Cho Đến Khi Vật Đổi Sao Dời

Chương 4: Bừng tỉnh




"Ramses II có hơn hai trăm phi tử, ai cũng xinh đẹp tài năng. Nefetari, ông yêu nhất, đem tạc tượng nàng bên cạnh mình để muôn đời sau truyền tụng, quả là khiến người ta muôn phần cảm động."

Trên đời này rốt cuộc có tồn tại chân ái.

Thương Thanh Cầm đói đến lã người, vừa lo lắng không biết rốt cuộc đám người này là ai. Mới sáng sớm đã tìm cách leo khỏi cửa để trốn ra ngoài. Không ngờ lại xui xẻo tới mức bị tên ngoại quốc kia bắt lại.

Trước tình thế tột cùng sợ hãi, Thương Thanh Cầm đã đưa ra biện pháp duy nhất chính là giật vờ ngất đi, còn mong cơ hội hắn ta sẽ không làm gì.

Trường Tư Mộ nhìn cô nằm trên giường mắt nhắm nghiền, không khỏi nhịn cười, bao nhieu năm như vậy, chẳng nhẽ vẫn là viện pháp trẻ con này sao. Anh nhìn Simon, cố ý nói thật to:

"Chúng ra đi ăn cơm. Cô gái này, đúng là không thể giữ lại cứ thả đi, ăn hại!"

Thương Thanh Cầm đột nhiên bật dậy, hét toáng:

"Ăn hại cái đầu anh, rốt cuộc mấy người là ai, mau thả bổn cô nương ra, coi chừng hại thân."

Thương Thanh Cầm không phải ăn nói qua loa, sự thật là cô phát giác họ không phải kẻ xấu, có lẽ vì lí do gì nên mới đối xử với cô như thế. Nếu họ có ý đồ xấu xa, hôm qua cô cũng không thoát được.

Nói xong bụng cô lại đánh trống đòi ăn, khiến cô tím mặt không nói câu nào. Trường Tư Mộ im lặng nhìn Simon, lát sau mới cất giọng:

"Rõ ràng hôm qua còn ra vẻ sợ hãi, không ngờ hôm nay lại mạnh miệng như thế?"

Thương Thanh Cầm đứng dậy, không nói lời nào đi một mạch ra khỏi cửa.

Simon cũng đi theo sau.

Ánh mắt của Trường Tư Mộ đi chuyển tới nơi có tấm rèm cửa, Thương Thanh Cầm đi khổ cổng từ lúc nào, cánh cổng vẫn mở, cô cũng không để lại lời nào. Giống như năm đó, nhưng người đi không nói lời nào là anh.

Có lẽ cô khó hiểu, nhưng đối với Thương Thanh Cầm, đó là nguyên tắc bất biến, người ta đã nói như vậy, cô nói đi thì tất sẽ đi.

Mặc dù tìm đường về khách sạn rất khó khăn, nhưng cô cuối cùng cũng tìm tới nơi. Trước sự thẩm vấn của tất cả mọi người, cô chỉ yên lặng.

Sau chuyến đi Ai Cập khá dài, cô lại trở về Bắc Kinh, gặp lại cô bạn Sở Tiếu Anh sau nhiều ngày không gặp. 

Quay lại tạp chí Thanh Hoa, tuần này mời mẫu bìa là La Tử Hạo, nam chính trong bộ phim cung đấu hot nhất hiện nay. Tuy nhiên anh ta là diễn viên khá kín tiếng, cho dù Sở Tiếu Anh đến mời không dưới ba lần nhưng vẫn không gặp được La Tử Hạo. Nghe tin báo lại Thương Thanh Cầm vốn không muốn gượng ép, chỉ là số xuất hành gần dây doanh thu không lớn, chỉ còn cách phỏng vấn được La Tử Hạo mới mong cải thiện được số bán ra.

