Cho Anh Làm Lại Em Nhé!!

Chương 4-2




Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Thiên Chân nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ đó trước mắt mình. Quen thuộc bởi vì đã biết nhau trong một thời gian không ngắn, xa lạ bởi vì từ trước đến nay cô chưa từng nhìn anh ở khoảng cách gần đến thế này. Những đường nét rõ ràng góc cạnh đã trở nên mềm mại hơn vì giấc ngủ.

Dường như cảm giác thấy, anh từ từ mở mắt. Khi đó Thiên Chân mới biết thời khắc một người đàn ông thức dậy cũng làm lay động lòng người đến vậy. “Chào”, cô nói.

“Chào”, anh ngồi dậy, sau đó xuống giường. “Trời sáng rồi”, Tần Thiển kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời chảy tràn vào cả trong phòng, trải trên da tạo nên cảm giác hơi ấm nóng. Thiên Chân chợt cảm thấy đau lòng, cái cảm giác đó cứ lan dần vào trái tim. Cô trùm tấm chăn mỏng lên đầu, muốn chạy trốn về cái lãnh địa an toàn của mình.

Tuy nhiên góc chăn đã bị Tần Thiển kéo lại. Anh lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô: “Tôi vẫn nhớ trong showroom ngày hôm đó cô nói rằng cô ghét ánh nắng sớm mai.” “Anh biết không, thực ra tôi là ma cà rồng”, Thiên Chân cười, sắc mặt hơi nhợt nhạt, “Khi ánh nắng mặt trời chiếu vào, tôi sẽ bị thiêu đốt thành tro.” “Thật không?”, anh nói rồi ngồi xuống cạnh cô, “Cô biết đấy, có một số loài ma cà rồng không sợ ánh mắt mặt trời, bởi vì bọn chúng sử dụng một số phụ kiện khiến cho chúng có sức mạnh đặc biệt.”

“Nhưng mà tôi không có”, Thiên Chân đáp, khóe miệng bắt đầu thấp thoáng một nụ cười. “Tôi có”, anh mở ngăn kéo ở tủ đầu giường ra, tìm một chiếc hộp, mở nắp. Bên trong là một sợi lắc tay, trông hình thức giản đơn, không có gì đặc biệt. “Đá obsidian[4] đấy, nó có thể hút đi tất cả những vận khí xấu trên cơ thể cô, cũng có thể khiến cho cô không sợ ánh nắng mặt trời buổi sớm nữa”, Tần Thiển nói rồi đeo lên tay cho cô.

[4] Obsidian, đá được cấu thành bởi dung nham nguội, còn được gọi là “tinh thể thủy tinh”, hay “tinh thể núi lửa.” “Nó ở đâu ra thế?”, Thiên Chân vuốt những viên đá tròn tròn mát lạnh trên bề mặt chiếc vòng. “Vợ tôi làm thiết kế đồ trang sức….”

Thiên Chân định cởi ra, song anh đã ngăn lại: “Tôi chưa nói hết, Thiên Chân, chiếc lắc tay này là tôi học làm theo cô ấy trong lúc hứng thú nhất thời. Quả thực tôi không có tài về phương diện đó, thế nên tay nghề vụng về, trông hình thức quá bình thường.” Thiên Chân thở phào, khóe miệng hơi cong lên: “Ha, sản phẩm thất bại không thể giơ ra ngoài được mới tặng cho tôi, anh cũng tuyệt vời thật đấy.” Tần Thiển vẫn bình thản trước câu trách cứ của cô: “Cô biết đấy, ngoài Sean ra, đã rất lâu rồi tôi không tặng quà cho ai.”

“Bởi vì trong mắt anh, tôi với thằng bé cùng là đứa trẻ đáng thương bị thiếu hụt tình yêu của mẹ”, Thiên Chân nói. Tần Thiển lặng lẽ cười như thừa nhận. “Ông Tần, có một người đàn ông Trung Quốc đến tìm cô Jean”, nhân viên lễ tân kết nối điện thoại của Tần Thiển, “Tôi đã nói với anh ta là cô Jean xin nghỉ không đi làm, nhưng anh ta lại nói muốn tìm ông.”

“Mời anh ta lên đây”, Tần Thiển bình thản nói. Hai phút sau, Trần Úc đi vào văn phòng của anh. “Xin hỏi ông Trần đến đây có việc gì?”, Tần Thiển nhìn người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai nhưng khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào trước mắt mình.

“Tôi muốn tìm Thiên Chân”, Trần Úc vừa đi vào đã nói ngay. “Quả thực là cô ấy đang xin nghỉ ốm, mấy ngày hôm nay đều không đến làm”, Tần Thiển đáp lại bằng giọng bình tĩnh. Trần Úc chau mày lại: “Tôi nghĩ chắc quý công ty phải có hồ sơ nhân viên, tôi có thể biết địa chỉ nhà cô ấy được không?”

“Coi như là anh biết địa chỉ, thì cũng không thể tìm thấy cô ấy”, Tần Thiển khẽ mỉm cười. “Ông có ý gì?”, giọng Trần Úc trở nên lạnh lẽo. “Vì cô ấy ở ngay tầng trên, nơi tôi ở”, Tần Thiển nhìn Trần Úc rồi chậm rãi nói, vẫn giữ nguyên nét mặt thản nhiên.

