Cho Em Một Chút Ngọt

Chương 33




Từ tối qua đến bây giờ Trần Hạo chưa có ăn gì, cũng không đói,trên người tiền hơn phân nửa đều mua vé máy bay, chỉ còn lại 40 đồng.

Trần Hạo cũng không biết như thế nào lại đến đây, chỉ là cậu biết Tống Thanh Y hiện tại đang ở đây, cậu nhất thời xúc động, thậm chí ngay cả di động cũng không mang.

Nhưng ——

Chị Thanh Thanh sẽ gặp cậu sao?

Cậu nghĩ tới những chuyện Trần Đạc làm, cảm thấy càng ghê tởm anh cậu.

Đứng ở đây, trời trong nắng gắt, cảm giác vô lực truyền đến.

Mấy phút sau, cậu cảm thấy mình rốt cuộc cũng khôi phục chút bình tĩnh, tiến lên hỏi một người đi đường phương hướng đi A thị, lúc cậu đi qua đó đã hơn nửa giờ.

Trần Hạo tựa vào đèn đường, từng ngụm từng ngụm thở gấp, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống.

Dù sao cậu đến A Thị cũng không nhất định có thể tìm gặp chị Thanh Thanh, coi như tìm được, chị Thanh Thanh có khả năng cũng sẽ không muốn gặp cậu.

Sẽ gặp.

Chị Thanh Thanh thiện lương như vậy, chị nhất định sẽ đối tốt với cậu.

Nhưng ——

Trần Đạc làm ra những chuyện tày đình như vậy, thân là em trai, như thế nào lại tìm đến cô?

Nghĩ như vậy, Trần Hạo vô cùng buồn bực.

Nói trắng ra, cậu không xứng.

Trần Hạo nhắm mắt sau đó nghỉ một lát, nghĩ thầm, thôi thì đi vậy.

Dù sao cũng không có việc gì làm, đi nhìn xung quanh cũng tốt.

Vừa đứng thẳng người, liền nghe có người gọi cậu "Trần Hạo."

Tại nơi xa lạ, có người ở trên đường gọi tên cậu.

Trần Hạo lập tức liền nhận ra là ai gọi.

Đứng tại chỗ trố mắt vài giây, cậu bỏ chạy thục mạng, bên tai là tiếng gió cùng tiếng còi xe, cậu chỉ biết là chạy nhanh lên.

**

Trình Dật từ nhỏ thân thể không tốt, cho nên ở nhà anh thường hay vận động.

Dần dà, anh chạy dài cùng chạy nhanh đều rất lợi hại.

Lúc này ở trên đường đuổi theo một học sinh trung học, Trần Hạo chạy rất nhanh, chỉ vài phút, Trình Dật thuận lợi bắt được cậu.

"Chạy cái gì mà chạy."

Trần Hạo cúi đầu, "Buông tôi ra."

"Cậu tới đây gặp Thanh Thanh sao? Tại sao cô ấy gọi cậu, cậu còn chạy."

"Không cần anh quan tâm." Trần Hạo ngẩng đầu nhìn Trình Dật "Anh là ai?"

Trình Dật cười khẽ, "Không hỗ là em Trần Đạc, nói chuyện đều rất giống cậu ta."

"Em mới không giống như anh ta!" Trần Hạo từ nhỏ không thích bị nói giống Trần Đạc, đến bây giờ, cậu cũng còn tức giận vì cậu là em của Trần Đạc.

"Anh ta là anh ta, em là em!" Trần Hạo gào thét nói.

Trình Dật cảm thấy tai có chút đau đớn, anh nhíu mày, " Đừng chạy, vợ tôi thể lực không tốt, không chạy nổi đâu."

Trần Hạo cúi đầu thở dốc vài cái, mấy giây sau bỗng nhiên đứng thẳng lưng, âm thanh khàn khàn, "Anh nói cái gì?"

"Cậu đừng chạy nữa." Trình Dật nói.

Tống Thanh Y chạy chậm qua, thở hổn hển "Em chạy cái gì?"

