Chớ Đắc Tội Ông Chủ

Chương 9-5




"Tốt nhất anh nên đợi đến ngày họp, nếu rắc rối ở thị trường Châu Âu vẫn chưa xử lý tốt, anh ngay cả ngủ đều không yên?"

Cô mới không dễ dàng bị anh lừa gạt như vậy, mức độ nghiêm túc trong công việc anh, toàn bộ công ty trên dưới đều quá rõ ràng.

"Không hổ là bà xã tương lai của anh, cho anh hôn một cái coi như phần thưởng." Nói xong, anh lại làm bộ muốn đến gần hôn cô.

Thần Lạc trừng mắt nhìn anh rồi thành thạo né tránh, cười khi thấy vẻ mặt anh nháy mắt suy sụp, trước một giây ra khỏi văn phòng thay anh đóng cửa lại, cô nâng cao âm lượng nói - -

"Chờ anh xử lý xong, em sẽ đến chỗ của anh nấu một bữa ăn ngon thưởng cho anh."

Hắc Diệu Luân trừng mắt nhìn cửa bị đóng lại, trong lòng nhất thời bùi ngùi hàng vạn, thì thào tự nói, "Ngàn vạn lần đừng khó khăn như vậy, kỳ thật chỉ cần em đưa mình đến miệng anh là được rồi..."

Bảy giờ tối, Thần Lạc gặp Hắc Diệu Luân vẫn vì công việc bận tối mày tối mặt, tiện đến phòng giải khát định pha ly cà phê cho anh, nhưng ở phòng giải khát lật tung cả buổi, cuối cùng mới phát hiện không còn cà phê, cô nhìn đồng hồ, đã đến thời gian tan tầm, không muốn làm phiền tới người của phòng hành chính tổng hợp, cô quyết định tự mình xuống những tầng khác mượn chút hạt cà phê để lên pha.

Bởi vì chỉ cách có hai tầng, thời gian tan tầm thang máy lại quá nhiều người, thế là cô lựa chọn đi cầu thang không đi qua phòng thư ký quen thuộc nữa.

Đi đường cũ vẫn tốt hơn. Thần Lạc mỉm cười, người vừa mới đi đến bên ngoài phòng giải khát, đã nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền đến.

"... Nói đúng nha. Hoàng Nghi thật đủ xui xẻo, kết quả chỗ tốt đều để cho Thần Lạc chiếm hết rồi."

Thần Lạc vừa nghe đến tên của mình bị người khác nói ra, lập tức dừng bước lại, ngập ngừng đứng ở cửa, tiến lui không được.

"Chỉ có thể nói số mệnh của người ta quá tốt, trước đây khiến cho ông cụ nhìn trúng mới có cơ hội tiếp cận. Mặc dù cô ta không muốn, vẫn còn kêu cô ta đi mua bao cao su, nhưng không ngờ đã làm như vậy vẫn không ép được cô ta đi. Nếu là tôi, nhất định cảm thấy được người phụ nữ này cực kỳ quấn người."

Thần Lạc đứng ở ngoài cửa, hoang mang nhíu mày lại. Ông cụ gì, cô ta nào? Các cô đang nhắc tới bao cao su cái gì.

"Không sai, ngay cả ông cụ đều đã cho rằng chuyện này không thành, lập tức lại xếp một người phụ nữ mới vào bên cạnh người con trai của ông, kết quả a? Cô ta đã ăn xong?"

Nghe đến đó, Thần Lạc đột nhiên chấn động, thì ra người các cô đang bán tán là cô và Hắc Diệu Luân.

"Các cô không phải không biết từ nhỏ tổng giám đốc trời sinh đã phản nghịch, ông cụ muốn tổng giám đốc làm gì, thì anh ấy hết lần này tới lần khác cố ý làm ngược lại. Tôi thấy lần này anh ấy cũng như vậy, tám phần là vì khí thế của ông cụ, sợ rằng bản lĩnh dính người của người phụ nữ kia không có quan hệ gì quá lớn."

"Sao cô lại biết?" Dường như cực kỳ hi vọng nghe được chuyện này, nữ đồng nghiệp A hưng phấn hỏi.

"Toàn bộ trên dưới công ty đều truyền có được hay không! Từ chuyện bao cao su lần trước, mọi người vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của bọn họ."

Đầu óc Thần Lạc đã trống rỗng, cô muốn lập tức lên trên lầu, lại phát hiện cả người mình đều đang run rẩy.

"Tôi cũng cảm thấy như vậy. Các cô suy nghĩ một chút, nếu không phải vì khí thế của ông cụ, tổng giám đốc phong lưu anh tuấn như thế sao lại đột nhiên coi trọng cô ta? Đừng quên, thái độ trước đây và bây giờ của anh đối với cô ta! Chênh lệch cách xa hàng nghìn dặm..."

Đủ rồi.

Hai tay Thần Lạc che miệng lại, cố gắng không để mình khóc lên tại chỗ, sợ sẽ bị người khác phát hiện.

Thì ra là như vậy, khó trách cô vẫn cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, nhưng bất kể nghĩ thế nào, vẫn không nghĩ ra đầu mối.

Cô không biết gì về tình yêu, cho đến lúc này không ngờ là như vậy.

Chỉ biết mình bị Hắc Diệu Luân hấp dẫn sâu sắc. Hơn nữa biểu hiện theo đuổi của anh, làm cô càng vô phương trốn tránh tình cảm của chính mình, chỉ cực kỳ đơn thuần nghĩ muốn ở cùng với anh...