Trần Úc hơi sững lại, nhìn người đàn ông ngồi đối diện với mình. Người đàn ông đó lớn hơn anh gần chục tuổi, từ đầu tới cuối vẫn giữ thái độ điềm nhiên thong thả, song những lời nói lại sắc lẹm như kiểu giết người không thấy máu. Trần Úc là người từ trước tới nay không dễ dàng lùi bước. Thế nên Trần Úc khẽ cười: “Ông Tần quả nhiên là một ông chủ tốt, biết thấu hiểu và quan tâm chăm sóc đến nhân viên. Thiên Chân từ trước đến nay vẫn mong manh và không biết đánh giá con người, nay lại hân hạnh được ông chăm lo đến, ông quả là hào phóng.”

“Đừng khách sáo”, Tần Thiển từ tốn đáp. “Vậy tôi có thể gặp cô ấy một lát được không?”, Trần Úc hỏi. “Đó là quyền tự do của hai người”, Tần Thiển đáp, “Cô ấy đồng ý là được.”

Nói xong, Tần Thiển mở hộp chức năng và bấm điện thoại. “A lô?”, một giọng nói mềm mại vang lên. “Thiên Chân, Trần Úc vừa đến đây, đang muốn gặp cô”, Tần Thiển chậm rãi nói vào trong điện thoại.

Phía bên kia im lặng một lúc lâu, sau đó giọng nói ấp úng mới vang lên trong do dự: “Tôi không muốn gặp anh ta, anh kiếm cớ gì đó giùm tôi có được không?” Tần Thiển đưa mắt nhìn Trần Úc, thấy sắc mặt anh ta đột nhiên u ám. “Tôi không thích nói dối, Thiên Chân”, anh nói tiếp, “Bất kể là cô sợ phải trông thấy anh ta, hay không muốn gặp anh ta, cô đều phải nói ra một cách thẳng thắn.”

Thiên Chân lại ngập ngừng hồi lâu. “Tôi không biết”, cô nói yếu ớt, “Khi thấy anh ta tôi sẽ không vui, tôi cũng không biết phải nói với anh ta những gì… Tóm lại là tôi chưa sẵn sàng để có thể gặp mặt anh ta.” “Được rồi, tôi sẽ nói với anh ta”, Tần Thiển chào Thiên Chân rồi dập máy.

“Anh đều đã nghe thấy rồi đấy”, Tần Thiển nói, nhìn Trần Úc khi đó sắc mặt đã trở nên hơi nhợt nhạt. “Tôi sẽ đợi cô ấy ‘sẵn sàng’”, Trần Úc nói lạnh lùng, đôi mắt đen sắc lẹm nhìn Tần Thiển, “Ông Tần, nếu như ông thực lòng làm người hùng của cô ấy, thì xin ông hãy toàn tâm toàn ý. Thiên Chân hoàn toàn không có cảm giác an toàn, nếu như ông không có ý gì, thì đừng có để cho cô ấy quá dựa dẫm vào mình, nếu không thì sẽ chỉ hại người mà cũng không có lợi cho mình.” “Anh Trần quá lo nghĩ rồi”, Tần Thiển mỉm cười, “Có thể nói ra những điều này, chắc chắn anh cũng đã phải nghĩ ngợi rất nhiều về quá khứ và ngộ ra được một cách sâu sắc.”

Trần Úc sầm mặt lại: “Thiên Chân gặp được một nhân vật khôn ngoan và lợi hại như ông Tần đây, cũng không biết là phúc hay họa nữa.” Khóe môi Tần Thiển hơi nhếch lên, song anh không nói gì. Nhìn theo bóng Trần Úc bước đi, anh ngồi lặng lẽ hồi lâu như ngẫm ngợi. Sau khi nhận được điện thoại của Tần Thiển, Thiên Chân luôn trong trạng thái ngơ ngẩn thất thần, trong lòng khó chịu vô cùng.

Cô vẫn luôn biểu hiện không ổn lắm trên phương diện tình cảm, giấc mơ vừa rồi đã quay đi trở lại đến cả trăm vạn lần mà vẫn khó lòng giải tỏa được. Cứ một lòng một dạ muốn biết câu trả lời, đến nay thì đã biết sự thật, cô trái lại không biết phải kết thúc thế nào, chỉ đành trốn chạy trong vội vã. Nực cười biết bao, đã từng thề non hẹn biển, chỉ có anh là người duy nhất, vậy mà giờ đây lại thảm hại thế này. Hồi đó cô từng đọc lời tựa mà Andrea Mayor[5] viết trong “Remembrance of things past[6]”, rằng bọn họ từng cố gắng theo đuổi tình yêu với một người, một người bạn, một vài đức tin. Dĩ vãng cứ chầm chậm dâng trào từ một nơi nào đó không sao đoán định được rồi chôn lấp những ký ức tươi đẹp nhất, quý giá nhất của họ. Cuối cùng luôn có một ngày sẽ không làm sao giữ lại nổi cái người mà ta từng yêu thương, từng đau khổ, từng cùng tham gia cuộc cách mạng đó… Thiên Chân không tin, làm sao tình yêu lại có thể bay đi như cánh nhạn không để lại dấu vết gì kia chứ? Huống hồ chim nhạn sẽ quay về phương Bắc[7]. Đến hôm nay mới biết, nếu như thời gian đã khiến cho tất cả sự ngọt ngào trở nên không sao chịu nổi, thì con người chẳng bằng hãy cố quên đi. Thực ra không phải “lúc gặp được nhau đã khó, khi chia tay lại càng khó khăn hơn”[8], mà nhiều khi gặp nhau thì dễ nhưng khi chia cách lại khó biết bao.

