấy qua thuật cưỡi ngựa điêu luyện của nàng, huống chi Truy Nguyệt lại là con ngựa yêu thích của nàng, làm sao có thể nổi điên và mất không chế đến mức quăng chủ tử ngã xuống như vậy chứ?

Đinh Mạt Mạt vốn đang bị tình huống Truy Nguyệt mất không chế dọa cho tâm thần bất định, vào lúc này lại nhìn thấy hắn, tâm tình lập tức được yên ả lại không ít.

Nàng thử khẽ động thân thể của mình, nhưng cả người đau đớn làm cho mi tâm của nàng khẽ chau lại, nhưng sợ Thích Doãn Dương sẽ lo lắng, lập tức vội vàng nâng lên một nụ cười.

“Chỉ là bị thương một chút thôi, chỉ là thương tích ngoài da, không có gì đáng ngại.”

“Thật sao? Nàng đừng cậy mạnh nữa, bị thương lại không dám nói.” Thích Doãn Dương không quá yên tâm.

“Sẽ không, ta thật sự không có gì đáng ngại, chàng quên ta cũng có chút công phu sao, hơn nữa thân thể còn khỏe mạnh, không nhu nhược như cô nương bình thường.”

Thấy nàng dường như không có gì đáng ngại, rốt cuộc Thích Doãn Dương cũng thở phào nhẹ nhõm. Mới vừa rồi nàng bị rơi xuống như vậy, lại chỉ bị chút ngoại thương, thì nàng đã rất may mắn rồi.

Chỉ là cho dù như thế, thì chân mày Thích Doãn Dương vẫn nhíu chặt lại.

“Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Làm sao nàng lại bị rơi xuống như vậy?”

“Ta cũng không biết….” Đinh Mạt Mạt tương đối hoang mang, từ lúc chào đời tới giờ đây là lần đầu tiên nàng bị rơi như vậy! “Mới vừa rồi Truy Nguyệt có cái gì đó rất lạ….Ta phải đi xem tình trạng của nó một chút.”

Thích Doãn Dương đỡ nàng, đi tới bên người Truy Nguyệt.

Trải qua sự vài vò và té ngã vừa rồi, Truy Nguyệt cũng bị thương, không nóng nảy cùng mất khống chế nữa, mà suy yếu nằm trên mặt đất, dáng vẻ con nựa yêu thích của mình bị thương mê mang khiến nàng cực kỳ đau lòng.

“Truy Nguyệt đáng thương, cuối cùng ngươi bị gì vậy?” Nàng đưa tay ra dịu dàng vuốt ve con ngựa, trong lòng không hề trách nó một chút nào, bởi vì nàng biết chuyện này xảy ra như vậy thì nhất định là có nguyên nhân.

“Cuối cùng thì tình huống vừa rồi như thế nào?” Thích Doãn Dương hỏi.

Đinh Mạt Mạt nhớ lại, nói: “Lúc ở chuồng ngựa thì cảm xúc củ Truy Nguyệt đã có chút nóng nảy, mà sau khi ta lên lưng ngựa, thì tình trạng càng thêm nghiêm trọng, nó giống như đang vội vã muốn vứt ta xuống, không ngừng mạnh mẽ nhảy về phía trước.”

Sau khi lên ngựa, thì Truy Nguyệt lập tức vội vã muốn vứt nàng xuống? Dưới tình huống thế nào, thì sẽ khiến cho một con ngựa hiền lương có thể hành động như vậy?

Thích Doãn Dương nhìn Truy Nguyệt, cặn kẽ suy tư tới lời của nàng….., chợt lóe lên một ý tưởng trong đầu.

Hắn lập tức tiến lên kiểm tra con ngựa, sau khi lục lọi hồi lâu, thì ngón tay bị dính một dóng máu nóng tanh.

Quả nhiên không sai!

Tròng mắt đen của Thích Doãn Dương khẽ nhíu lại, vừa gởi yên ngựa xuống vừa nhìn, phát hiện ra một cay trâm bị gảy, bén nhọn đâm vào thân thể của Truy Nguyệt, vết thương vẫn còn đang chảy máu.