Đâu nghĩ, chân tướng sự việc lại không chịu được như thế?

Nếu như chuyện các cô ấy nói là bịa đặt. Cô sẽ mình tìm anh hỏi rõ ràng, những chuyện hết lần này tới lần khác phát sinh quá chân thật này, bảo cô phải làm thế nào để thuyết phục mình không nên tin?

Cô lảo đảo nghĩ muốn về phòng làm việc, nhưng vừa mới lên lầu, đã thấy Hắc Diệu Luân cau mày từ phòng trà nước đi ra.

Vừa nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa cầu thang, anh lập tức bước mấy cái đến bên người cô, đưa ôm cô vào trong lòng, ôm chặt lấy.

"Đi đâu vậy ?" Anh ôm cô hỏi, tâm tình hỗn loạn vì không thấy cô mà từ từ bình tĩnh trở lại.

" Không có cà phê..." Hai mắt Thần Lạc mờ mịt nhìn về phía trước, may mắn lúc mình ở giữa cầu thang đã kịp chỉnh lý cảm xúc một chút, mới không đến nỗi bị anh nhìn thấy dáng vẻ khóc chật vật.

"Vậy sao?" Hắc Diệu Luân chậm rãi buông ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt ửng đỏ của cô, chậm rãi nhíu mày.

"Ừ." Cô gật đầu.

"Cho nên... Cà phê đâu?" Anh nhìn mắt cô căn bản sẽ không nói nói dối, trực giác cho biết chuyện tuyệt đối không có đơn thuần như thế.

"Em... Em..." Cô tránh tầm mắt của anh, quanh co không biết nói lý do nào cho tốt.

"Sắc mặt của em xem ra không được tốt." Không đành lòng bức cô, bàn tay anh dịu dàng đặt ở trên gò má cô nhẹ nhàng an ủi, ngón tay truyền đến cảm giác ướt át, để cho anh mơ hồ phát hiện cô dường như vừa mới khóc.

Thần Lạc dán mặt mình vào bàn tay to ấm áp của anh, cùng anh nói chuyện, "Ừ, em có chút không thoải mái."

"Là quá mệt mỏi hay áp lực quá lớn?" Nghe vậy, anh lập tức duỗi cánh tay ôm bả vai nhỏ bé và yếu ớt của cô, gắt gao ôm cô vào trong lòng.

"Chắc vì mấy ngày nay ngủ không đủ sâu giấc, tinh thần có chút hoảng hốt."

Cô không có nói dối, mấy ngày liên tiếp tăng ca làm việc để cho cô mệt mỏi không chịu nổi, hơn nữa vừa mới bị đả kích, cuối cùng làm cho cô cảm thấy mình thật sự chịu không được.

Hắc Diệu Luân dẫn cô đi vào phòng làm việc của mình, để cho cô ngồi trên sofa thoải mái ở phòng tiếp khách, còn mình ngồi xổm người xuống trước mặt cô, cùng bốn mắt giao nhau.

"Đợi anh một lát nữa, anh đưa em trở về nghỉ ngơi." Hay tay anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng ở trên trán cô.

Anh không dám có bất cứ hành động thân mật gì, chỉ chút thôi sẽ có tình huống lau sung cướp cò, ký ức lúc nãy vẫn còn mới mẻ.

"Không cần, anh đang bận, tự em có thể trở về được." Cô vùng vẫy muốn đứng dậy, lại bị anh tranh trước một bước đè bả vai lại, muốn cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Không được." Anh kiên trì, nhìn cô chậm rãi lắc đầu, tính cách bá đạo lập tức hiện ra không bỏ sót.

"Anh còn có công việc, không cần quan tâm đến em." Cô muốn một mình yên lặng một chút, để hồi phục tâm tình hơi hỗn loạn lại, nếu cứ như vậy, cô sợ mình sẽ không khống chế được mà nói với anh.

"Cho anh nửa tiếng." Hắc Diệu Luân nói xong, xác định cô không trốn đi, đi đến tủ đồ lấy chiếc chăn cùng gối lông chim cao cấp dự phòng ra.

Thần Lạc nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng hỗn loạn, khi lần thứ hai anh đến trước mặt cô, cúi người giúp cô gối đầu, đắp chăn lông lên, trước khi đi còn đặt ở trên trán cô một nụ hôn thâm tình, hại cô thiếu chút nữa lại muốn rơi lệ.

Làm sao đây? Cô muốn tin tưởng anh, hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng các đồng nghiệp vừa rồi nói những phân tích đó, khiến cô thật sự rất khó phản bác.

Thu xếp cho cô xong, Hắc Diệu Luân định quay lại bàn làm việc tiếp tục xử lý công việc, thì thấy cô nhíu mày lại, ánh mắt mờ mịt nhìn anh.

"Em ngủ trước một lúc." Anh thấy cô nhíu mày, giọng nói trầm thấp mê người mà lười biếng.

Nếu không phải công việc mới xử lý được một nửa, anh thật rất muốn lập tức đưa cô về nhà của mình.

"Ừ." Thần Lạc đành phải nở nụ cười nhàn nhạt với anh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thể xác lẫn tinh thần của cô đều mệt mỏi, không đến mấy giây đã chìm vào giấc ngủ.