Thương Thanh Cầm ngồi trong phòng tổng biên tập nhìn Sở Tiếu Anh và Tiểu Hoa, nhẹ giọng:

"Đành vậy, nhưng nếu tổng biên của một tạo chí đích than mới diễn viên phỏng vấn thì ra thể thống gì? Trong mắt của những tạp chí khác, chúng ta đột nhiên trở thành trò cười!"

Sở Tiếu Anh bấm bụng cho qua:

"Nhưng chỉ có La Tử Hạo mới tăng được số bán ra."

Tiểu Hoa là thư ký mới của Sở Tiếu Anh, lúc nào cũng mang một chiếc kính gọng to, cơ hồ rất chú tâm sổ sách, lúc này mới nhẹ giọng lên tiếng:

"Nếu như vậy thì tìm người khác thôi!"

Tiếu Anh hét toáng lên:

"Đừng đùa như vậy chứ? Triệu Ngôn - Hoa khôi của tạp chí Thanh Hoa, cũng đã cử đi. Đàm Tử Cách - giỏi ăn nói nhất cũng đã cử đi. Ngay cả người có quan hệ rộng như Thường Dĩnh cũng chịu bó tay, hắn ta không phải là ngạo mạn quá mức sao? Bây giờ đổi người, hi vọng xem như bị dập tắt, còn mất nào nhiêu công sức của mấy chị em!"

Thương Thanh Cầm suy nghĩ hồi lâu. 

Sở Tiếu Anh trong lòng nóng ruột không biết phải giải quyết thế nào, bài viết cũng đã chuẩn bị, chỉ còn cần ảnh và một vài đoạn phỏng vấn. Phòng đồ họa sẽ ngay lập tức sắp xếp chỉnh sửa, việc này không quá mất thời gian. Nhưng xem ra, để có ảnh độc quyền từ La Tử Hạo, không dễ.

Thương Thanh Cầm đột nhiên nảy ra một ý tưởng:

"Tiếu Anh, cậu cùng Thường Dĩnh liên hệ với những người làm việc cho La Tử Hạo xem xem chiều nay rốt cuộc lịch trình của anh ta là gì. Tuyệt đối đừng khiến họ nghĩ rằng chúng ta đang điều tra cá nhân mà là muốn hỏi xem cuộc họp fan của anh ta có tốt chức hay không. Sau đó lượn như thế nào. Tớ tin chắc cậu làm được. Sau đó nhắn tin cho tớ."

Nhìn sang Tiểu Hoa, lúc này Tiếu Anh đã rời đi, Tiểu Hoa đẩy đẩy họng kính, nói:

"La Tử Hạo xuất thân quý tộc, nghe nói là hậu duệ của họ La, đức cao vọng trọng vào thời nhà thanh, hậu duệ cuối cùng của vua Phố Nghi. Sở thích là chơi dương cầm, làm điểm tâm và đọc sách, rất xem trọng tố chất từ cốt, người chân thành cũng sẽ khiến anh ta động lòng. Chưa vướng một scandal nào, hoàn toàn là người minh minh bạch bạch. Tuy nhiên, anh ta mất mẹ từ nhỏ..."

Thương Thanh Cầm dựa người vào ghế, nói:

"Anh ta có thích kiểu trang trí Phương Tây không?"

Tiểu Hoa đáp:

"Có vẻ như anh ta thích kiểu Phương Đông hơn."

Thanh Cầm khẽ gật đầu, nói:

"Tiểu Hoa, cô đi cùng tôi một chuyến. Chúng ra đến studio bài trí lại một chút. Chắc chắn chiều này. Chúng ta sẽ có bộ ảnh đẹp mang phong cách phương Đông."

Tiểu Hoa mặc dù không hiểu gì mấy nhưng vẫn đi theo sau.

Đến studio, nhiếp ảnh gia Triệu Diệp đã chờ sẵn. Chuẩn bị một phần đòi trang trì cũng vật dụng trong cung cấm xưa. Phong cảnh nhu tình rất đơn giản nhưng lại vô cùng thanh tao.