Bị thương nghiêm trọng như vậy, cũng khó trách Truy Nguyệt có tình tình ôn hòa lại nổi điên đến mất không chế!

“Trời ạ….” Đinh Mạt Mạt hạ thấp giọng điệu, trong lòng nhéo chặt: “Tại sao lại có thể như vậy? Truy Nguyệt thật đáng thương….”

Đinh Mạt Mạt vì Truy Nguyệt mà đau lòng đến rơi nước mắt, nhưng sắc mặt Thích Doãn Dương ở bên cạnh lại tái xanh vẫn nhìn chằm chằm vào đoạn trâm có khắc hoa lan kia.

Hắn biết chủ nhân của cây trâm cài tóc này là ai, chính là nghĩa muội của hắn Hô Lan Nhi!

Bởi vì trong tên nàng có một chữ “Lan”, vì vậy nên Hồ Lan Nhi cực kỳ yêu thích hoa lan, cơ hồ tất cả đồ trang sức đều có khắc hoa lên ở trên.

Tâm tình của hắn nặng nề khẽ ngẩng đầu thoáng nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy Hồ Lan Nhi đang núp ở cửa chính Đinh gia, lặng lẽ nghé đầu ra nhìn lén chuyện ở nơi này.

Sắc mặt Thích Doãn Dương trầm xuống, mở miệng quát mắng: “Lan nhi, tới đây!”

Hồ Lan Nhi cứng đờ bên cạnh cửa, chần chờ một lúc lâu, mới nhấc chân đi tới.

“Doãn….Doãn Dương ca….” Nàng ngập ngừng khẽ gọi.

“Là ngươi táy máy tay chân trên lưng ngựa phải không?” Thích Doãn Dương hất cao giọng hỏi.

Nghe thấy hắn chất vấn, Đinh Mạt Mạt cực kỳ kinh ngạc, không thể tình được lại là Hồ Lan Nhi giở trò quỷ.

Chỉ là suy nghĩ kỹ lại một chút, thì mới vừa rồi lúc nàng tiến về phía chuồng ngựa, không biết Hồ Lan Nhi đã ở chỗ đó được bao lâu, quả thật có cơ hội lặng lẽ táy máy tay chân ở trên người của Truy Nguyệt.

“Ta….Ta không…..Ta không có….”

Hồ Lan Nhi bị ánh mắt nghiêm nghị của Thích Doãn Dương làm sợ hãi, trong lòng nàng hốt hoảng một hồi, cà lăm phủ nhận, nhưng mà vẻ mặt chột dạ cùng giọng nói đã sớm làm lộ ra chân tướng.

Thích Doãn Dương cắn răng, bị lửa giận cuồng đốt ở trong lồng ngực.

Ban đầu, lúc biết chuyện nghĩa muội cùng Ngụy Thừa Tự muốn mưu hại hắn, hắn cũng không tức giận như vậy, nhưng vừa nghĩ tới nghĩa muội có ý đồ sát hại nữ nhân mà hắn yêu mến, hắn lập tức giận đến không kiềm chế được.

Nếu không phải bận tâm chuyện nàng là nghĩa muội của hắn, sợ rằng hắn đã hung hăng ra tay dạy dỗ nàng một trận rồi!

“Mạt Mạt cùng ngươi không thừ không oán, tại sao ngươi lại làm như vậy?” Hắn cắn răng chất vấn.

Lúc trước khi nghĩa muội nhếch nhác suy yếu chạy tới, còn ngất đi, trước tiên Mạt Mạt đã cho nàng vào trong phòng, mới đại phu tới chữa trị cho nàng, thận chí còn phân phó nha hoàn chăm sóc nàng cẩn thận, có thể nói là ân nhân của nàng.

Mà vào lúc này, thế nhưng nàng không chỉ không muốn báo đáp ân nhân mà còn muốn mưu hại Mạt Mạt, thật sự quá ghê tởm!

