Chờ Đấy, Tôi Sẽ Trả Thù!

Chương 22




Hắn chở nhỏ đến cầu iake, sấm bắt đầu rền vang, gió nổi lên từng đợt khiến nhỏ lạnh buốt. Mái tóc dài bị gió thổi tung bay loạn xạ, hắn nhìn nhỏ nhưng không nói gì đợi nhỏ lên tiếng.

Nhìn xuống con sông dưới chân cầu nước đang cuồn cuồn chảy, nhỏ cũng không biết nên bắt đầu từ đâu...tất cả cũng do nhỏ lo lắng mà thôi

- Cậu rất thân với Vỹ có phải không?

Nhỏ quay lại vuốt mái tóc đang bay mất trật tự nhìn hắn. Nhỏ theo hắn tới đây cũng chỉ vì muốn hỏi một số chuyện về Vỹ, dạo gần đây Vỹ rất lạ, chưa kể những lần mất tích rồi người xanh xao hơn. Huỳnh xuân Cường là em họ Vỹ liệu có biết chút gì đó?

Mất hứng! Đó là tâm trạng của hắn lúc này...hắn cứ nghĩ nhỏ sẽ hỏi điều gì đó liên quan đến hắn hoặc chuyện khác cũng được nhưng khi vừa mở miệng lại là hỏi về Vỹ. Dù vậy rất nhanh hắn khôi phục vẻ mặt bình thường, cánh tay dựa vào thành cầu, đôi mắt nhìn xa xăm.

- Có lần tôi bỏ nhà đi...không biết đi đâu! Muốn ở một nơi rất xa chỗ này..

Dừng lại vài giây hắn quay lại nhìn nhỏ, bàn tay giơ lên vuốt tóc nhỏ gạt sang một bên.

- Tôi ở nhà anh Vỹ một tháng trời.....anh ấy tuy ngoài miệng không muốn chứa chấp nhưng cuối cùng lại cho tôi ở nhờ. Có thể nói, Vỹ là một người anh rất tuyệt,

Khi nói những lời này đôi mắt hắn ánh lên những sáng ấm áp. Nhỏ khẽ mấp máy môi:

- Vậy....

Không biết tại sao những lời nói chuẩn bị nói ra lại ứ ở cổ họng. Có một chút lo sợ, nếu như...nếu như những gì trong suy nghĩ của nhỏ là đúng không biết nhỏ sẽ phải làm sao.

- Cậu muốn nói gì nữa?

Biểu hiện khác lạ của nhỏ hắn hoàn toàn thu vào trong đáy mắt, hắn có thể cảm nhận được nhỏ đang lo sợ gì đó

Hít một hơi thật sâu nhỏ nhìn hắn nghiêm túc:

- Vỹ....có bệnh gì sao?

......

.....

Một cơn mưa tầm tã, mưa rả rích suốt đêm............

*************************************************************************

1 tháng sau,

Trong một căn nhà nhỏ, nhỏ đang loay hoay nghịch ngợm máy tính của Vỹ. Vỹ đang ở trong bếp lúi húi nấu đồ ăn không mảy may hay biết nhỏ đang chạm vào máy tính của mình.

Con chuột bấm vô một số thư mục trong máy, toàn là dữ liệu, con số mà nhỏ xem không hiểu gì. Theo như những gì Huy kể thì Vỹ rất giỏi máy tính nhưng ước mơ của anh là trở thành một nhà kiến trúc sư...vì Vỹ học rất giỏi, đỗ đại học vào một trường có tiếng trong nước. Nhưng cuối cùng anh từ bỏ ước mơ của mình. Vì sao? Đó là câu hỏi mà nhỏ rất muốn biết nhưng tuyệt nhiên Huy không nói mà Vỹ sẽ chẳng bao giờ nói cho nhỏ biết.

Bàn tay di chuyển bấm vào một thư mục hình ảnh duy nhất trong máy, nhỏ lấy làm lạ. Trong thư mục có vài chục bức...đó là một cô gái. Xinh đẹp, dịu dàng, mỗi bức hình là những khung bậc cảm xúc khác nhau. Ngón tay run run bấm vào từng bức hình, một thứ gì đó khó chịu xâm lấn.

