Chờ Cơn Bão Tan

Chương 3




" Tiểu Du, tiểu Du, mau trở về " tiếng nói của Thùy Hạ vang vang bên tai.

Thùy Du nhìn quanh, chẳng một ai. Cô mơ hồ biết gì đó, lại chẳng rõ là gì.

Những tiếng nói vẫn vang vang bên tai, cô cố gắng tìm kiếm. Một người con trai đưa tay về phía cô, ánh sáng làm người con trai trở nên mông lung nhưng rất ấm áp.

Thùy Du tiến về phía cánh tay đang đưa ra, chàng trai mỉm cười nhìn cô.

" Tiểu Du, tiểu Du " lại có những tiếng gọi.

Thùy Du quay đầu, là một đứa trẻ, nó đang hoảng hốt gọi cô. Khuôn mặt của nó cũng mơ hồ và làm cô do dự.

" Tiểu Du, lại đây, em chưa chết, em phải tỉnh lại " chàng trai nói.

Cô nhìn chàng trai, trái tim đau nhói.

" Đừng đi, nếu không anh sẽ chết, tiểu Du " lại là tiếng của đứa bé, nó đang hốt hoảng.

Thùy Du nghe thế, muốn chạy đến bên nó. Trong tâm trí của cô, chỉ cần đi qua đó, sẽ chẳng còn đau xót nữa.

" Lại đây, tỉnh lại đi, anh đã chết rồi ".

" Không, chỉ cần em ở đây, anh sẽ không chết ".

Hai tiếng nói tranh nhau bên tai, Thùy Du ôm chặt đầu. Không muốn đối mặt, hai người kia càng lúc càng mờ nhạt.

" Mộ của anh rất lạnh lẽo ".

Nước mắt tràn mi, cô đi về phía chàng trai. Phải, cô không thể chốn tránh sự thật. Anh cô đã chết, cô phải tỉnh lại để chăm sóc phần mộ của anh.

Bíp - bíp - bíp ---

Điện tâm đồ kêu một tiếng bíp rất chói tai. Một đường thẳng kéo ngang màn hình. Mọi người trong phòng cấp cứu thở dài.

" Bác sĩ Trần, tim của cô ấy đã ngừng đập " một y tá nói.

Trần Nam sững sờ đứng tại chỗ. Trái tim tràn ngập cảm giác tội lỗi.

Dù anh không quan tâm sống chết, nhưng đối với bệnh nhân rất tận tâm. Một lần này, tại sao lại thành như vậy?

Anh vốn chỉ muốn nghỉ một chút, lại làm cô gái này chết. Nhớ lại vài tiếng trước, anh lần đầu biết hai chữ hối hận.

Cô gái này phát sốt trong lúc ngất đi. Y tá tìm anh, anh lại mặc kệ. Vốn chỉ cần hạ sốt tốt là được, nhưng để chậm trễ nên cô ấy lâm vào hôn mê.

Anh chỉ muốn cứu vãn một chút để cô ấy tỉnh lại mà thôi. Tại sao bây giờ lại thành như vậy? Không, anh phải làm gì đó.

Trần Nam hồi phục tinh thần, phân chia mọi người chuẩn bị kích điện.

" Chuẩn bị, một, hai, ba, kích điện lần một " Trần Nam hô, mọi người theo hiệu lệnh, người mở điện, người quan sát nhịp tim.

" Chưa được " y tá nói.

" Tiếp tục lần hai " Trần Nam nói.

Nhiều lần như thế, mọi người nản lòng, chẳng thể làm gì để cứu nữa rồi.

Bíp - bíp - bíp ---

" Bác sĩ Trần, đã có nhịp đập trở lại " y tá mừng rỡ nói.

" Chuẩn bị thổi hơi " Trần Nam mỉm cười thở ra.

Cuộc phẫu thuật dù nguy hiểm nhưng đã thành công. Trần Nam cảm thấy trút được gánh nặng trong lòng.

Hai ngày sau, trước giường bệnh của Thùy Du, Trần Nam tỉ mỉ xem những ghi chép trong bệnh án rồi lại theo dõi các máy móc.

Anh nhíu chặt mày, số liệu phục hồi rất tốt, nhưng sao còn chưa tỉnh. Có lẽ anh nên xem xét lại tình trạng của não.

Một tháng nữa lại qua, ngày ngày anh đều ghé qua phòng bệnh của cô. Cô vẫn không tỉnh lại, còn anh vẫn tìm cách để giúp cô.

" Bác sĩ Trần, khoa trưởng gọi anh " một y tá thấy anh ra khỏi phòng bệnh, nhắn lại với anh.

" Được, tôi sẽ đến ngay " anh đáp.

Trần Nam trở về phòng của mình, cất hồ sơ rồi tìm tớp phòng trưởng khoa.

" Vào đi " trưởng khoa nghe tiếng gõ cửa, nói với anh.

" Có việc gì sao ạ? " Trần Nam vừa ngồi vào ghế liền hỏi.

" À, là bệnh nhân đang nằm phòng hồi sức " ông nói.

" Tình trạng phục hồi tốt, có dấu hiệu hôn mê sâu " anh đáp.

" Bác sĩ Bình đã nói qua, đó là tình trạng người thực vật, có lẽ nên sớm giải quyết " ông đặt một bệnh án trước mặt anh.

" Đợi thêm một thời gian nữa sẽ chụp CT não để kiểm tra " anh nói.

" Không cần thiết " ông hờ hững đáp.

" Đó là mạng người, không được " anh lắc đầu, không đồng ý.

" Bác sĩ Trần, đây là bệnh viện, không phải trung tâm làm từ thiện " ông gằn lên.

" Bố nói thật khó nghe, con là bác sĩ, phải cứu người " anh gắt lên.

" Bác sĩ Trần " ông gằn rõ từng chữ.

" Bố như vậy nên tiểu Kỳ mới chết đấy " anh tức giận hét lên, sau đó bỏ đi.

" Mày " ông nghẹn lời.

Trần Nam cả đời, đau đớn nhất là việc em gái qua đời. Lúc đó, anh du học ở Paris, bố anh là người rút ống thở của Trần Kỳ. Cô chết, từ đó anh cũng hận bố. Cho dù ông có tỏ ra day dứt, anh cũng không tha thứ.