Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 5-2




"Xin lỗi, quấy rầy hai vị dùng cơm." Một vị phục vụ vóc người cao gầy mặt mỉm cười đi tới, động tác thuần thục đểnước lọc cùng đồ uống ở trên bàn cho bọn họ.

Thấy vẻ mặt cô có chút lúng túng, Hắc Diệu Luân cho rằng cô rất ít khi được người khác phục vụ, muốn cô không phải bối rối nữa, anh nói chuyện nhẹ nhàng với cô.

"Vừa rồi bị dọa sợ vẫn ổn chứ?"

Anh hỏi dịu dàng như thế, mục đích là gì?

Thần Lạc nhíu mày một cái, sợ anh ghét mình lại muốn chỉnh cô, một lòng chịu đựng khổ sở.

"Vẫn ổn" Cô vẫn như cũ cúi đầu, hướng về phía thức ăn nói chuyện, không dám thành thật nói mình vừa rồi chỉ bị hơi thởngười đàn ông đó làm cho ghê tởm, thực sự bịdọa sợ được cô... Chính là bản nhân anh.

"Tôi không biết cô là bạn tốt của cô dâu."Anh cố gắng kéo dài đề tài, cặp mắt sáng ngời nhìn thẳng côđang chuyên tâm ăn cơm.

Nhìn cánh môi đỏ của cômở ra đóng lại, cảm thấy dâng lên một cỗ dục vọng, muốn cắn một cái lên môi của cô... Ý thức được mình có suy nghĩ không nên có, tay anh đột nhiên nắm chặt thành hai quả đấm.

"Ừ." Cô không biết phải nói cái gì, cũng không có biện pháp buông lỏng cùng anh nói xấu việc nhà.

Hắc Diệu Luân nghe cô trả lời ngắn gọn, lông mày nhíu lại, cố gắng đè nén tính tình không cho phát tác.

" 'Ừ' là có ý gì? Thư ký Cổ."Anh cố ý đọc chức danh của cô lên, mục đích để cho cô nhớ tới thân phận của mình, trả lời tốttoàn bộ vấn đề anh nói ra.

Vừa nghe thấy anh gọi mình là "Thư ký Cổ", tayThần Lạc đang cầm đĩa đột nhiên chấn động, "Báo cáo tổng giám đốc, không có ý đặc biệt gì, bởi vì tôi không biết nên trả lời ngài thế nào, cho nên..."

Thấy dáng vẻ cô lo lắng, tâm tình anh đang xấu trong nháy mắt chuyển biến tốt lên, dứt khoát để daocùng dĩa xuống, dù bận vẫn ung dung chăm chú nhìn cô.

"Cho nên trảvề cho tôi một câu?"Anh cố ý đùa với cô hỏi.

Cô bị anh hỏi không còn lời nào để nói, lập tức bị sặc thức ăntrong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, mãnh liệt ho khan đến đáng thương.

Người khởi xướng thấy thế, taylập tức cầm ly nước bên cạnh mà phục vụ mới vừa để lên đưa đến bên miệng cô, một bàn tay còn vuốt nhẹ trên lưng của cô.

Tiểu thưký Thần Lạc thụ sủng nhược kinh, trong nháy mắt trợn to hai tròng mắt, sợ hãi giương mắt nhìn hướng anh, "Tổng... khụ khụ... giám đốc..."

Có phải anh lại muốn chỉnh cô đến chết đi sống lại mới được sao?

"Đừng nói chuyện."Chân mày Hắc Diệu Luân nhíuthật chặt, hoàn toàn không phát hiện khoảng cách hai người quá gần, cũng không nhìn thấy hai gò má cô đãđỏ rực lên.

Nhịp tim Thần Lạcđập nhanh, lòng bàn tay cũng không ngăn được mà đổ mồ hôi, bị cấp trên anh tuấn lại khêu gợinhư thế hầu hạ, thật là sự thể nghiệmgiữa ngọt ngào cùng nguy hiểm.

Thấy cô uống nước, hơi thở đã thuận không hề ho khan nữa, bàn tayHắc Diệu Luân vốn đang vỗ nhẹ lưng cô động tác dần dần chậm lại, biến thành nửa tựa như vuốt ve êm ái.

Trong lòng cô chấn động, hô hấp lập tức dồn dập, thân thể khẽ run đưa tới sự chú ý của anh.

Ánh mắt anh trầm xuống, bàn tayvuốt ve lưng cô bắt đầu không an phận vẽ vòng, tai nghe thấy cô nhẹ giọng thởnho nhỏ.

Anh cố ý nghiêng người, môi mỏng gợi cảmđến gần sát tai cô, âm thanh hấp dẫn mà nói: "Có tốt lên một chút nào không?"

Thần Lạc bị hơi thở phái nam củaanh bao vây làm cả người mê muội,đầu óc sớm đã choáng váng, cấp bậc yêu đương của cô làm sao so được với anh, đơn thuầngiống như học sinh mẫu giáo, trình độ cao thấp rõ ràng.

Đối mặt vớisứcquyến rũ không báo động trước của anh tấn công, cô hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, chỉ có thể cố gắng ổn định hơi thở của mình.