Cậu không thể tin nhìn Trình Dật, sau đó nhìn qua Tống Thanh Y hỏi anh: "Anh nói chị ấy là gì của anh?"

"Vợ tôi." Trình Dật nói "Như thế nào?"

Tống Thanh Y cùng Trần Hạo nói: "Em như thế nào một mình chạy tới đây? Muốn tới đây,tốt xấu cũng gọi điện thoại cho chị biết, chị đi đón em, em còn chưa trưởng thành..."

Tống Thanh Y nói chưa hết đã bị Trần Hạo ngắt lời "Chị Thanh Thanh, chị kết hôn?"

Tống Thanh Y định nói cậu vài câu nhưng lại bị cậu làm cho không nói ra được, nhìn Trần Hạo đỏ mắt, chậm rãi gật đầu.

Trần Hạo bỗng nhiên lui về phía sau một bước, lại bị Trình Dật hung hăng chế trụ, một bàn tay kéo cậu "Đừng có chạy nữa."

Trần Hạo lắc đầu, "Em không chạy."

Trần Hạo theo Tống Thanh Y lên xe.

Trình Dật lái xe, hai người đều ngồi ở hàng phía sau, chỉ là ở giữa cách xa nhau.

Tống Thanh Y nhìn gò má Trần Hạo, cầm điện thoại di động của mình, tìm đến số di động mẹ cậu,mở ra đưa qua cậu "Chính em nói với dì ấy một chút đi,đừng làm mọi người lo lắng."

Trần Hạo quay mặt đi, "Không muốn gọi."

"Chị thay cậu nói?" Tống Thanh Y thử thăm dò, lại bị Trần Hạo ngăn lại, cậu trực tiếp đoạt di động trong tay cô, ấn màn hình.

"Em làm cái gì?" Tống Thanh Y hỏi.

Trần Hạo mím môi.

Trình Dật đang lái xe,anh nói "Nói chuyện với cậu, cậu lại không lễ phép?"

"Cùng anh có liên quan gì, đừng có quản em."

"Nếu không phải bởi vì cậu còn hiểu chuyện, ai thèm quản cậu." Trình Dật cười lạnh một cái "Chẳng lẽ do cậu là em Trần Đạc?"

"Ha ha. Nếu thật như vậy, tôi thấy cậu một lần liền đánh cậu một lần."

"Giống như đối với anh cậu..."

"Trình Dật!" Tống Thanh Y không nhẫn tâm nói nặng lời"Anh mau chuyên tâm lái xe."

"Biết rồi." Trình Dật đáp, nhìn gương mặt Trần Hạo trắng bệch, anh tiện tay kéo học tủ nhỏ, lấy từ bên trong hai viên kẹo đường, ném cho cậu "Ăn đi."

Trần Hạo nghi hoặc, "Cái này là cái gì?"

Trình Dật: "Thuốc độc."

Sau một hồi, Trần Hạo chủ động cầm lấy bóc ra ngậm.

Là kẹo hoa quả,kẹo trong miệng chậm rãi hòa tan, hơi ngọt.

Trình Dật nhìn động tác của cậu phía sau xe, khóe miệng khẽ nhếch.

Tống Thanh Y:...

Trên đường về khách sạn Trần Hạo vẫn luôn im lặng.

Cậu quay đầu đi, đem mặt hướng ra bên ngoài, tay nắm thật chặc di động Tống Thanh Y.

Tống Thanh Y cũng không biết nên nói như thế nào cùng cậu.

Cô chỉ biết là Trần Hạo rất hay phản nghịch, cũng không thích người anh này. Mà Trần Đạc cũng không thích cậu, chẳng biết tại sao, hai anh em luôn luôn không hòa thuận.

Trần Hạo đi quán net chơi, người tìm cậu đều là Trần Đạc.

Ba mẹ cậu đi công tác, họp phụ huynh đều là Trần Đạc.

Nhưng hai người ở cùng một chỗ sẽ sinh ra ghét lẫn nhau.

