Chớ Nói "Xử" Với Tôi

Chương 27




Có tiền rồi thì nên xài như thế nào? Trần Hi vừa mới nhận được một tin nhắn , trong tài khoản của cô bỗng nhiên có một vạn tiền gửi ngân hàng. Đây đối với cô mà nói là một khoản tiền rất lớn.

Một vạn đồng có thể làm gì? Trần Hi một mực suy nghĩ vấn đề này, có thể dùng đặt cọc để mua nhà trả góp, mua được không ít túi xách hàng hiệu, thậm chí ngay cả những bộ sưu tập thời trang mùa hè.

Ưm… không được, Trần Hi vội vàng điều chỉnh lại mục tiêu của mình, tạo sao khi đã có tiền cô vẫn còn tư tưởng lãng phí như vậy? Hay là có thể mời các chị em cùng phòng một bữa cơm đi, cũng không được, cái này vẫn là hoang phí.

Mang tiền này gửi qua bưu điện cho cha mẹ? Hay là thôi đi, cô không biết nên làm sao giải thích với họ lại lịch khoản tiền lớn như vậy.

Cứ như vậy đem tiền gửi tiết kiệm, hình như cũng không có ý nghĩa gì, chính là cô biết năm năm về sau tình hình giá cả sẽ lạm phát đến mức nào, đậu còn đắt hơn thịt, ngay cả tỏi cũng không có mà ăn, những chuyện này cô đều đã trải qua. Mặc dù khi ấy cô không thiếu tiền, nhưng tivi đều phát tin, báo nào cũng đăng tin tức, internet cũng có, làm cô muốn quên cũng khó.

Tiền này rốt cuộc có thể dùng làm gì đây? Xem ra tính tình Trần Hi thật đúng là cùng một dạng với những cô gái khác, có chút dây dưa không dứt khóat, nghĩ tới nghĩ lui. Cứ như vậy cô cả ngày cứ nghĩ phải làm thế này, rồi lại hủy bỏ, lặp đi lặp lại, cuối cùng vẫn không nghĩ ra số tiền kia phải làm như thế nào.

Bởi vì vừa khỏi bệnh, hôm nay Trần Hi còn nghĩ thêm một ngày, buổi sáng không có đi học cô hẹn Tiểu Hắc buổi chiều đi siêu thị mua thêm nguyên liệu nấu nướng cho Khương Sâm.

Trần Hi ngồi lên xe Tiểu Hắc, nhìn chằm chằm phía sau hắn một chút.

“Tiểu Hắc anh có từng bị người khác ức hiếp không?”

“Ức hiếp?” Tiểu Hắc dừng một chút, cười haha hai tiếng.”Tại sao Trần tiểu thư hỏi như thế?”

“Anh gọi tôi là Trần Hi đi, Trần tiểu thư nghe có chút không được tự nhiên, có cảm giác giống như người được phục vụ đặc biệt vậy, dù sao chúng ta thân phận đều giống nhau, một người giúp việc một người vệ sỹ.” Trần Hi tự giễu cợt bản thân. “Tôi chỉ là muốn biết, anh khỏe mạnh như vậy, nên chắc là chưa có ai dám ức hiếp anh, một quả đấm của anh chắc cũng gấp đôi người khác.”

“Cô có muốn xem một chút không?” Tiểu Hắc lấy từ trong túi ra một tờ báo đã ngã vàng, được xếp lại gọn gàng, có thể nhìn thấy nó đã được cất giữ cẩn thận. “Khi có thời gian tôi thường xem nó một chút.” Tiểu Hắc đem tờ báo đưa cho Trần Hi.

“Là cái gì?” Trần Hi nhận lấy tờ báo, cẩn thận mở ra, liền thấy một bản tin với tiêu đề lớn vô cùng bắt mắt.

《Xử tử hình kẻ mang tội giết người》 phía dưới còn có một tấm hình, mặt mày xem ra có chút quen mắt.

Trần Hi còn chưa nhìn nội dung, Tiểu Hắc đã tự động nói ra: “Người phạm tội đó chính là tôi, lúc ấy nhà tôi rất nghèo, tôi chỉ nghĩ tới làm việc bằng sức lực, không tranh không đoạt, mỗi ngày cùng với chiếc xe quẩn quanh “nhất mẫu tam phần địa”. (Cái này ý nói Tiểu Hắc làm ruộng trồng trọt chỉ nghĩ đến lợi ích của mình mà bán với giá rẻ nhất, không quan tâm đến những người khác nên bị ghen ghét)

Cũng chỉ có như vậy, cùng một loại lương thực, tôi bán với giá thấp nhất, nhưng của người ta có thể coi là ưu chất, của tôi lại chỉ có thể xưng là trung bình.

Cuối cùng tôi cho là, tôi chỉ có một người, chỉ cần đủ ăn là được, mặc kệ ý kiến người khác, cũng không muốn tranh giành cái gì, thật không nghĩ đến một ngày, trong thôn thế nhưng gán cho tôi tội danh như thế. Nhưng trên thực tế hung thủ thật sự là con trai của trưởng thôn.

Cũng là bởi vì tôi không tranh không đoạt, không có thân thích, không có cha mẹ, cũng sẽ không có ai giúp tôi giải oan, cho dù là tự mình cũng sẽ không thể chạy đến nhà trưởng thôn mà làm ra hành động gì quá khích được. ”

Tiểu Hắc nói tới đây thì dừng lại, hô hấp của hắn trở nên nặng nề, giống như đang đè nén tâm tình.