[5] Nhà văn người Pháp. [6] Tiếc thương thời đã qua, một tiểu thuyết của Marcel Proust, nhà văn người Pháp. [7] Chim nhạn bay về phương bắc báo hiệu mùa xuân.

[8] Một câu thơ của Lý Thương Ẩn, “tương kiến thời nan biệt diệc nan.” Chỉ là phải làm thế nào để khi gặp một người trong tâm ý của mình, có thể kiểm soát được tình cảm bằng lý trí, để có thể dồn hết tất thảy, thậm chí cả tương lai cho nó một cách rõ ràng. Rốt cuộc chúng ta vẫn là người phàm trần.

Bởi vì còn trẻ, mới yêu một cách giản đơn và mong manh như vậy, nên không thể nào chịu nổi những sự u ám và hiểm ác đó. Ngồi cuộn tròn trên ghế salon, cô nghĩ đến điều Tần Thiển từng nói: “Không ai là không phạm sai lầm, không ai có thể thực sự xứng đáng với con người của chính mình trước đây. Cô cần phải tha thứ cho Thiên Chân ngày đó.” Vì sao lúc nào anh cũng có thể nói trúng, nhìn trúng vào cõi lòng cô, khiến cho cô thấy sốc như vậy? Lẽ nào, thực sự là vì cô còn quá trẻ, những điều trông thấy, những thứ trải qua vẫn không nhiều bằng anh?

Chuông điện thoại lại vang lên. “A lô”, Thiên Chân nhấc máy. “Đoạn Thiên Chân? Sao lại là chị được?”, đầu dây bên kia lặng im một lúc, sau đó là một giọng nam non nớt chứa đầy sự kinh ngạc vang lên.

“Sean à?”, Thiên Chân lập tức phản ứng kịp thời, “Tiến bộ nhanh đấy, đến Trung Quốc nên bắt đầu nói tiếng Trung được rồi.” “Sao chị lại ở trong nhà tôi?”, thằng quỷ nhỏ vẫn tiếp tục truy vấn không tha. “À”, Thiên Chân cảm thấy không nên nói thật, thế nên bịa ra một lý do, “Chị đến giúp bố em sắp xếp lại một số đồ đạc, em tìm bố à?”

“Ừm, tôi tưởng giờ này bố tôi đã ở nhà rồi”, Sean đáp, sau đó lập tức hỏi, “Tuy nhiên có chị ở đây cũng được. Câu trước câu ‘Bất cập Uông Luân tống ngã tình’ là gì?” “’Đào hoa đàm thủy thâm thiên xích[9]’ chứ còn gì, câu hỏi đó quá dễ”, Thiên Chân trả lời, dùng ngay chính câu Sean đã nói với mình khi trước, “Lẽ nào em không biết trên thế giới này có một thứ gọi là internet à? Lại còn cả thứ gọi là google nữa có biết không? Em chỉ cần ra ngồi trước máy tính, gõ vào câu ‘Bất cập Uông Luân tống ngã tình’ là xong thôi mà.” [9] Hai câu thơ trong bài “Tặng Uông Luân” của Lý Bạch, có nghĩa là: “Đào hoa đầm rộng sâu ngàn thước, Khôn sánh tình Uông tiễn đưa ta.”

“Tôi đang ở ngoài làm gì có máy tính”, Sean cãi lại với vẻ bất mãn, “Điện thoại di động thì có thể dùng lên mạng, nhưng máy của tôi toàn tiếng Anh, không có phông chữ tiếng Trung, không thể nào gõ được.” “Đáng đời!”, Thiên Chân cố tình trêu thằng bé một cách hả hê, “Chỉ là một câu thơ thôi mà phải kích động đến thế hay sao, lại còn gọi cả điện thoại đường dài để hỏi nữa.” “Nhưng mà tôi vừa mới trả lời người ta, câu trước đó là “Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng[10]” rồi”, Sean tỏ ra thất vọng, “Chả trách Lương Bội Bội cáu lên chạy mất.”

[10] Câu thơ trong bài “Đêm xuân” của Tô Thức, thường dùng để chỉ đêm động phòng của vợ chồng mới cưới. “Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng. Khôn sánh tình Uông tiễn đưa ta?”, Thiên Chân cười ngất tới mức gần như không thở nổi, “Nhóc à, nhóc brokeback[11] phải không?” [11] Từ mới có nguồn gốc từ bộ phim “Brokeback mountain”, ám chỉ người đồng tính nam.

“Cười cái quỷ sứ nhà chị ấy, chị mới là đồ Lesbian”, Sean nổi giận đùng đùng, “Chị đừng có mà dìm hàng, tôi thích phụ nữ mà.” “Thôi đi, em còn chưa đủ mười tuổi đấy”, Thiên Chân vẫn không thể dừng cười được. “Người đàn ông thông thường thích phụ nữ khi còn trẻ, đến lúc già mới thích con gái”, Sean nói đầy vẻ nghiêm túc.