“Ta thật không ngờ ngươi lại có thẩy làm ra chuyện này! Mạt Mạt vô tội! Tại sao ngươi lại muốn thương tổn nàng?” Hắn tức giận thét hỏi.

Mặc dù Hồ Lan Nhi tự biết hổ thẹn, nhưng lại không chịu nổi hắn nổi cơn thịnh nộ chất vấn, lại nghĩ tới hai người họ hạnh phúc yêu nhau như thế, một chút oán khí lập tức dâng lên trong lòng.

Nàng cắn môi, giọng nói kích động la ầm lên: “Làm sao nàng lại vô tội? Nàng đoạt đi Doãn Dương caa người vốn nên thuộc về ta!”

Thích Doãn Dương vừa nghe, càng cảm thấy thất vọng và đau lòng hơn với nàng.

“Ban đầu nếu ngươi không đặt bẫy muốn đưa ta đến chỗ chết, thì ta sẽ gặp Mạt Mạt sao? Ta đã tha thứ cho ý đồ mưu hại của ngươi, không ngờ chẳng những ngươi không có tỉnh ngộ, mà hiện tại còn có ý định tổn thương Mạt Mạt! Nếu như nghĩa phụ vẫn còn, nhất định sẽ cảm thấy đau lòng không thôi, bởi vì ngay cả lòng ta cũng cảm thấy cực kỳ nguội lạnh! Ngươi vốn là một cô nương tốt có tính tình thiện lương, làm sao lại biến thành như vậy?”

Lời nói nặng nề cùng nghiêm nghị lần này, khiến sắc mặt Hồ Lan Nhi trắng bệch.

Nàng không khỏi hồi tưởng lại việc khi phụ thân còn sống thì rất yêu thương và cưng chìu nàng, trải qua nhiều năm như vậy, nàng ở dưới sự bảo vệ giữa cha và nghĩa huynh, vẫn không buồn không lo, cũng chưa bao giờ muốn sát hại bất cứ kẻ nào.

Nhưng…..Từ khi biết Ngụy Thừa Tự, nàng lại bất tri bất giác thay đổi.

Nàng trở nên ích kỷ, trở nên vì để đạt được mực đích không từ bất cứ thủ đoạn nào, giờ phút này bị nghĩa huynh nói lời năng nề như thế, lại cẩn thận nhớ lại chuyện mấy ngày nay mình đã làm, nàng đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của mình thật đáng ghét!

Hồ Lan Nhi che giấu sắc mặt, cảm thấy rất xấu hổ.

Mà lửa giận của Thích Doãn Dương vẫn chưa giảm tiếp tục trách cứ: “Tự ngươi tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, chuyện ngươi đã làm vào mấy ngày nay, không phụ lương tâm của ngươi sao? Ngươi vì lợi ích của bản thân, không tiếc tổn thương người khác, vì vậy mà có biết bao nhiêu người chết, những người đó vô tội! Giống như Tôn bá tổng quản, khi ông ấy còn sống đã đối xử với ngươi rất tốt, quả thật đã yêu thương ngươi giống như nữ nhi của mình!”

Lòng Hồ Lan Nhi níu chặt, trong đầu hiện lên mặt mũi hòa ái của tổng quản, vị trưởng bối hiền lành nhân hậu kia, giống như người thân của nàng, tuy nhiên người đó….lại….

Tỉnh ngộ cùng ân hận khiến nước mắt nàng ào ào rơi xuống, Hồ Lan Nhi chỉ cảm thấy không đất dung thân.

Lần này, nàng thật sự đã biết mình phạm phải sai lầm khó tha thứ đến cỡ nào rồi.

“Ta sai rồi…..Ta thật sự….Thật sự sai rồi….”

Thấy tràn đầy nước mắt hối tiếc trên mặt nàng, Đinh Mạt Mạt lại không đành lòng, đưa tay ra khẽ kéo ống tay áo của Thích Doãn Dương, thử cầu xin tha thứ dùm Hồ Lan Nhi.

“Được rồi, quên đi, dù sao thì ta cũng không có bị thương nặng, nếu chuyện đã qua rồi thì cứ xem như là quá khứ, đừng nói nữa.”