Ngay lúc đó, nguyên một dội dựng cảnh của đoàn phim do đại diễn Vu Chính dẫn đầu tới, họ bắt tay vào làm việc dựng toàn bộ cảnh trong phòng trước dự kinh ngạc của rất nhiều đồng nghiệp báo.

Đó là kế hoạch của Thương Thanh Cầm. Sở Tiếu Anh đã báo với cô, chiều nay La Tử Hạo có suất đóng phim. Hơn cả, nếu như bắt anh ra dành thời gian riêng cho tạp chí, cô sẽ cho chụp ảnh ngay tại phim trường. Một phần dùng để quảng bá phim. Đại diễn sẽ không ngần ngại, một phần có lợi cho tạo chí, cô sẽ dùng mẫu hiện đại hơn cho trang phục và người mẫu nữ giúp làm mới hình ảnh, có lợi đôi bên.

La Tử Hạo dường như đã được báo trước việc này, cũng không mấy tỏ ra bất ngờ.

Buổi chụp ảnh được bắt đầu trước, chụp một vài bức nhưng Thương Thanh Cầm vẫn không thấy ưng ý. Chờ mẫu nữ tới nhưng cô lại gửi trì đỏng đảnh không tới đúng giờ. Đứng trước tình thế như vậy, La Tử Hạo đưa ra chủ ý:

"Không có người mẫu nữ thì nhờ Lam Lan chụp chung với tôi. Không nén kéo dài thêm mất thời gian."

Tiểu Hoa nghe xong thì kéo kéo tay Thanh Cầm, nói nhỏ:

"Nếu chụp hình diễn viên Lam Lan nữa thì thật không phù hợp. Chủ biên, Lam Lan là nữ chính đấy, không thể được!"

Đạo diễn Vu Chính nhìn Thương Thanh Cầm chờ sự thương lượng. Thanh cầm không ngần ngại nói:

"Nếu không có người mẫu, tôi thay thế!"

Cô vẫn tự tin về bề ngoài của mình, không phải đang đáp mảnh mai như người mẫu thật nhưng chắc chắn sẽ rất ăn ảnh.

Vu Chính nhún vai:

"Nếu đã quyết định thì cứ như vậy đi."

La Tử Hạo trong lòng vô cùng bất ngờ, cô gái này, tuổi trẻ tài cao, khí chất ngời ngời, lá gan làm lớn cũng không vừa.

Thay xong y phục, Thanh Cầm bước ra khiến ai cũng ngỡ ngàng, cũng khó trách, trước nay ai cũng bảo Thanh Cầm có tư thái cổ phong, có nét lạnh nhạt, phối cùng vẻ cao quý của La Tử Hạo, không thể không nói là rất đoan chính. 

Tạo một vài dáng cổ phong, Triệu Diệp đã không ngớt lời khen ngợi. Cô chỉ đảo mắt xung quanh, ai cũng nhìn cô, nhìn nhiều đến mức khiến cô phát hoảng. Tim cũng đập mạnh, cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng một điều, khi cô ngẩng đầu nhìn La Tử Hạo, có một luồng lãnh khí bất giác lùa qua cô.

Cô lại tự lừa mình, anh ta là hậu duệ của nhà họ La vọng tộc, không phải là hậu duệ của Tần Thuỷ Hoàng Doanh Chính, chẳng có gì ghê gớm, lại tự bật cười vì ý nghĩ vừa rồi.

Triệu Diệp lại yêu cầu:

"Thân mật một chút, chủ biên, cô cứng nhắc quá rồi!"

Nghe xong trong lòng Thương Thanh Cầm dội len chút bối rối, hỏi một câu ngấm ngầm che sự gượng gạo:

"Thế phải làm sao mới hết cứng nhắc?"

Triệu Diệp cong chưa kịp trả lời thì La Tử Hạo đã lên tiếng:

"Tôi giúp cô!"

Nói xong liền đẩy cô ngồi xuống ghế, lấy đóa hoa hồng trên bàn, quỳ xuống, tư thế như kiểu cầu hôn hiện đại trong khi cả hai vẫn đang mặc y phục đời Thanh, thật sự vô cùng độc đáo.