Có lần cô cùng Trần Đạc tìm Trần Hạo từ quán net đến phòng bi da tìm đến hai ba ngày, cô không giống Trần Đạc sẽ dạy dỗ cậu, chỉ biết mua hai lon bia, mở nắp sau đó đưa cho cậu, hai người sẽ ngồi ở nơi thật cao trên bậc thang, yên lặng uống cạn.

Trần Hạo cười rất ít, nhưng thường thường sẽ cùng cô cười nhiều một chút.

Nhưng đó là lúc cô và Trần Đạc còn bên nhau.

Cô có thể coi Trần Hạo là em trai đối đãi, nhưng bây giờ, cô cùng Trần Đạc đã đường ai nấy đi, thậm chí ở giữa còn xảy ra nhiều mâu thuẫn, cô thật không có biện pháp đem Trần Hạo mà đối đãi như trước kia.

Cô là người, không phải Thần.

Thậm chí sau khi phát sinh những sự việc đó, cô đối mặt với Bà nội Trần Đạc cùng những tình cảm trước kia cũng nhạt dần không thể như trước.

Lý trí nói cho cô biết, Bà nội là Bà nội, Trần Đạc là Trần Đạc.

Nhưng ——

Thật sự có thể phân rõ ràng như vậy sao?

Sau khi đã trải qua những việc này, Tống Thanh Y cũng không còn là Tống Thanh Y ngày trước.

Cô thật sự sợ đau.

Trở lại khách sạn, Trình Dật đưa hai người đến phòng Tống Thanh Y, tiện thể đem thẻ phòng đưa cho cô "Buổi tối nhớ cho Cục Bông ăn thức ăn."

"Được rồi." Tống Thanh Y cầm lấy thẻ phòng, tiện tay bỏ trong ngăn kéo.

Trình Dật quay người rời đi, đi tới trước cửa dừng bước lại, "Buổi tối anh cùng em ăn cơm."

"Không cần." Tống Thanh Y nói: "Buổi tối em mang Trần Hạo ra ngoài ăn."

"Em không thể ăn được quá nhiều dầu mỡ." Trình Dật nói, "Em chờ anh."

Tống Thanh Y đành phải gật đầu.

Trình Dật nhìn cô nở nụ cười, dịu dàng nói: "Như vậy mới ngoan."

Tống Thanh Y mặt đầy nghi ngờ nhìn anh, đây là thế nào?

Bình thường Trình Dật không phải như vậy!

Trình Dật cong môi, ra đến trước cửa nhìn về phía cô chớp mắt, sau đó đưa một cái hôn gió qua, cố ý nói: "Bà xã, yêu em, mua~ "

Tống Thanh Y:...

Thật sự nổi một thân da gà.

Tống Thanh Y chậm rãi quay đầu, nhìn Trần Hạo sau đó vươn tay, "Đưa điện thoại cho chị."

Trần Hạo quay mặt qua, trong tay cầm điện thoại nắm chặc hơn ban nãy, như là muốn bóp nát nó, "Chị không thể nói với bọn họ."

Tống Thanh Y im lặng.

"Chị chính là không muốn thấy em, đúng hay không?" Trần Hạo bỗng nhiên thấp giọng hỏi.

"Không có." Tống Thanh Y lập tức phủ nhận, "Em đừng nghĩ như vậy. Em mất tích, ba mẹ em rất lo lắng cho em, chị chỉ báo với họ là em bình an, bằng không bọn họ sẽ tìm khắp nơi thì làm sao bây giờ?"

Trần Hạo cười lạnh, "Sau đó thì sao? Bọn họ sẽ đến A thị mang em về, và em tiếp tục ở trong nhà mà trong nhà đó một chút nhân tính cũng không có, em không thể cứ như vậy không biết phải trái theo họ."

Trần Hạo nói càng thêm kích động, gáy nổi gân xanh, rống giận "Chị có biết hay không, em ở trong căn nhà đó sắp không thở nổi nữa rồi!"