Nàng tốt bụng tha thứ, khiến Thích Doãn Dương cảm động không thôi, tức giận trong lòng đã thoáng chốc giảm đi không ít.

Hắn thở ra, lau đi vết nước mắt chưa khô của nàng, nói: “Thật may là nàng không có việc gì, nếu như nàng xảy ra chuyện gì không hay, thì ta tuyệt đối không thể tha thứ cho mình.”

Đinh Mạt Mạt khẽ mỉm cười, liếc thấy ở cửa chính có mấy tên tôi tớ nghe xôn xao nên ghé đầu nhìn quanh, nàng lập tức hô: “Người đâu mau tới đây! Gánh Truy Nguyệt vào trong chuồng ngựa, mau nhớ đại phu tới chữa thương cho nó!”

Chỉ sau chốc lát, năm, sáu tên gia đinh chạy ra, cẩn thận từng li từng tí cùng nhau gánh Truy Nguyệt vào.

“Đúng rồi.” Đột nhiên Đinh Mạt Mạt nhớ tới một chuyện quan trọng hơn, vọi vàng mở miệng hỏi: “Chàng đã trở lại, đã giải quyết xong chuyện của sơn trang rồi sao? Tên Ngụy Thừa Tự kia đã bị bắt, đưa tới quan phủ để xử lý rồi sao?”

Mới vừa rồi nàng bị tình trạng của Truy Nguyệt dọa sợ, nên quên hỏi vấn đề quan trọng này.

“Không, không thấy hắn.”

“Không thấy?!”

Thích Doãn Dương gật đầu một cái, mày rậm nhíu chặt.

“Theo như lời nói của bọn nô bộc trong sơn trang, khi bọn họ đánh nhau với Ngụy Thừa Tự, sau khi thuận lợi để Lan Nhi chạy thoát, có lẽ tên kia sợ Lan Nhi sẽ đi báo quan, cho nên sau khi đã thương thương mấy tôi tớ, lập tức chạy mất tăm.”

Mặc dù Ngụy Thừa Tự âm hiểm hung tàn, nhưng võ công lại không thể xưng là hãng nhất được, chắc chắn hắn biết nếu như mình bị đông đảo quan binh vây bắt, thì cũng chỉ có thể khoanh tay chịu trói, vì vậy mới có tư tưởng sợ hãi muốn chạy trốn!

Vừa biết được chuyện này, hắn nghĩ thầm không chừng Ngụy Thừa Tự đã nghe thấy chuyện ở Mã trường Đinh gia, thậm chí còn đoán được nghĩ muội sẽ đi tìm hắn.

Hắn lo lăng là có thể tên kia sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng sẽ dùng âm mưu hiểm ác gì đó, vài vậy đã xin quan phủ phái một số người tới bảo vệ sơn trang, đợi đến khi Ngụy Thừa Tự quay lại, thì hắn sẽ lập tức trở về.

“Chúng ta vào nhà trước đi!” Thích Doãn Dương nói.

“Ừ.” Đinh Mạt Mạt gật đầu một cái.

Đang lúc bọn họ định vào trong nhà thì Hồ Lan Nhi lại quỳ xuống trước mặt họ.

“Doãn Dương ca, Mạt Mạt tỷ…..Thật xin lỗi, muội thật sự….Muội thật sự đã rất quá đáng, đã làm chuyện rất quá đáng….Lần này muội thật sự biết sai rồi….Cầu hai người tha thứ cho muội….”

Nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc kể lể của nàng, Thích Doãn Dương và Đinh Mạt cũng cảm nhận được sự sám hối của nàng rồi.

Thích Doãn Dương trầm giọng thở dài, nói: “Chúng ta có tình nghĩa huynh muội, chỉ cần muội thật lòng hối cải, đương nhiên ta vẫn sẽ tha thứ cho muội, chỉ cần muội đừng làm ra chuyện như vậy nữa là được rồi.”