Triệu Diệp chụp được tấm ảnh đó thì vô cùng đắc ý, cười ngoác miệng, nói:

"Chủ biên và ngài La vô cung đẹp đôi đấy!"

Bỗng chốc cả đám người đang náo nhiệt bỗng yên lặng, Triệu Diệp đúng là quá luống cuống, dù có đẹp đôi cũng không nên nói tuỳ tiện, như thế rất dễ gây hiểu lầm.

Đột nhiên điện thoại của Thanh Cầm tung liền hồi, bản nhạc chuông iphone quen thuộc lại vang lên, cô vội vàng lánh đi.

Trên màn hình điện thoại dòng chữ Tiếu Anh hiện ra, bắt máy:

"Tớ đây, cậu có chuyện gì sao?"

Tiếu Anh liền đáp lời:

"Tối nay cậu có về ăn cơm chiều không?"

"Có lẽ là không được, còn phải phỏng vấn La Tử Hạo nữ. Cậu cứ ăn trước đó, tớ ăn cơm ngoài là được rồi."

Tiếu Anh "ừ" một tiếng, ngập ngừng. Thương Thabh Cầm nghe qua cũng chẳng đoán được phần nào, thẳng thắn hỏi:

"Cậu có chuyện muốn nói sao?"

Sở Tiếu im lặng vài giây, cũng hít thở đều mà nói:

"Tớ định dọn ra riêng. Dù sao chúng ta vẫn nên sống riêng rồi!"

Thương Thanh Cầm cũng không đưa ra nhiều ý kiến:

"Vậy khi nào cậu đi, tớ giúp cậu thu dọn. Mà cậu tìm được nhà chưa?"

"Tớ sẽ sống ở nhà Phó Vũ Hàn. Hành lí tớ cũng thu dọn rồi."

Thanh Cầm chợt nghĩ, không phải là sống thử đấy chứ. Dù sao Tiếu Anh và Phó Vũ Hàn đều lớn tuổi rồi, không phải như những thanh niên đại học sống thử với nhau.

Thấy được sự yên lặng từ Thương Thanh Cầm, Sở Tiếu Anh tạm biệt rồi tắt máy.

Phía sau, La Tử Hạo nhìn Thương Thanh Cầm nhăn này nhíu mi trong lòng chợt cảm thấy thật khả ái. Cô gái này, đối với anh chính là một loại hương vị lạ lẫm, thật khiến người ra muốn thử nêm vào nhiều món ăn khác nhau, xem xem tốt cuộc loại gia vị này có gì đặc biệt lại khiến cho anh cảm thấy thật tốt.

Studio của Thanh Hoa là một trong những studio rộng lớn nhất Bắc Kinh, nếu như là một phần đơn giản trong phim cố trang, dư sức để bài trí. Hơn nữa, màu sắc ở đây là tông màu nâu lạnh càng lộ rõ cổ phong sắc diễm. Không lâu sau, một vài cảnh quay đã diễn ra, bao gồm nữ chính và La Tử Hạo.

Lam Lan, cũng là nữ chính của bộ phim cũng có chút tài năng diễn xuất, riêng phần sắc đẹp thì không thể bàn. Đó là những gì mà Thương Thanh Cầm đánh giá được, tuy nhiên, việc quan trọng hơn lúc này cô cần làm là gửi ảnh cho Thường Dĩnh và Triệu Diệp xử lý hiệu ứng. Cô và Tiểu Hoa sẽ ở hiện trường lấy thông tin. Vì tạp chí Thanh Hoa là tạp chí giải trí lớn, những thông tin điện ảnh này, vô cùng quý giá.

Nếu như thời gian chờ đợi này thật tốt để quan sát diễn biến của bộ phim.