"Đã... Khụ..." Phát hiện giọng của mình vô cùng mềm yếu, cô lập tức lại ho khan mấy cái, ổn định giọng nói mới dám mở miệng, "Tôi đã tốt hơn rất nhiều, cảm ơn tổng giám đốc" cô học anh mang ra chức vị ra gọi, muốn giữ vững khoảng cách của hai người.

Đáng tiếc Hắc Diệu Luân căn bản không quan tâm ám hiệu của cô, vẫn như cũ "Giúp lưngcô buông lỏng căng thẳng", hơn nữa "Ngày càng xấu đi"có khuynh hướng nguy hiểm.

"Cô xác định đã tốt rồi?" Cảm giác cô bị mình ảnh hưởng, anh sung sướng cười nhẹ ra tiếng? Trên khuôn mặt tuấn tú đều là vẻ mặt đắc ý thỏa mãn, hiển nhiên vô cùng hài lòng với phản ứng xấu hổ non nớt của cô.

"Ừ." Cô muốn nhanh tránh khỏi bàntayanh, lại bị cánh tayanh kéo lại không còn cách nào như mong muốn, lần nữa phát hiện một mặtngười đàn ông này cường ngạnh lại bá đạo.

Lúc Thần Lạcxấu hổ đến mức không có đất dung thân, một kích trí mạng lúc này mới thực sự xuất hiện.

"A? Đây không phải là Diệu Luân sao?"

"Này, chú rể."Gương mặt tuấn tú của Hắc Diệu Luân trầm xuống, nhếch cao lông mày lên, trên mặt hiện rõ là bị người khác quấy rầy đến không vui.

Chú rể sảng lãng địa nhếch miệng cười nói: "Chớ lườm tôi, tôi tới đây chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu —— thỏ không ăn cỏ gần hang."

Đơn giản mà chuẩn "Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì" !

"Tôiđã ăn chưa?" Hắc Diệu Luân lười biếng hỏi ngược lại.

Tầm mắt chú rể hứng thú nhìn về phíatrên bàn tay anh một vòng, ngay sau đó ưu nhã cười nhạt."Đừng kéo sợi mì chưa chín."Hắn cho anh một ánh mắt "Hiểu rõ lòng mình đi đã".

"Nếu như tôi càng muốn ăn, cậu có thể cấm được tôi sao?" Hiểu ý bạn tốt, ánh mắt sắc bén của Hắc Diệu Luân khiêu khích nhìn chăm chú vào hắn.

Nhưngthái độ phản kháng thái mới ló đầu ra, thì anh ngạc nhiên cảm thấy mình nói ra những lời này rất thuận miệng, không chậm trễ chút nào?

Đơn giản đến kỳ lạ!

"Không sao, chỉ muốn nhắc nhở cậu, sự tiến bộ của cậu đã lạc hậu." Chú rể ôm sát cô dâu ở bên cạnh, đối với bạn tốt bày ra tư thái khoe khoang.

"Nói về kết hôn tôi không bằngcậu, nhưng bàn về sống chết... Tôi nhất định không thất bại."Hắc Diệu Luân bĩnh tĩnh cười cười.

Thần Lạc mờ mịt nháy mắt mấy cái, nhìnbên này một chút lại nhìn bênkiamột chút, vẫn không biết rõ hai người đàn ông thân sĩ trước mắt này đang nói chuyện về mình.

"Á Văn, em nghe thấykhông?" Chú rể cũng không phải là hạng người hời hợt, chuyển đề tài câu chuyện, lập tức mượn lực ra bài cầu xin.

Trên mặt cô dâu Á Vănhiện rõ "Chớ tới đây", giậncho anh một cái cảnh cáo nói: "Đừng làm rộn."

Chú rể nghiêm mặt nói: "Anh không có nháo, anh rất nghiêm túc."

"Nhưng người ta không muốn có con quá nhanh." Cô dâu lập tức tỏ rõ lập trường.

"Ách." Chú rểnản long hai vai rũ xuống, lần này đấu, bại.

"Thần Lạc, chơi vui vẻ nha." Trước khi kéo chồng đi, cô dâu còn không quên quay đầu lại dặn dò.

"Được." Thần lạc lộ ra nụ cười ngọt ngào, cô cũng đặc biệt ănrất nhiều rồi.

Đợi vợ chồng mới cưới tránh đi, Hắc Diệu Luân quay đầu lại, nhìn thấy Thần Lạc vẫn nhìn về phía bọn bọn họ biến mất đến ngẩn người, "Làm sao vậy?"

Cô mỉm cười lắc đầu một cái, yên lặng hai giây, nhìn thấy dáng vẻ anh kiên trì không nghe giải thích thì không được, đành phải thẳng thắn nói ra lời nhận xét tận đáy lòng của mình.

"Bọn họ rất ân ái, tôi hi vọng em gái tôi cũng có thể hạnh phúcgiống nhưvậy." Em gái là người duy nhất cô yêu thương cùng trách nhiệm.

"Vậy còn cô?"Hắc Diệu Luân nhìn nét mặt người phụ nữ trước mắt lộ ra suy nghĩ, anh đoán cô nhất định đang nhớ đến em gái đang ở nước ngoài du học đó.