Tống Thanh Y nhìn cậu, không nói chuyện.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt Trần Hạo tất cả đều là tơ máu, tối qua cậu một đêm không ngủ, hôm nay lại đi chuyến bay sớm nhất đến A thị.

Sắc mặt tái nhợt cùng với đôi mắt hơi đỏ nhìn cô,khiến cho cô vô cùng sợ hãi.

Tống Thanh Y quay mặt đi, nhắm mắt nói: "Nhưng bọn họ dù sao cũng là người nhà của em."

"Chị Thanh Thanh." Trần Hạo gọi cô "Chị không oán sao?"

Tống Thanh Y im lặng không lên tiếng.

Cô mở ngăn kéo, muốn từ bên trong lấy gói thuốc, lại phát hiện bên trong là một hộp kẹo hoa quả, tất cả các loại mùi vị đều có mà bên cạnh còn có một tờ sticker ——

Đừng hút thuốc, ăn kẹo sẽ khiến tâm tình tốt hơn.

Cuối cùng còn vẽ một khuôn mặt tươi cười.

Tống Thanh Y nhìn,sau đó không tự giác mà mỉm cười.

Cô lấy hai viên kẹo ra, đưa một viên cho Trần Hạo, đóng ngăn kéo lại, sau đó bóc giấy gói kẹo ra, đem kẹo đưa vào miệng.

Ngọt.

Cô nhìn Trần Hạo,người như cô không giỏi nói chuyện, lại càng không thích dạy dỗ người khác.

"Đưa di động cho chị đi." Tống Thanh Y hít một hơi thật sâu "Em có thể ở đây, nhưng báo bình an nhất định phải nói."

Trần Hạo nhìn cô, cuối cùng cầm điện thoại đi qua trả lại.

Di động có bảy mươi tám cuộc gọi nhỡ.

Có một số lạ, còn có số mẹ Trần Đạc.

Mà số xa lạ có thể là của Trần Đạc.

Trần Hạo bấm chế độ yên lặng, Tống Thanh Y mở di động ra mở chế độ bình thường, phát hiện còn có tin nhắn của Trình Dật, anh nhắn: Buổi tối chờ anh cùng ăn cơm.

Tống Thanh Y nhắn lại"Được".

Mẹ Trần Đạc vừa lúc gọi lại, cô không cần nghĩ ngợi liền nhận.

"A Thanh, thế nào? Nó có hay không có đi tìm con?" Mẹ Trần Đạc khẩn trương hỏi, "A Đạc đã điều tra ra, sáng sớm hôm nay nó đi chuyến bay đến A thị..."

Tống Thanh Y cắt đứt lời nói "Con hiện tại đã tìm gặp em ấy."

"Vậy là tốt rồi,vậy là tốt rồi." Mẹ Trần Đạc rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi: "Thế nào nó có bị thương hay không?"

"Không có." Tống Thanh Y nói: "Chỉ là tinh thần không tốt lắm."

"Làm sao?" Mẹ Trần Đạc lập tức nóng nảy, "Đều tại dì, tối hôm qua không nên đánh nó..."

Tống Thanh Y nói: "Trước mắt em ấy ở chỗ này với con, thân thể rất tốt, chỉ là không muốn trở về, dì xem, nếu có thể, để em ấy ở chỗ này với con vài ngày."

"Như vậy sao được?!" Mẹ Trần Đạc nói "Nó cuối kì có một cuộc thi thử, không thể ở lại, nó phải trở về để lên lớp."

"Con không quay về!" Trần Hạo lấy điện thoại trong tay Tống Thanh Y,lớn tiếng nói.

Mẹ Trần Đạc trong điện thoại lại nói tiếp, "Con đi tìm Tống Thanh Y, cũng không nhìn ra người ta có thích hay không thích con! A Đạc cùng nó đều đã chia tay, hiện tại ngay cả điện thoại của mẹ nó đều không tiếp, con đến chỗ nó có thể tốt hơn sao? Mà có khi,nó hại anh con không thành đâm ra hại con thì mẹ biết làm sao?"

Tống Thanh Y nghe thấy.

Bỗng nhiên cảm thấy có chút châm chọc.

