Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 8-1




Đã bốn ngày, Thần Lạc không có cách nào liên lạc với em gái ở nước ngoài.

"Gọi cho ai thế?" Hắc Diệu Luân ngồi ở trên ghế lái, thừa dịp chờ đèn đỏ quay đầu sang, nhìn cô có chút lơ đễnh.

"Xảo Thừa." Trong mắt cô không thể che giấu lo lắng nói.

"Vẫn không nghe điện thoại?"Anh nhíu mày.

"Ừ." Cô lên tiếng, Xảo Thừa chưa bao giờ như vậy, có lúc không nhận được điện thoại của cô, thìtrong ngày hôm đó gọi trở về báo bình an cho cô.

Nhưng hiện tại đã qua bốn ngày, Xảo Thừa không chỉ có không tin tức, cô hỏi bạn cùng phòng củaXảo Thừa, cũng không ai có biết.

Nhớ tới em gái một thân một mình ở nước ngoài, cô không thể khống chế đáy lòng càng ngày càng lo âu.

"Có thể đến nhà bạn bè chơi không?" Một tayanh cầm lấy tay trái của cô hơi phát run cũng không tự biết hỏi.

"Không có khả năng!" Đột nhiên thốt ra, cô mới phát hiện giọng nói chính mình có chút lớn, ân hận liếc anh một cái, giọng mềm đi mở miệng, "Thực xin lỗi, em không phải cố ý hung dữ với anh như thế."

"Không sao."Anhđưa tay côlên để sát bên môi, vừa hôn vừa trấn an cô."Trước có nghe em ấy đề cập qua gần đây phải làm chuyện gì, hoặc có kế hoạch gì không?"

"Nghĩa là sao?"Cô không hiểu.

"Trước kia anh ở nước ngoài du học, thường cùng bạn bè lên kế hoạch vào Chủ nhật đi du lịch." Giọng anh trầm ổn, khiến người ta ổn định lại tinh thần.

"Cho dù là như vậy, bình thường Xảo Thừa cũng sẽ nói trước với em một tiếng, nhưng lần này em ấy không có."

Đây là nguyên nhân tại sao cô lo lắngnhư thế.

Trong ấn tượng, Xảo Thừa chưa có lần nào quên xin phép giống như vậy, hơn nữa từ sau khi cha mẹ mất, các chị em cô ăn ý mỗi ngày liên lạc báo bình an.

"Có thể không cẩn thận quên rồi không hả?"Anh dừng xe ở dưới lầu nhà cô.

"Tỉ lệ rất thấp."Cô cắn chặt môi dưới, lo lắng chiếm hết ánh sáng trong mắt cô.

Anh nghiêng người vươn bàn tay to ra, nhẹ nhàng dán đến khuôn mặt cô, xác định cô nhìn thẳng mình mới chậm rãi mở miệng, "Anh biết em hiện tại cực kỳ lo lắng, nhưng lo lắng chẳng giúp được gì, để chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, OK?"

"Nghĩ biện pháp?" Thần Lạc mở to mắt.

Anh nói không sai, ở đây sốt ruột, không bằng làm chút gì đó, có thể giúp đỡ được chuyện gì.

Hắc Diệu Luân nâng mặt cô lên, trực tiếp nhìn vào đáy mắt cô, con ngươi đen thâm thúy giống như có tác dụng làm ổn định lòng cô, "Đây là chuyện của em, cũng là của anh." Anh không để cho cô có cảm giác cô đơn bất lực.

Thần Lạc yên lặng chăm chú nhìn anh, nhìn ra trong mắt anh sự nghiêm túc, khóe miệng chậm rãi mỉm cười, "Cảm ơn."

Có người để dựa vào cảm giác thật tốt, cô đã lẻ loi một mình lâu lắm rồi, lâu đến nỗi vừa gặp phải chuyện gì, thì theo thói quen chính mình gánh vác.