“Vậy thì Lương Bội Bội đó là như thế nào?”, Thiên Chân tiếp tục khiêu khích. “Không đến lượt chị biết”, Sean xì một tiếng, “Tôi thấy cô đơn, kiếm một người làm bạn không được hay sao?” “Haiz, nhóc à, chị khuyên nhóc một câu này thôi nhé”, Thiên Chân cười phỉnh, “Con gái Trung Quốc không dễ theo đuổi đâu, em đừng có mà dùng cái cách dụ dỗ con gái phương Tây, tưởng rằng chỉ cần đẹp trai là được. Mau tìm cách dắt lưng ba trăm bài thơ Đường đi.”

“Ai thèm quan tâm đến chị, bye!”, thằng quỷ nhỏ tỏ vẻ cực kỳ không vui, dập máy. Thiên Chân gác máy xong, nhớ tới cái câu nói kinh người của nó, vẫn không khỏi buồn cười. “Cứ tưởng rằng cô sẽ hơi buồn bực, không ngờ lại vui vẻ thế này”, một giọng nói chậm rãi vang lên ở phía sau.

Thiên Chân quay đầu lại, thấy Tần Thiển đã về. “Sean quả đúng là một thằng hề”, cô cười. “Cô xưng chị với nó, vậy lẽ ra phải gọi tôi bằng chú”, Tần Thiển nói, một nụ cười phảng phất trên khóe môi.

Thiên Chân cũng cười hơi xấu hổ: “Quả thực tôi thấy thích nó rồi.” Nói xong, cô kể lại chuyện ngốc nghếch của Sean, khiến Tần Thiển cũng không thể nhịn được cười. “Đúng là về Trung Quốc mà mất mặt quá đi thôi”, anh cười với vẻ bất lực.

“Chỉ cần đừng có dẫn bạn gái về là được”, Thiên Chân rên rỉ. “Ừm”, Tần Thiển đáp, quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, “Không vấn đề gì chứ?” Thiên Chân hơi ngẩn ra, sau đó mới biết anh hỏi tình trạng của cô, “Không vấn đề gì.”

“Nhưng anh ta có nói gì với anh không?”, Thiên Chân hỏi. “Không”, Tần Thiển trả lời, giọng nhẹ tênh. Mười ngày sau Thiên Chân lại tiếp tục đi làm, may mà vết thương cũng không sâu lắm, đã liền sẹo, tuy nhiên tạm thời vẫn phải đi giày vải. Cô lót thêm một lớp mút vào bên dưới đế giày, cộng thêm cách ăn mặc trông cũng phù hợp, chỉ có điều không đi giày cao gót, khiến cô có cảm giác thấp hơn mọi người hẳn một cái đầu.

Hồi còn đi học cô thấy người khác đi giày cao gót trông luôn có vẻ rất trưởng thành, bây giờ mới nhận ra sức quyến rũ của nó, ngực đầy mông nở tất cả đều đẹp hơn nhờ vài centimet đó, hễ đã đi giày cao gót rồi thì không thể bỏ ra được nữa, dường như không thể nào còn lấy lại được những khoảnh khắc trong trẻo đã trôi qua trong quá khứ. Mọi người trông thấy cô đều nhiệt thành hỏi thăm, nghe giọng không có gì khác thường, xem ra công tác bảo mật của Tần Thiển đã làm rất tốt, chỉ trừ Thomas nhìn cô cười đầy ý nhị. Thiên Chân ngầm rên lên ở trong lòng, ông có cười cũng vô ích, Tần Thiển đâu có phải là người bừa bãi, tôi làm gì có đủ năng lực để thâu tóm dễ dàng như vậy chứ?

Song nghĩ lại sự quan tâm của Tần Thiển với mình trong suốt thời gian qua, trong ngực cô vẫn trào dâng lên một niềm ấm áp. Cô chợt thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc và đôi mắt màu hạt dẻ, có lẽ là người bản địa, đứng lên ngay bên bàn sát chỗ ngồi của mình. “Chào cô, tôi là Rita, trợ lý mới ở đây”, cô gái tự giới thiệu rồi đưa tay ra.

Thiên Chân cười bắt tay cô gái, ánh mắt hơi chững lại. “Thiên Chân, cô tới đây một chút”, có tiếng Tần Thiển gọi cô. Thiên Chân đi vào văn phòng của Tần Thiển, đóng cửa rồi ngồi xuống ghế.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ-mi màu xám nhạt, nó khiến cho khuôn mặt vốn có những đường nét rõ ràng càng trở nên thanh nhã hơn. “Tôi đã tìm được một người trợ lý mới”, anh vừa nhìn thấy cô đã nói ngay, “Rita sẽ tiếp nhận công việc cũ của cô.” Thiên Chân gật đầu, lắng nghe bằng vẻ mặt bình tĩnh.

“Cô không lo lắng về tương lai của mình à?”, Tần Thiển nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của cô, khóe miệng hơi nhếch lên. “Lẽ nào anh có thể bán tôi đi hay sao?”, Thiên Chân cười ranh mãnh, “Huống hồ mấy ngày vừa qua anh hết lòng hết sức chăm sóc tôi, nếu như không thể thu lại được chút lợi nhuận từ bản thân tôi chẳng phải thiệt thòi quá ư?” “Đúng rồi, đã bỏ ra một khoản vốn, thì giờ dù có nguy hiểm hơn nữa cũng vẫn phải nghiến răng mà đầu tư tiếp, nếu không thì làm sao mà cam tâm được”, Tần Thiển tiếp diễn câu nói đùa của cô một cách nghiêm túc, giọng nhẹ nhàng, “Chuyển cô sang bên Thomas có được không?”

