Chớ Hỏi Chốn Quân Về

Chương 11: Chớ hỏi chốn quân về – chương 11




Edit: Leticia

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

“A ~” Diệp Quân Lan nhìn người trong gương, không khỏi kêu ra tiếng, như thế này thì nàng làm sao dám gặp người a!

Đôi mắt sưng đỏ, mặt tái nhợt, tóc rối bời, y phục xốc xếch, thật quá thê thảm.

Mã Văn Tài nhìn nhìn Diệp Quân Lan, thấy bộ dáng của nàng đúng là thê thảm không nỡ nhìn, nhưng khí sắc so với tối hôm qua tốt hơn, mặc dù vẫn còn chút ảm đạm, nhưng rõ ràng đã tốt hơn một chút rồi, lòng hắn thoáng an tâm.

Đi tới, vắt một cái khăn nóng, kéo Diệp Quân Lan qua, tỉ mỉ đắp lên mắt nàng, sau đó lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc mỡ, mở ra, dùng ngón tay bôi thuốc cho nàng, từ từ xoa xoa mắt nàng, động tác rất tự nhiên.

Diệp Quân Lan không nói không rằng, cảm giác tay của hắn ôn nhu xoa xoa mắt mình, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

Trải qua một đêm, nàng đã sớm tỉnh táo lại rồi, nếu chuyện đã phát sinh, nàng có hối hận nữa cũng không làm nên chuyện gì, còn không bằng nghĩ biện pháp giúp Tiểu Cửu hiểu được chuyện này, đền bù mình lúc trước ít chiếu cố đến nàng ấy.

Lúc trước do nàng quá tự cho là đúng, cảm thấy Tiểu Cửu nên học cách trưởng thành, nên biết trên thế giới này không có tốt tuyệt đối và xấu tuyệt đối, nên biết người nào nên chọc, mà kẻ nào không nên dây vào.

Câu nói cửa miệng, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng. Đáng sợ nhất không phải quân tử, mà là tiểu nhân.

Nhưng nàng đã quên, cái nàng thích nhất ở Tiểu Cửu chính là sự ngay thẳng của nàng ấy, nếu như Tiểu Cửu không còn ngay thẳng, vậy thì không phải là Tiểu Cửu nữa rồi.

Thôi thôi, sau này che chở cho nàng ấy cũng được! Diệp Quân Lan nghĩ như vậy, đưa tay ngăn cản tay của Mã Văn Tài, giọng nói hơi khàn: “Có thể dừng được rồi.”

Mã Văn Tài nhấc tay lên, thấy mắt nàng đã tiêu sưng, hài lòng gật đầu, sau đó bâng quơ nói: “Đi học, ta xin phép nghỉ giúp đệ.”

“Ừ.” Diệp Quân Lan sửa sang lại y phục trên người, dùng lược chải tóc, chậm rãi đi ra cửa.

Ngoài cửa, ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết rất đẹp, Diệp Quân Lan đi tới cửa, dừng một chút, “Cái kia, chuyện tối hôm qua, cám ơn!” Nói xong, chạy ra ngoài.

Mã Văn Tài nhìn Diệp Quân Lan chạy trối chết, cảm thấy tâm tình rất tốt, cầm sách ra cửa, đi về hướng phòng học.

Trong y quán, Vương Lan đang giúp Chúc Anh Đài băng bó vết thương.

Lương Sơn Bá ở một bên bưng thuốc, từ vẻ ôn nhuận ánh mắt quan tâm.

Chúc Anh Đài nhăn mày, thỉnh thoảng còn an ủi Lương Sơn Bá đang lo lắng cho nàng, ánh mặt trời chiếu rọi, không khí giữa hai người vô cùng ấm áp, giống như không có người thứ ba, không có Vương Lan tồn tại, trong y quán chỉ có hai người bọn họ.

“Tiểu Cửu, ngươi thế nào rồi? Ta. . . . . .” Diệp Quân Lan vội vã chạy tới, mới vừa vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng nhất thời dừng chân, không nói ra nổi một lời.

Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá không chú ý đến ngoài cửa có thêm một người, trái lại Vương Lan nhìn thấy Diệp Quân Lan, nàng đứng dậy, đang định nói chuyện, nhưng Diệp Quân Lan lại làm động tác “xuỵt”, khoát khoát tay với nàng, rồi chỉ vào vết thương của Chúc Anh Đài, làm khẩu hình hỏi “ổn không?” .

Vương Lan khẽ mỉm cười, gật đầu.

Diệp Quân Lan thả lỏng miệng, cười cười với nàng, xoay người rời khỏi y quán.

Tiểu Cửu ơi Tiểu Cửu, thì ra trong mắt, trong lòng ngươi đã sớm chỉ thấy một mình Lương Sơn Bá mà thôi! Những người khác, đều ngoài tai ngươi sao? Ngươi có từng nghĩ tới, ngươi bị thương, ta cũng sẽ cảm thấy đau lòng vì ngươi hay không?

Bên ngoài, mặt trời vừa lên cao, Diệp Quân Lan nheo mắt lại nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm tình rơi xuống đáy cốc, Tiểu Cửu, ngươi không nghĩ tới sẽ làm bằng hữu như ta đây thương tâm sao?

“Phu tử, xin lỗi, học sinh tới chậm.” Diệp Quân Lan trở lại phòng học, áy náy cúi đầu.

Tạ Đạo Uẩn dịu dàng cười, giọng nói nhu hòa: “Không sao, Mã đồng học đã xin nghỉ phép giúp trò rồi, ngồi xuống trước đã.” Cầm sách chỉ vào chỗ ngồi của Diệp Quân Lan.

Diệp Quân Lan lại nói xin lỗi, rồi đi tới chỗ ngồi, vén áo ngồi xuống, cầm sách, trầm mặc không nói.

Trong lòng Mã Văn Tài biết nàng tâm tình không tốt, nên lặng yên ngồi cùng nàng, chẳng qua bầu không khí xung quanh bắt đầu xuống thấp.

Chột dạ, Vương đại công tử liếc trộm hai người bọn họ một cái, chợt bắt gặp một đôi mắt đen sắc bén, vội vàng thu hồi tầm mắt, vùi đầu khổ học, biểu lộ như thể mình chưa từng chăm chú đến vậy, nhưng mồ hôi trên trán lại chảy xuống ròng ròng.

Trong lòng bồn chồn, hắn ta chắc hẳn không thể biết được, mình đã vụng trộm vứt cung tên lại rồi, chắc hắn ta không biết đâu.

Mã Văn Tài thu hồi ánh mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, bọn hèn nhát!

Tan lớp, Vương Lam Điền cũng không quay đầu lại mà lập tức xông ra ngoài.

Mã Văn Tài chậm rãi đứng lên, đi về hướng cửa. Diệp Quân Lan buồn bã ỉu xìu từ ngẩng đầu, miễn cưỡng liếc mắt nhìn theo bóng lưng Mã Văn Tài, rồi đổi tư thế gục ở trên bàn, hai mắt nhắm nghiền.

Vụt…..

Một mũi tên sượt qua đầu Vương Lam Điền, mang theo vài sợi tóc, Vương Lam Điền bị dọa sợ, ngã nhào trên mặt đất.

Mã Văn Tài cầm một bộ cung nỏ màu vàng, từ từ đặt mũi tên màu bạc lên, sau lưng là thiếu niên Mã Thống lạnh lùng cầm bao đựng tên.

Đôi mắt đen rét lạnh, mũi tên màu bạc dưới ánh mặt trời tỏa ra hàn quang, rọi khắp bốn phía.

Vụt—— Vụt —— Vụt——

Ba mũi tên bay ra, nhưng chỉ sát qua người Vương Lam Điền, trừ phá rách chút quần áo, và rối loạn đầu tóc ra, thì không hề tổn thương hắn mảy may, nhưng lại khiến Vương Lam Điền mềm nhũn ngã trên mặt đất, cầu xin tha thứ liên tục.

Mũi tên cuối cùng lắp lên cung, nhất thời sát khí lắng đọng.

Vụt——

Mũi tên này không chút lưu tình bay về phía gáy Vương Lam Điền, lúc này Vương Lam Điền đã không còn khí lực cử động, ngay cả kêu cũng không thốt ra được tiếng nào.