Cô bật cười.

Đầu điện thoại bên kia im bặt tiếng.

Tống Thanh Y không chút do dự cúp điện thoại.

Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.

Trần Hạo bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài, Tống Thanh Y bỗng nhiên kêu tên "Trần Hạo."

Trần Hạo đứng thẳng, không dám quay đầu.

"Chị luôn nghĩ những chuyện của chị và Trần Đạc xảy ra,luôn luôn nghĩ rằng không có quan hệ gì với em cả, chị sẽ không giận chó đánh mèo lên em." Tống Thanh Y không nhanh không chậm nói, âm thanh bình thường, thậm chí còn bình tĩnh, nhưng nếu cẩn thận nghe, nhất định có thể nghe được giọng cô đang run rẩy, "Nhưng chị làm không được."

"Mấy ngày nay em xảy ra chuyện gì, em nên biết rõ,sẽ không có gì bất ngờ xảy ra nếu Trần Đạc mang theo Thượng Nghiên qua nhà em."

"Em không thừa nhận." Trần Hạo âm thanh nghẹn ngào.

Tống Thanh Y nở nụ cười, có chút châm chọc "Cái này cũng không quan trọng,em tuy rằng so với chị và Trần Đạc không kém bao nhiêu tuổi, nhưng là em nhìn chị cùng anh em từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc. Chị không biết nên nói với em những thứ này có hay không thỏa đáng, nhưng chị hy vọng em có thể lý trí một chút.

Trần Đạc là anh em. Quan hệ máu mủ không thể cắt đứt, em không thừa nhận cũng phải thừa nhận. Cho nên... chị không thể đem em cùng Trần Đạc cắt bỏ máu mủ ruột rà. Chị không phải là Thánh Nhân, càng không phải là Thần, việc này chị đều nhịn xuống không nói, đây đã là cho nhà em thể diện cuối cùng rồi... Chị thật sự không thể... nói em là em, Trần Đạc là Trần Đạc, đối với em xem như tất cả những sự việc kia đều chưa từng xảy ra."

Em thừa nhận cũng tốt, không thừa nhận cũng thế. Trần Đạc làm sai, nếu chia tay, có thể cùng chị nói một câu không thương, chị còn có thể cùng Trần Đạc làm bạn bè. Nhưng —— "

Tống Thanh Y nói xong liền đỏ mắt, câu nói kế tiếp như thế nào cũng nói không ra.

Cô nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu "Trần Hạo, em không phải là còn nhỏ, cùng em nói những lời này cũng không phải chị muốn cùng em chặt đứt tất cả liên hệ, chỉ là... chị về sau đều không thể tốt giống như trước."

"Nhưng, em vẫn là cháu trai của bà nội."

"Em vẫn có thể coi chị là chị gái nhà hàng xóm."

Không còn là chị dâu tương lai của em.

Sẽ không bao giờ cùng Trần Đạc xuất hiện chung nữa.

Chị cũng sẽ không tham dự tương lai của em.

Buổi chiều ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng, dù cho cô đã mở điều hòa nhưng cũng cảm thấy vô cùng oi bức.

Trần Hạo đứng tại chỗ, thật lâu sau, nói:

"Chị vì cái gì cùng anh em chia tay chưa tới nửa năm liền kết hôn?"

Tống Thanh Y quay lưng đi, nhìn ánh nắng bên ngoài, sau đó nói:"Gặp người thích hợp liền gả,cũng chẳng nghĩ nhiều lắm."

Thật lâu sau.

"Anh ấy đối với chị có tốt không?" Trần Hạo hỏi.

Tống Thanh Y nở nụ cười, "Tốt. Rất tốt rất tốt."

Tốt đến mức khiến cô không biết làm sao.

"Chị, em đói bụng." Trần Hạo đứng tại chỗ, tay nắm chặt cánh cửa.

Tống Thanh Y đứng lên "Vậy chúng ta đi ăn cơm."

Còn chưa đợi cô đi qua, Trần Hạo liền trượt xuống đất.