Thomas là giám đốc thiết kế, song ông ta cũng phụ trách luôn cả mảng tiếp thị thương hiệu. Thiên Chân không có một chút khái niệm nào về thiết kế, nên chắc ý Tần Thiển là sắp xếp cô vào bộ phận sau. “Suy nghĩ một chút đi, sau báo kết quả lại cho tôi cũng được”, Tần Thiển nhìn cô. “Không cần suy nghĩ, tôi đồng ý”, Thiên Chân cười, “Dù gì thì anh cũng đã tìm được người thay thế tôi rồi mà.”

“Cả hai công việc đó đều vất vả, song vị trí trợ lý thì không thể phát huy hết mọi năng lực của cô”, cho rằng Thiên Chân nghĩ mình đã cắt đường về, Tần Thiển bèn giải thích. “Tôi hiểu, là tôi nói đùa vậy thôi”, Thiên Chân nở nụ cười rạng rỡ, “Hôm sinh nhật tôi anh cũng đã nói rồi, sẽ đòi tôi báo đáp, thế nên tôi đã sẵn sàng từ lâu.” Những công việc đó có thể sẽ rất vất vả, hôm đó anh nói vậy.

Câu trả lời của cô là: Không vấn đề gì, nhận ân huệ của người khác thì phải báo đáp, dù thế nào thì tôi cũng chấp nhận. Từ trước đến nay Thiên Chân vốn không phải là một người tự thỏa mãn với hoàn cảnh thực tại, khả năng thích nghi của cô rất tốt, nhưng sở dĩ cô nhận lời một cách dễ dàng như vậy, là vì cô tin rằng anh đã thay cô lựa chọn rất đúng. Sự tin tưởng đó xuất phát một cách tự nhiên từ nơi sâu thẳm của trái tim, nó cũng bản năng như việc hít thở bình thường vậy.

Nhưng vì sao trong khoảnh khắc mới rồi, cô lại hơi do dự chứ? Nếu như đi theo Thomas, thì từ nay trở đi cô sẽ không có cách nào để được ở bên anh, không thể nào có nhiều cơ hội để được thấy anh hào hứng nói cười hay dáng vẻ bình thản, lặng lẽ tập trung vào công việc của anh nữa. Đột nhiên ý thức ra điều đó, Thiên Chân nhìn Tần Thiển, ánh mắt hơi mụ mẫm.

“Sao thế?”, anh hỏi. Cô vội vàng lắc đầu. “Nếu như không có chuyện gì thì tôi xin đi trước để chuyển giao công việc cho Rita”, cô nói rồi đứng dậy, không nhìn vào mắt anh nữa.

“Chờ chút”, anh ngăn bước chân hơi có phần gấp gáp của cô lại, “Về phương diện Marketing cô vẫn còn là người hoàn toàn mới, cũng chưa có nhiều quan hệ, ở bên cạnh Thomas thì chịu khó quan sát học hỏi một chút, đối với bên ngoài thì cô vẫn mang danh nghĩa là trợ lý của tôi, như vậy người khác sẽ xem trọng hơn, đợi tới lúc cô làm được tương đối rồi thì mới chính thức điều chuyển.” “Vâng”, Thiên Chân gật đầu. Sau hôm đó Thiên Chân chuyển xuống phòng kế hoạch tiếp thị ở tầng ba, lại bắt đầu một công việc mới. Cô cũng dần dần phát hiện ra rằng Tần Thiển nói quả không sai, so với lúc làm trợ lý đầy những việc vụn vặt, dù rằng làm tiếp thị cũng cần bao quát được hết tất cả những việc vi mô, song đối với cô mà nói thì nó thú vị hơn rất nhiều, dù là tiếp xúc với người nào, hay tham gia một Chương trình gì đó, đều khiến cô thu được nhiều điều, mở rộng tầm nhìn.

Thomas dù ngày thường thì hòa nhã đáng yêu, nhưng khi chính thức bắt tay vào công việc thì thực sự điên cuồng, dù rằng ông cũng có ý quan tâm đến, song cô vẫn cảm thấy bận khủng khiếp, mới hay sự cảnh báo của Tần Thiển cực kỳ chính xác. Dần dần những lần gặp Tần Thiển cũng ít đi rất nhiều. Trước đây Thiên Chân đi theo anh, biết anh thường xuyên ra nước ngoài, mà thời tiết giờ đã chuyển lạnh, thiết kế vụ xuân hè đã bước vào giai đoạn sôi động. Thỉnh thoảng đi lên phòng thiết kế, nhìn thấy các đồng nghiệp đều lao đầu vào làm việc, cô lại nhìn vào văn phòng quen thuộc đó một cách vừa cố tình, vừa vô thức, nhưng thường xuyên thấy cánh cửa đóng kín, phía sau bức tường kính là một gian phòng vắng bóng người. Những khi nghỉ giữa giờ, cô thường một mình cầm ly nước đi lên hành lang đứng trước cửa sổ sát từ sàn lên trần nhìn phong cảnh bên ngoài. Việc đó trở thành một thói quen của cô trong những ngày này.

Những đám mây lặng lẽ trôi trên bầu trời xanh trong vời vợi. Cô còn nhớ lần đầu tiên bước từ trên máy bay xuống, đặt chân lên mảnh đất này, ấn tượng đầu tiên là bầu trời xanh không bờ bến. Bầu trời trong vắt ấy dường như đã làm cho trái tim cô bỗng nhiên yên ổn lại. Những con người xa lạ đi xuyên qua nhau, mỗi người có một lối đi riêng.