“Dừng tay ——” Lương Sơn Bá cầm tấm ván gỗ chạy vọt ra, thay Vương Lam Điền chặn lại mũi tên trí mạng, thân thể lại bị lực của mũi tên đẩy lùi ra sau một mét.

Đi theo Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài không để ý đến tay mình đang bị thương, vội vàng chạy tới dìu Lương Sơn Bá dậy.

Thấy Lương Sơn Bá không sao, liền quay đầu trừng mắt với Mã Văn Tài, chất vấn: “Tại sao huynh lại muốn giết Vương Lam Điền? Thật quá đáng!” Ánh mắt liếc qua nhìn Vương Lam Điền vô cùng chật vật trên mặt đất.

Mặc dù nàng rất ghét Vương Lam Điền, nhưng không thể nhìn bạn học của mình bị thương tổn. Quả nhiên Mã Văn Tài không phải người tốt, lại nói thương thế của nàng, chẳng nhẽ…

Mã Văn Tài thu hồi cung tên trong tay, đưa cho Mã Thống, cười lạnh không nói, ánh mắt nhìn bọn họ tràn đầy vẻ khinh thường.

“Chúc huynh, Lương huynh, hắn muốn giết ta vì ta biết một bí mật của hắn.” Vương Lam Điền thấy mình đã có người cứu, giãy dụa bò dậy, dùng cả tay chân, thật vất vả mới lăn đến chỗ hai người Chúc Lương.

Vương Lam Điền quét mắt bốn phía, thấy xung quanh người vây xem càng lúc càng đông, mơ hồ thấy bóng dáng Diệp Quân Lan xuất hiện, hơi dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia sáng phức tạp, nhất thời nước mắt nước mũi tèm lem chỉ vào Mã Văn Tài, lớn tiếng kể lể: “Hắn chính là hung thủ bắn Chúc huynh bị thương, hắn muốn giết người diệt khẩu!”

“Cái gì!” Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá đồng thanh kêu lên, nhìn về phía Mã Văn Tài, trong mắt đầy hoài nghi, hiển nhiên là có chút tin tưởng lời Vương Lam Điền.

Vương Lam Điền thấy Chúc Lương bắt đầu hoài nghi, liền cầm mũi tên bắn mình đưa cho Chúc Anh Đài, hiển nhiên mũi tên này giống với mũi tên đã bắn nàng. Chúc Anh Đài cầm mũi tên kia, hồi lâu không nói, lúc trước nàng chẳng qua chỉ hoài nghi thôi, hiện tại. . . .

Chúc Anh Đài đứng dậy đi tới trước mặt Mã Văn Tài, nghiêm nghị nhìn đôi mắt bình tĩnh như nước của hắn, lên tiếng chất vấn: “Vương Lam Điền nói có đúng hay không?”

Mã Văn Tài lạnh lùng nhìn Vương Lam Điền một cái, khoanh tay đứng, yên lặng nhìn Chúc Anh Đài, nói: “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?”

Chúc Anh Đài nhìn thấy vẻ châm chọc khinh thường trong mắt hắn, vội vàng lui lại mấy bước, chỉ vào hắn quát: “Mã Văn Tài, vốn tưởng rằng ngươi là người tốt, không nghĩ tới ngươi mới thật sự là người xấu, ngụy quân tử.”

Từng câu từng câu chất vấn, khiến đám học sinh ở một bên nghị luận rối rít.

“Thì ra Mã Văn Tài là người như thế à!”

“Ta đã nói rồi, Mã Văn Tài không phải người tốt mà!”

“Cắt ~ ngươi còn không biết sao, nghe nói Mã Văn Tài từ nhỏ không có mẹ, còn cha hắn thì. . . . . .”

“Ha hả ~ quả nhiên là người không có mẹ nuôi không có mẹ dạy đấy. . . . . .”

. . . . . .

Mã Văn Tài không hề phản bác, ánh mắt nhìn về phía bọn họ càng lạnh lùng, một tia sát khí hiện lên trong đôi mắt màu đen, tay phải giấu trong ống áo từ từ nắm chặt, bầu không khí nhất thời lạnh xuống.