“Không đâu! Tuyệt đối sẽ không! Muội có thể thề với trời, nếu muội lại có chút lòng dạ muốn hại người, nguyện bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế!” Giọng Hồ Lan Nhi kích động nói ra lời thề độc.

“Được rồi, chớ quỳ, nhanh chóng đứng lên đi!” Đinh Mạt Mạt mau chóng tới đỡ nàng đứng dậy, giọng nói dịu dàng dặn dò: “Bây giờ muội còn đang mang thai, phải chú ý tới thân thể.”

Cảm nhận được nàng thật lòng quan tâm, Hồ Lan Nhi lệ nóng doanh tròng( nước mắt vui mừng), trong lòng vừa xấu hổ lại cảm động.

“Mạt Mạt tỷ, thật xin lỗi….Về sau, tỷ chính là tẩu tảu của ta, ta nhất định sẽ tôn kích tỷ như tôn kích Doãn Dương ca vậy.”

Một tiếng “Tậu tẩu” được phát ra này, khiến tất cả ân oán hóa như không trong nháy mắt.

“Được rồi, chúng ta mau vào nhà đi!”

Đinh Mạt Mạt đắt tay của nàng, cùng Thích Doãn Dương đi vào Đinh gia.

Chính vào lúc bọn họ đang bước vào cửa của Đinh gia, một bóng người chợt hiện ra.

Thích Doãn Dương cẩn thận bảo vệ hai nữ nhân ở sau lưng, nhìn chăm chú phía trước, tên trước mắt này không phải là Ngụy Thừa Tự sao?

Hồ Lan Nhi cũng nhìn thấy hắn, giận đến chỉ vào mặt hắn mắng to: “Ngươi cái tên điên này, tới nơi này làm gì?”

“Cẩn thận một chút, hai người lui về phía sau một chút, để ta đối phó với nười này.” Thích Doãn Dương nói với Đinh Mạt Mạt và Hồ Lan Nhi.

Hắn đang hận không thể bắt được Ngụy Thừa Tự, không ngờ người này lại tự đưa tới cửa, tiết kiệm dùm hắn không ít chuyện.

Hôm nay hắn lại có thể tự tay bắt được tên khốn đã làm nhiều chuyện tội ác tày trời này, giao cho quan phủ!

“Lan nhi, ta sai rồi! Xin nàng tha thứ cho ta!” Ngụy Thừa Tự lộ ra vẻ mặt hối tiếc la ầm lên.

Hành động ngoài dự liệu này, khiến Thích Doãn Dương, Đinh Mạt Mạt cùng Hồ Lan Nhi cực kỳ kinh ngạc.

Hồ Lan Nhi nhìn chằm chằm vào hắn, cắn răng nghiến lợi mắng: “Ngươi đừng tưởng mình giả mù sa mưa như vậy, thì ta sẽ lập tức dính bẫy! Ta sẽ không bao giờ tin ngươi nữa!”

“Không, Lan nhi, ta thật lòng yêu nàng, chỉ là bị quyền lực cùng giả tâm che mờ lý trí, mới có thể làm ra nhiều chuyện mất trí như vậy. Lan nhi, ta yêu nàng! Cũng yêu đứa bé của chúng ta!”

Nghe hắn nhắc tới đứa bé, vẻ mặt Hồ Lan Nhi cứng đờ, đôi tay không tự chủ được vuốt bụng.

“Lan nhi, chúng ta làm lại từ đầu được không? Lần này, ta bảo đảm sẽ đối xử với nàng thật tốt.” Mặt Ngụy Thừa Tự khẩn cầu nói: “Lan nhi, để ta đền bù cho nàng! Xem như không để ý chuyện ta thật lòng tỉnh ngộ, thì cũng phải thể diện của con chúng ta, chẳng lẽ nàng nhận tâm để cho nó vừa ra đời đã không có phụ thân rồi sao?”

Lời nói này, khiến lòng của Hồ Lan Nhi không khỏi dao động. Nghĩ đến nàng vừa mới hoàn toàn sám ngộ, nói không chừng giờ phút này Ngụy Thừa Tự cũng thật sự hối tiếc…..