Sau đó cô nhìn thấy đôi mắt được phản chiếu lại qua làn kính đó, đôi mắt của cô chứa đựng bên trong cả một dải hoang vu. Nỗi đau khổ lớn nhất của đời người là gì? Là khi nên cười thì lại không vui vẻ gì, khi đáng khóc thì lại không có nước mắt, khi phải tin thì lại không có một lời hứa nào.

“Anh có đến buổi tiệc tối nay không?” “Có. Tôi đi nghỉ trước một lát đã” Giọng nói quen thuộc từ xa tiến đến gần, Thiên Chân quay người lại, Tần Thiển đang đi về phía cô cùng Thomas. Trên cánh tay anh vắt một chiếc áo khoác, trông khuôn mặt hơi có vẻ mệt mỏi nhưng thần thái vẫn bình thản như mọi khi.

“Anh về rồi à?”, Thiên Chân mỉm cười, những ngón tay cầm ly nước bất giác hơi siết lại, “Nghe nói bên Scotland đang có tuyết lớn.” “Ừm”, Tần Thiển gật đầu, cười nhẹ nhàng, “Vậy nên máy bay mới muộn giờ.” Thomas liếc nhìn bọn họ, cười mà như không cười.

Thiên Chân đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ. “Gần đây công việc thế nào, tất cả thuận lợi chứ?”, Tần Thiển lại hỏi, “Nếu cảm thấy vất vả quá thì cứ nói với Thomas.” “Tất cả đều tốt, anh yên tâm”, Thiên Chân vội nói ngay để đối phó lại cái nhìn đầy ám muội của Thomas.

“Tôi có gì mà không yên tâm”, Tần Thiển nhìn cô bằng ánh mắt bình thản, song giọng nói lại thấp trầm và mềm mại, “Gặp ở bữa tiệc buổi tối.” ù Bữa tiệc hôm đó là do một tờ tạp chí thời trang nổi tiếng tổ chức nhằm chúc mừng hai mươi năm ngày xuất bản, chỗ nào cũng thấy những nhân vật có tiếng tăm cỡ lớn được mời có mặt, tụ thành từng tốp trước ánh đèn flash. Thiên Chân đi theo Thomas lên cầu thang, băng qua hành lang, thỉnh thoảng phải dừng lại để chào hỏi người này người nọ.

Mỉm cười, bắt tay, trò chuyện, trao đổi danh thiếp…, những việc như thế không còn nhớ nổi đã lặp lại bao nhiêu lần nữa. “Đến rồi à?”, giọng nói quen thuộc và bình thản vang lên. Thiên Chân ngẩng đầu. Dưới ánh đèn pha lê, người đàn ông đó đứng ngay chỗ ấy, dáng người dong dỏng cao, các luồng ánh sáng giao thoa trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh. Thời khắc đó, dường như vạn ngàn năm đã hối hả trôi qua.

Cô thấy buồn bực trong lòng – Đoạn Thiên Chân, mày bị trúng tà rồi hay sao? Tần Thiển nhìn Thiên Chân khi đó đã cao hơn tương đối, bèn nhìn xuống phía dưới chân cô, lông mày đột nhiên lay động: “Không sợ vết thương đau à.” Thiên Chân cười: “Thomas đã chọn giúp tôi một đôi Jimmy Choo, rất đẹp phải không, tôi tự coi mình là nàng tiên cá, mỗi bước đi đều đau thấu tới trái tim nhưng cũng đáng.”

“Tiếc là cô ấy không chịu mặc bộ váy dạ hội mà anh mới thiết kế, bộ hình chữ Y có xếp nếp ấy, phụ nữ có dáng đồng hồ cát sẽ hấp dẫn không gì sánh được”, Thomas tiếc nuối phàn nàn. “Tôi vốn định để cô ấy làm người mẫu miễn phí trong bữa tiệc tối nay.” “Bộ đó không hợp với Thiên Chân”, Tần Thiển nhìn lướt qua Thiên Chân khi đó đang hơi xấu hổ rồi chậm rãi lên tiếng. “Ha, không phù hợp chỗ nào?”, Thomas cười lớn, “Là màu sắc không hợp, hay là kiểu dáng thiết kế hở toàn bộ lưng không hợp?”

Tần Thiển không nói gì, còn Thiên Chân thấy mặt mũi nóng bừng. Tòa nhà nơi tổ chức bữa tiệc được thiết kế theo phong cách kiến trúc Gotic với lịch sử vài trăm năm. Những kiến trúc kiểu tương tự ở Anh quả thực không hề ít, trong đó nhiều căn nhà diện tích lớn thường xuyên được thuê làm địa điểm tổ chức các hoạt động kiểu này. Tranh thủ lúc bữa tiệc bắt đầu, mọi người đều tản ra xung quanh, Thiên Chân trốn vào một góc, đứng nhìn bức bích họa để mặc cho tâm trạng ngao du, tạm thời nghỉ ngơi trong ít phút.

“Hơi ngạc nhiên có đúng không?”, một người đứng bên cạnh cô chậm rãi lên tiếng, “Quảng cáo nước hoa Dior Poison hóa ra lại lấy cảm hứng từ những mẫu thiết kế Gotic hồi thế kỷ mười chín.” “Vậy à?”, Thiên Chân nhìn người đàn ông trước mắt mình, mỉm cười, “Tôi không thích mùi hương của Poison.” Anh ta là một người đàn ông có sức hấp dẫn với mái tóc màu nâu vàng nhạt, đôi mắt màu xám lục, nghe giọng hơi mang khẩu ngữ Ireland.