“Đủ rồi!” Một giọng nói giận dữ không kiềm chế được vang lên.

Diệp Quân Lan bước nhanh tới, che ở trước người Mã Văn Tài, chỉ vào những người xung quanh đang nói nhảm, nổi giận mắng: “Những người như các ngươi có tư cách gì mà nói Tu Nhân như thế?”

“Ngươi!” Diệp Quân Lan chỉ vào một học sinh trong đó, nói, “Chuyện trộm đạo cũng làm không ít đi! Trước đó vài ngày, nửa đêm đều không ở học viện, có cần ta nói ra một chút sự tích vinh quang của ngươi không!”

Người nọ vội lắc đầu: “Không, không, ta có việc đi trước!” Xoay người vội vàng chạy trốn.

Diệp Quân Lan quay đầu nhìn về phía một học sinh khác, híp mắt: “Còn ngươi nữa, nghe nói gần đây đột nhiên có tiền, rất là tiêu dao đấy! Đại Nguyên phường thú vị lắm đúng không?!”

Đại Nguyên phường? Đây không phải là sòng bạc sao?! Những người còn lại đồng loạt nhìn về phía học sinh kia, học sinh đó lập tức chạy trối chết.

Lại giải quyết thêm một người! Diệp Quân Lan tay phải chống nạnh, tay trái chỉ vào những người còn lại, lần lượt quét qua từng người: “Còn ngươi! Ngươi! Ngươi! Thế nào, có muốn ta nói cho mọi người về sự tích của các ngươi không?!”

Đám người chung quanh sởn gai ốc, ngay lập tức giải tán.

Chỉ để lại Chúc Anh Đài giờ phút này vẫn đang tức giận chưa bình tĩnh lại, Lương Sơn Bá đứng một bên lo lắng nhìn nàng, và Vương Lam Điền ngồi trên đất, từ khi Diệp Quân Lan xuất hiện liền cúi đầu không dám nói gì.

Diệp Quân Lan nhìn bọn họ chạy nhanh như chớp, phủi tay, lần này thật tốt, phải cám ơn cái tính bà tám nhiều chuyện của Trụy nhi rồi!

Xoay người đi tới bên cạnh Mã Văn Tài, đưa tay cầm tay hắn, từ từ mở nắm đấm ra, thấy trong lòng bàn tay huyết nhục mơ hồ. Nàng lập tức lấy thuốc mỡ từ trong túi gấm, tỉ mỉ xoa cho hắn, ngẩng đầu quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Mã Văn Tài thấy ánh mắt quan tâm của nàng, kềm chế xúc động muốn ôm nàng vào lòng, vươn tay trái ra cầm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì, cám ơn.” Cám ơn nàng đã đứng che trước người ta, cám ơn nàng nguyện ý tin tưởng ta, cám ơn!

Diệp Quân Lan nhoẻn miệng cười.

Lúc này, Chúc Anh Đài xông tới, kéo Diệp Quân Lan lại bên cạnh mình, chỉ vào Mã Văn Tài, nói với Diệp Quân Lan: “Quân Lan, ngươi còn giúp hắn! Ngươi không biết, Mã Văn Tài chính là tiểu nhân. Ngươi xem. . . . . .” Vươn cánh tay bị thương ra, chỉ cho nàng nhìn.

Diệp Quân Lan nhăn mày, nhìn Chúc Anh Đài một chút, rồi lại nhìn Mã Văn Tài một chút, sau đó dùng ngữ khí kiên định nói: “Tiểu Cửu, Tu Nhân không phải người như thế, ta tin tưởng hắn!”

Mã Văn Tài nhìn vào nữ tử giờ phút này nói tin tưởng mình, nhớ tới ban nãy nàng kiên định đứng phía trước bảo vệ hắn, liền nở nụ cười, lúm đồng tiền hiện ra như trẻ nhỏ, trong veo không nhiễm bụi trần.

“Quân Lan! Sao ngươi lại cố chấp như vậy!” Chúc Anh Đài nhìn chằm chằm Diệp Quân Lan, cầm mũi tên trong tay, đưa cho nàng, “Đây là chứng cớ, mũi tên này giống hệt mũi tên đã bắn ta bị thương.”