Đây là người yêu anh sao? Đôi mắt nhỏ nhìn trân trân vào cô gái trong bức hình không nhúc nhích.

- Tò mò muốn biết đó là ai sao?

- ừm...

Như phát hiện có gì đó không ổn nhỏ quay đầu lại phía sau, bàn tay che miệng vì lỡ lời. Khuôn mặt nhỏ ửng đỏ vì ngại ngùng nhìn Vỹ. Vỹ đặt ly cafe xuống bàn, đến gần nhỏ anh vươn tay đóng laptop lại. Giọng nói phát ra thật khẽ.

- Đó là người yêu tôi.

Hơi nước trước mắt nhỏ đã giăng đầy, dẫu không là gì của anh nhưng khi nghe anh nói vậy rất đau. Cuối cùng chẳng phải là nhỏ tự mình đa tình sao? Vậy mà đã có lúc nhỏ nghĩ anh có chút gì đó thích nhỏ..dù chỉ một chút. Nhưng nhỏ sai rồi! Sai thật rồi.

Nở một nụ cười gượng nhỏ cố đè nén không cho giọt nước mắt rơi xuống, cầm lấy ly cafe uống một ngụm. Thật đắng! Chưa bao giờ ly cafe sữa nào lại đắng như thế này. Bỏ ly xuống bàn nhỏ xoay người ra cửa.

- Tôi có chút việc nên đi trước đây.

Nhỏ không biết phải dùng tâm trạng nào để đối mặt với anh, nếu ở lại đây vài phút nữa chắc nhỏ sẽ không kìm được mà khóc trước mặt anh mất.

Nhưng.....

- Tôi sẽ về Đà Lạt......không quay lại đây nữa.

Bước chân nhỏ dừng lại.........môt giọt nước mắt rơi xuống, tràn vào khóe miệng....mặn chát.

Anh vừa nói sẽ quay về Đà Lạt sao? Không quay lại đây nữa? Tim nhỏ như ngừng đập, tất cả những gì mà nhỏ cảm nhận được bây giờ là trái tim như bị bóp nghẹt. Vậy là sẽ không bao giờ được gặp anh nữa phải không?

Nắm chặt lòng bàn tay, Vỹ nhìn người con gái phía trước bất lực. anh cảm nhận được đôi vai nhỏ run lên nhỏ đang kìm nén. Ngay từ đầu đáng lẽ anh không nên xuất hiện trước mặt nhỏ. Để rồi làm cho giọt nước mắt kia tràn ra khỏi khóe mắt. Đôi mắt nhìn về phía laptop, anh quyết định. Thà đau ngay từ đầu còn hơn là dai dẳng...

- Cô ấy không muốn tôi ở đây nữa. Xa cô ấy cũng lâu rồi, cho dù thỉng thoảng về thăm nhưng tôi cũng cảm thấy không đủ.

Nước mắt tuôn ra như mưa, nhỏ đau lòng....hóa ra là như vậy! Những lần anh mất tích là về thăm bạn gái. Giờ thì nhỏ hiểu rồi!

- Vậy...chúc anh hạnh phúc! Tạm biệt.

Nhỏ kìm nén tiếng nức nở rồi bước nhanh ra cửa.

Vỹ vẫn đứng đó, nhìn về phía bóng lưng đang dần mất hút. Mình thật tàn nhẫn! Anh biết mình thật tàn nhẫn. Sau cùng dù thế nào đi nữa, anh và nhỏ không bao giờ có thể bên cạnh nhau. Vụ người yêu là giả, hình ảnh cô gái trong laptop của anh chỉ là mod chụp hình của Huy, mà Huy mượn máy anhđể lưu. Anh chỉ giả vờ mà thôi! Phải....giả vờ mà thôi nhưng nhỏ đâu biết. Anh làm thế là chỉ muốn nhỏ quên anh đi.

"Ring..ring..ring"..

Điện thoại trên bàn rung lên, anh vô thức áp vào tai..giọng nói trầm thấp:

- alo!

< -.................>

....

- Tôi biết rồi!

Anh cúp máy, đôi mắt vô thức nhìn về phía cửa.

Quên tôi đi! Tôi vốn dĩ không nên lưu lại trong ký ức của em...

Anh nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài. Tạm biệt em!

Ngày dài, mưa rơi rả rích...........