“À”, anh ta cười, “Tôi thích mùi nước hoa của cô.” “Thực tế là tôi không dùng bất cứ loại nước hoa nào”, Thiên Chân nói khi thấy lời khen của anh ta quá là lộ liễu. “Thật ư?”, người đàn ông đó ngạc nhiên nhướng mày lên, nụ cười trông đầy mê hoặc, “Nghe nói những người phụ nữ không dùng nước hoa thì không có tương lai.”

“Vậy thì liệu có phải nếu dùng các loại nước hoa khác nhau thì sẽ có tương lai khác nhau không?”, Thiên Chân chớp mắt. “Cô thật là thú vị”, người đàn ông cười sảng khoái, chìa tay ra, “John Powell, một biên tập viên nhỏ xíu.” Một biên tập viên có thể xuất hiện ở đây chắc chắn không phải “nhỏ xíu” rồi.

“Tuen Jean, một trợ lý nhỏ xíu”, cô đáp lời và bắt tay anh ta. “Liệu có thể mời cô…”, câu nói của John chợt ngừng lại khi trông thấy người đàn ông đang đi tới trước mặt bọn họ. “Chào anh, John”, Tần Thiển lên tiếng chào hỏi, sau đó nắm lấy cổ tay Thiên Chân với vẻ hết sức tự nhiên, “Đông người quá, cuối cùng thì tôi cũng tìm lại được bạn nhảy của mình rồi.”

Thiên Chân sững người, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo vào điệu nhảy. ù “Nếu không biết nhảy thì cứ chầm chậm bước theo tôi”, giọng nói thấp trầm vang lên trên đầu Thiên Chân, còn vòng tay Tần Thiển đã đặt lên eo lưng cô.

Thiên Chân hơi choáng váng… là tình huống gì đây? “Anh quen anh ta à?”, cô thận trọng bước theo từng bước nhảy của anh. “Ừm, xã giao ấy mà”, Tần Thiển đáp, có vẻ như cũng không muốn nói nhiều về việc đó.

Mùi hương rất thơm từ trên cơ thể anh lại bắt đầu mê hoặc cô, Thiên Chân muốn hỏi xem vì sao anh lại đột nhiên mời cô cùng nhảy – ôi, thực ra là bắt ép cô nhảy cùng. “Chú ý một chút, người khác đang nhìn đấy”, Tần Thiển nói thản nhiên, “Nhảy một điệu này thì sẽ càng có nhiều người biết tới cô, đỡ phải giới thiệu từng chỗ một.” Câu nói của anh đã hóa giải được điều thắc mắc trong lòng Thiên Chân.

“Vâng”, cô khẽ khàng đáp, hơi thất vọng. Điệu nhạc kết thúc, Tần Thiển nhìn Thiên Chân mỉm cười: “Nhảy được lắm.” Thiên Chân không nói gì, song chợt nhận ra hai người vẫn còn giữ nguyên tư thế ôm nhau.

“Kết thúc rồi”, cô nói nhỏ. Tần Thiển dường như hơi chững lại, lập tức buông tay, lùi lại phía sau không để lại dấu vết nào.

Mọi người nhảy xong cũng tản đi, Thiên Chân bước tới bên quầy bar lấy một ly soda, mới nhận ra bàn tay cầm ly của mình vẫn đang run lên khe khẽ. Đang ngơ ngẩn, cô bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình. Cô nhìn vào cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, hơi ngập ngừng một chút rồi vẫn tiếp máy.

“A lô”, giọng Thiên Chân bình thản. “Thiên Chân”, Trần Úc ở máy bên kia gọi tên cô, “Mới rồi đưa Lyla đến dự tiệc, anh ngồi trong xe thấy đúng lúc em đang đi vào… Dạo này em khỏe không?” “À, rất khỏe”, Thiên Chân nhạt nhẽo đáp lời, “Tôi mới chuyển sang phòng kế hoạch tiếp thị.”

“Thế à?”, Trần Úc có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức cười đầy ý vị, “Xem ra Tần Thiển đã nhớ lời anh rồi.” “Anh nói gì với anh ấy?”, Thiên Chân lập tức truy hỏi ngay sau khi Trần Úc vừa dứt lời. “Anh ta không nói với em à? Cũng phải, với tính cách của anh ta”, Trần Úc nói, “Anh nói với anh ta là nếu như anh ta thực sự là người hùng của em thì xin hãy toàn tâm toàn ý, em hoàn toàn không có cảm giác an toàn, nếu như anh ta không có ý gì, thì đừng có để cho em quá dựa dẫm vào mình, nếu không thì sẽ chỉ hại người mà cũng không có lợi cho bản thân.”

“Trần Úc, anh quả thực dỗi hơi quá đấy!”, Thiên Chân nghiến răng, tức giận nói. “Sao mà phải kích động thế?”, giọng nói bên kia bỗng trở nên lạnh lẽo, “Thiên Chân, anh thực sự quá dỗi hơi ư?” Thiên Chân dập máy, trong lòng ứ đầy chán nản.