Cảnh 44: 

Chỉ kỳ một cảnh Lam Lan múa nên đạo cụ không nhiều, nghe nói quay xong cảnh này ngay lập tức sẽ đến thẳng hiện trường quay phim cách đây không xa. Vì cảnh tiếp theo khá phức tạp nên vẫn còn đang chuẩn bị, thế mới thấy người làm trong ngành nghệ thuật không sung sướng một chút nào. Tạo ra một tác phẩm nghệ thuật thì đã tiêu hao không biết bao công sức của những người đứng sau ánh hào quang ấy, chưa chắc đã được nhớ đến trên tuổi. Quả thật phi thường.

Thương Thanh Cầm nhìn những đô giày mà họ đang đẹp, thật sự sang trọng. Trong lòng chợt nảy ra một ta tưởng cho tiểu thuyết tiếp theo. Lấy bối cảnh nhà tần, nam phụ là Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, nam chính là hoàng đế nước Tề, đối đầu thương trường, quyền lực, xem lẫn một vào chi tiết tình cảm rối ren, giống như một món mì, dài ngắn mặn ngọt chua cay, món ngon!

Bên ngoài khung cửa sổ mây đen kéo tới, cơn mưa giữa mùa hạ đột ngột đổ xuống như vũ bão. Mùi đất bốc lên vô cùng khó chịu, người qua lại vội vã tìm chỗ trú, cũng vừa đúng lúc một người trong đoàn phim vừa mua điểm tâm chiều về tới nơi. 

Một buổi chiều vội vã.

Sau khi phỏng vấn La Tử Hạo xong cô cùng Tiểu Hoa đi siêu thị mua ít đồ. Giữa đường bạn trai Tiểu Hoa gọi đi ăn tối, dù không muốn cô nàng cũng phải để một mình Thương Thanh Cầm siêu thị.

Mua một ít đồ lỉnh kỉnh, cô tự vác ra xe, như mọi ngày lái xe về nhà.

Chỉ một ngày sau khi tạp chí được xuất bản, doanh thu đã không ngừng tăng cao. Đơn giản rằng, tạp chí Nam Quy thể nào cũng sân si như mọi lần. 

Thanh Cầm nhận cuốn tạp chí từ Thường Dĩnh. Nhìn bìa, cô không khỏi giật mình vì hình ảnh của bản thân đầy lạ lẫm. 

Thật sự rất... thanh thoát. Khí chất vương tử toát ra từ sự lạnh nhạt của La Tử Hạo chính là điểm cộng lớn nhất cho ảnh bìa này, khiến cuốn tạo chí trở nên nổi bật trong hàng trăm những cuốn tạp chí khác. Mặc nhiên rằng doanh thu thật sự là điều đáng ăn mừng.

Ngồi trong văn phòng khô khốc, Thanh Cầm nhìn ra cánh cửa gương trong vắt, phóng tầm mắt ra toà nhà cao tầng trước mặt, nền trời xanh, một cái trên chợt loé lên trong đầu cô, Trường Tư Mộ, cô nhớ rồi, người đàn ông bị thương tên là Trường Tư Mộ. 

Gần đây cô dường như đang hồi tưởng rất nhiều chuyện. Hình như có chuyện gì đó trong quá khứ mà cô đã quên mất. 

"Cốc cốc cốc."

Sau tiếng "mời vào" của Thanh Cầm. Sở Tiếu Anh bước vào, trên tay đưa một tập giấy, nói:

"Cậu xem đĩ một phần dường tạo chí số sau tớ mới chuẩn bị!" 

Thanh Cầm nhìn Sở Tiếu Anh, chợt hỏi:

"Phó Vũ Hàn đối xử có tốt với cậu không?"

Tiếu Anh nhíu mày:

"Tớ có thể tự lo cho mình được."

Trong lòng Thương Thanh Cầm như cảnh báo một điều gì đó, không hiểu vì sao cũng nói một câu:

"Tớ chỉ quan tâm cậu một chút, dù sao, chưa có việc gì chắc chắn cả... "

"Ý cậu là sao?"

Tiếu Anh trừng mắt nhìn cô, chưa để cô kịp nói gì đã xô cửa đi ra ngoài.