Diệp Quân Lan nhận lấy mũi tên, tỉ mỉ xem xét tường tận, ánh mắt nhìn về phía Chúc Anh Đài có chút đăm chiêu: “Đây đúng là mũi tên của Tu Nhân, nhưng điều này cũng không thể chứng minh Tu Nhân là người bắn ngươi bị thương!”

Chúc Anh Đài trợn to hai mắt, không thể tin nhìn nàng: “Diệp Quân Lan ngươi thay đổi rồi!”

Đứng một bên, Lương Sơn Bá nhìn thấy ánh mắt thương tâm của Chúc Anh Đài, vừa đỡ lấy Chúc Anh Đài đang lảo đảo sắp ngã, quay đầu nói với Diệp Quân Lan: “Diệp huynh, đây là sự thật! Vương huynh có thể chứng minh!” Một tay chỉ vào Vương Lam Điền đang cúi đầu vô cùng yên tĩnh trên mặt đất.

Diệp Quân Lan không để ý đến Lương Sơn Bá, chỉ nhìn Vương Lam Điền trên mặt đất, thấy hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ an tĩnh ngồi đó, một lần nữa nhìn về phía Chúc Anh Đài, trong mắt dần dần có vẻ bi ai: “Hắn? Tiểu Cửu, đừng nói với ta là Vương Lam Điền nói cho ngươi biết Tu Nhân muốn giết ngươi?”

Chúc Anh Đài nhìn Diệp Quân Lan một cái, lẳng lặng gật đầu.

Diệp Quân Lan từ từ đi tới trước mặt Chúc Anh Đài, nhìn nàng chăm chú, ánh mắt mang theo mấy phần cầu khẩn, mấy phần thương tâm: “Ta nói không phải Tu Nhân, ngươi tin sao?”

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Chúc Anh Đài không dám nhìn Diệp Quân Lan, nghiêng đầu đi, hồi lâu không nói. Lương Sơn Bá thì chỉ cầm tay nàng.

Diệp Quân Lan trong lòng hiểu rõ nàng ấy không tin mình, sầu thảm cười một tiếng, nụ cười thê lương, nói nhỏ: “Ngươi thế nhưng không tin ta? Ngươi có biết ngày ngươi bị thương Tu Nhân ở chung một chỗ với ta?”

“Cái gì?!” Chúc Anh Đài ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó do dự mở miệng, “Không thể nào? ! Đây rõ ràng là mũi tên của Mã Văn Tài!”

“Tốt, tốt tốt! Thật sự quá tốt!” Diệp Quân Lan giận quá hóa cười, tiếng nói vừa chuyển, thế nhưng có mấy phần sắc bén, giơ tay lên chỉ vào Vương Lam Điền ngu ngơ trên mặt đất, chất vấn, “Ngươi thà rằng tin tưởng hắn cũng không tin ta! Chúc Anh Đài, ngươi. . . . . .”

Chúc Anh Đài không nói, chỉ lắc đầu, lẩm bẩm: “Ta tin tưởng, nhưng mà. . . . . .” Ta tin ngươi, chứ không tin hắn!

“Đủ rồi, không cần nhưng mà.” Diệp Quân Lan thở dài, giọng nói khôi phục vẻ bình tĩnh như thường ngày, “Ta nhìn lầm ngươi rồi.”

Yên lặng đi tới bên cạnh Mã Văn Tài, Mã Văn Tài cầm tay nàng, hai người xoay người rời đi.

Mã Thống liếc hai người Chúc Lương một cái, rồi đi theo công tử nhà mình.

Chúc Anh Đài chỉ nghe Diệp Quân Lan lạnh lùng nói ra một câu như vậy, sau đó không chút lưu tình rời đi cùng Mã Văn Tài, nhất thời nước mắt rơi như mưa.

Bằng hữu từ nhỏ cuối cùng rơi vào kết quả như vậy, rốt cuộc là ai sai?

——————-

Lời tác giả: Yếu ớt hỏi một câu, có bao nhiêu người không thích Chúc Anh Đài?