“Sao thế, tâm tình không ổn à?”, lại vẫn là John xuất hiện trước mặt, đưa cho cô một ly vang đỏ, “Uống thử xem, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều đấy.” Thiên Chân lặng im nhận lấy, những tâm tư trong lòng chợt xáo trộn nên vô tình uống hết già nửa ly. Hóa ra việc Tần Thiển chuyển cô sang bộ phận tiếp thị là có nguyên do khác. Nếu không phải như cô phỏng đoán, thì ngày hôm đó khi cô hỏi rằng Trần Úc có nói gì không, thì sao anh lại phủ nhận?

Rốt cuộc là anh coi cô thế nào đây? Chắc chắn là anh cho rằng nếu cứ giữ cô lại bên cạnh mình thì sẽ khiến anh cảm thấy nhiều phiền toái? Cô nhớ lại nụ hôn không hề tính toán đó, nhớ lại ánh mắt đầy kinh ngạc của anh, trong lòng cảm thấy vừa hối hận, vừa nhói đau – làm sao cô có thể nghĩ rằng để đến gần anh chỉ vì những sự dịu dàng nho nhỏ mà anh mang lại, cho rằng giữa hai người có một sự thân thiết mà chỉ bản thân hai người mới hiểu? Cô vẫn nhớ rõ mình lại uống thêm nửa ly nữa, sau đó thì cảm thấy đầu nóng bừng lên, ngay cả lời nói nghe nồng nhiệt của John cũng khiến cô khó chịu vô cùng.

“Thiên Chân”, giọng nói quen thuộc vang lên, cô liền trông thấy người mà lúc đó cô không muốn gặp nhất. Anh lại một lần nữa mang cô đi, song đưa cô ra vườn hoa vắng bóng người. “Anh làm gì vậy?”, Thiên Chân hỏi không đầu không cuối.

“John nổi tiếng trong giới là một người lăng nhăng đấy”, Tần Thiển nói, vẻ mặt hơi trách móc, “Cô uống rượu cùng với anh ta… Đàn bà con gái dễ tự hủy hoại thanh danh của mình lắm.” “Tôi muốn thế nào là việc của tôi”, Thiên Chân nói lạnh lùng. “Cô làm sao thế?”, Tần Thiển chau mày, cảm thấy có gì đó không bình thường.

“Sao anh lại nói dối tôi?”, Thiên Chân ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt trong veo, “Sao anh lại nói dối tôi là anh và Trần Úc không nói gì với nhau hết? Là do câu nói của anh ta nên anh mới chuyển tôi đi chỗ khác đúng không?” Đôi mắt sẫm đen nhìn thẳng vào hàng mi đã dâng đầy nước của cô, Tần Thiển mím môi không nói gì. “Anh không nhất thiết phải làm như vậy”, Thiên Chân cúi đầu xuống, cố ngăn dòng nước nóng hổi trào ra khỏi mắt, “Tôi biết mình không thể sánh với sự bình thản thành thục của anh, lúc nào cũng thảnh thơi, lý trí trong mọi việc… Nhưng tôi muốn việc gì cũng phải được làm sáng tỏ.”

“Thiên Chân”, anh gọi tên cô, trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. “Tôi biết từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nói lại được anh”, Thiên Chân nói vội, “Nhưng anh đừng nói gì cả, hãy nghe tôi nói.” “Được, cô nói đi”, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi xuống của cô, khẽ khàng.

“Anh từng nói rằng, thế giới của anh không đủ tươi sáng… Cảm giác đó tôi hiểu được, thế nhưng liệu anh có thể dắt tay tôi, đưa tôi đi một đoạn được không?”, giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng kiên định vang lên trong bóng tối. Ngọn đèn ở phía xa xa có vẻ như đột nhiên mờ hẳn. “Cứ cho là con đường phía trước vẫn tối tăm, nhưng tôi vốn đã quen với bóng tối, còn anh thì lại khiến cho tôi hiểu được rằng những gì tồi tệ nhất đều đã qua đi… Tôi không cần anh phải hứa, chỉ xin anh hãy để cho tôi tin rằng trên thế gian này vẫn còn người đáng để cho tôi yêu.” Thiên Chân chậm rãi đưa tay ra, cuối cùng cũng chạm được vào khuôn mặt nghiêm nghị với những đường nét rõ ràng của anh.

Còn anh như bị chấn động, ánh mắt trở nên sâu hút. “Những thứ nên nói tôi đều nói cả rồi”, Thiên Chân mỉm cười, những giọt nước long lanh trong đôi mắt, “Xin lỗi anh!” Cô quay người đi.

Một bước, hai bước… Cô nghe rõ tiếng bước chân của mình, bởi nó cứ giẫm từng nhịp, từng nhịp lên trái tim cô. Có tiếng bước chân của một ai đó nhanh hơn, đuổi kịp theo cô. Bàn tay trái bỗng nhiên ấm lại vì bị giữ chặt lấy. Bàn tay ấm áp đó giữ chặt tới mức khiến cho cô thấy hơi đau các ngón tay.

“Đi thôi”, Tần Thiển nói, giọng mềm mại khác thường. Anh dắt tay cô, đi sát bên nhau. Những dòng lệ không thể nào ngăn nổi khi ấy dâng lên đầy trong mắt. Cô nghe thấy anh nói khẽ: “Đưa em đi cùng cũng được, chỉ có điều đừng có dễ khóc như vậy, chẳng vinh quang chút nào cả.”.