"Vĩnh viễn không cần nói cám ơn với anh."Anh nghiêng người, hôn lên trên khóe miệng cô hơi cong lên.

"Coi như là em thật rất muốn nói cám ơn?"Cô bật cười.

"Đúng."Anh cũng cười liếc mắt nhìn cô một cái.

"Đúng?" Cô khó hiểu nhíu mày.

"Bản nhân anh thích cảm ơn thực tế hơn, ví dụ..." Anh giả vờ oán trách nhìn cô."Em nên so với bất kỳ ai phải rõ ràng mới đúng chứ."

"Tại sao em nên so bất kỳ ai rõ ràng hơn?" Cô vẫn chưa thể hiểu được.

"Bởi vì em là bà xã đại nhân tương lai của anh."Anh nói cực kỳ tự nhiên.

"Em đã đồng ý sao?"

"Em nhất định sẽ đồng ý."Giọng nói của anh tràn ngập chắc chắn cùng tự tin.

"Là em sao?"Côvừa buồn cười vừa tức giận liếc nhìn anh một cái.

"Không phải sao?"Anh chợt nhíu mày quyến rũ cô.

Cô trừng mắt nhìn anh, nhịn không được cười lên.

"Rốt cuộc anh lấy tự tin ở đâu ra?"

"Vừa sinh ra đã có rồi."Anh thật đúng là dám nói.

Nhìn người đàn ông xuất sắc trước mắt, Thần Lạc đột nhiên cảm thấy được mình thật may mắn, không dám tin bỗng nhiên có một người đàn ông yêu cô như thế?

Thấy suy nghĩ cô đang bay xa, anh ân cần hỏi: "Làm sao vậy?"

Cô lắc đầu, thấy anh bất mãn nhướng mày lên, cười yếu ớt mở miệng, "Em nghĩ, nếu mình có thể giống như anh tràn ngập tự tin, nhất định sẽ xử lý rất nhiều chuyện tốt hơn."

Nghe vậy, anh lại nhướng cao mày."Em đã rất tốt, đừng ép mình quá."Anh nhìn cô, hiển nhiên không vui thấy cô phủ định chính mình.

Thần Lạc miễn cưỡng nở nụ cười với anh, lấy chuyện mất liên lạc với Xảo Thừa mà nói, cô rõ ràng có thể làm chút gì đó, nhưng trừ bỏ lo lắng ở bên ngoài, thì cô không có làm được gì.

Hắc Diệu Luân nói đúng trọng tâm để an ủi cô, "Trên đời bất cứ chuyển gì đều có khả năng phát sinh, nhưng không phải ai cũng giống như em đều có trách nhiệm. Anh muốn em nhớ kỹ một điều, chúng ta đã là người yêu của nhau, nếu như có chuyệngì anh sẽ cùng em chung vai gánh vác."

"Em biết."Thần Lạc cười với anh, trong lòng cô im lặng ra một quyết định, bốn ngày này buồn rầu vừa rồi trong phút chốc đã quét sạch.

Cô nghĩ, cô có thể làm, thật ra khả năng suy nghĩ thì cô còn làm nhiều hơn.

"Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút." Nhìn cô xuống xe, anh lo lắng dặn.

"Được, anh cũng vậy."Cô trả lời.

Nhưng mà, hai người vừa chào tạm biệt, xe Hắc Diệu Luân mới vừa chạy ra khỏi ngõ, Thần Lạc lập tức gọi điện thoại đến nước Mĩ, lại xác nhận hành tungcủa Xảo Thừa. Xác định ở bên kia nước Mĩ vẫn như cũ không có tin tức gì, cô mới lại gọi điện thoại cho bạn tốt Á Văn.

"Á Văn, mình là Thần Lạc, mình có chuyện muốn nhờ cậu..."

Hắc Diệu Luân chưa bao giờ nóng vội giống như hiện tại, trên đường đi anh không nhấn ga chạy tốc độ xe nhanh hơn, trong tay cũng không ngừng gọi điện thoại.