“Là ông chủ cho tôi mạng sống lần thứ hai, đừng xem ông chủ có lúc không được bình thường, thật ra thì so với bất luận kẻ nào ông ấy là người am hiểu nhất.”

“Thật xin lỗi.” Trần Hi không muốn khơi lại vết sẹo của người khác, cô không nghĩ tới Tiểu hắc lại có quá khứ như vậy.

“Đừng nên nói ba chữ này, ông chủ nói với tôi, chỉ có người cảm thấy hổ thẹn với bản thân, mới có nghĩa vụ nói xin lỗi với người khác, còn ngay cả làm lỗi với bản thân mình mà không nhận ra thì cũng không xứng đáng.”

Những lời này của Tiểu Hắc có chút lẩn quẩn, nhưng Trần Hi nghe được rất rõ ràng. Cô hàng ngày luôn bởi vì một chút rắc rối bên ngoài mà sẽ không chú tâm đến những nguyện vọng của bản thân.

Trần Hi còn muốn hỏi Tiểu Hắc làm thế nào từ một tội phạm bị xử tử hình lại biến thành vệ sỹ của Khương Sâm, nhưng lời nói chưa đến cửa miệng đã được nuốt trở vào, Khương Sâm vẫn luôn thần thần bí bí, lại nói vừa có tiền, vừa có quyền thì có chuyện gì mà không làm được.

Cảm thấy không khí trong xe có chút ngột ngạt, Trần Hi cũng không nghĩ đến vấn đề mình hỏi nghe đơn giản, thế nhưng lại khơi lại vết thương lòng của Tiểu hắc. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ làm thế nào để hóa giải bầu không khí này.

Ở ven đường trên tòa cao ốc có một biển quảng cáo thật to, trên hình là một người đàn ông cường tráng khoe cơ bắp ra dáng muốn đọ sức, phía sau hắn còn có mấy người cùng tư thế như vậy, xem ra rất là khí khái.

“Tiểu Hắc anh có biết nơi nào có phòng tập võ để phòng thân cấp tốc không? Tôi muốn học khả năng tự vệ một chút.”

“Cô có tiền sao?” Tiểu Hắc hỏi rất trực tiếp.

“Có, nhưng là không nhiều lắm, bây giờ tôi chỉ có một vạn.” Trần Hi thành thật trả lời, cô có chút thấp thỏm, cũng không biết số tiền này có đủ để học một lớp chuyên nghiệp hay không, cô muốn giống như trong phim ảnh vậy, đưa tay đánh là có thể làm người ta ngã xuống. Mà không phải là kiểu học bát nháo như trong phòng tập thể hình.

“Như vậy cũng đủ rồi, nếu cô cẩn thận một chút, cũng sẽ không dùng hết số đó.” Lời nói của Tiểu Hắc nghe như đang trấn an người khác.

Trần Hi cho là Tiểu Hắc đang lo lắng cô tiếc tiền, cô vội vàng giải thích: “Không sao, tiền không quan trọng, chỉ cần được học, học phí tất nhiên phải đóng rồi”.

“Tôi sẽ giới thiệu cho cô một nơi không cần học phí, tôi hỏi là lo tiến thuốc thang của cô, bây giờ bệnh viện nào cũng đắt đến hù chết người.” Tiểu Hắc rất có cảm khái.

“Tiền thuốc thang?” Trần Hi có chút không hiểu.

“Ừ, để xem cô càng bị đán

h, cũng sẽ học được càng nhiều.” Tiểu Hắc nói xong liền thay đổi phương hướng quay đầu xe.

“Tôi còn phải trở về nấu cơm.” Trần Hi nhắc nhở Tiểu Hắc, hiện tại thời gian hình như đã trễ không ít.

Tiểu Hắc liền đạp phanh khẩn cấp, Trần Hi thiếu chút nữa đụng đầu vào ghế dựa.

Xe ngừng lại, Tiểu Hắc đang đợi Trần Hi tự mình lựa chọn.

“Đi thôi. . . . . .” Trần Hi quyết định.

“Đi đâu?” Tiểu Hắc hỏi.

“Đi nơi có thể học tự vệ. ”

“Ông chủ thì sao?” Tiểu Hắc lại hỏi.

“Ăn ít một bữa, cũng không chết đói , anh yên tâm.” Trần Hi giống như đang tự an ủi hai người bọn họ.

Xe lần nữa lái đi, Trần Hi nhìn phía ngoài cửa sổ, phong cảnh ven đường, càng ngày càng khác xa, Tiểu Hắc đang chở cô về một hướng hoàn toàn xa lạ, thật đáng chết cô chỉ muốn thốt một câu, cái cảm giác chống đối với Khương Sâm này vô cùng tốt.

Đây là ngày đầu tiên Trần Hi không về đúng giờ nấu cơm cho Khương Sâm, cũng là ngày đầu tiên cô tiếp nhận huấn luyện.

Mọi người thường nói, võ trang đầu óc nếu so với võ trang thân thể quan trọng hơn, nhưng mà đối với với Trần Hi mà nói, vấn đề cô đang đối mặt là hoàn toàn ngược lại. Gặp phải một tên đàn ông mà chưa nói được hai câu đã cởi quần áo, đó chẳng khác nào tú tài mà gặp binh lính, cho dù có lý cũng không thể mở miệng.

Buổi học đầu tiên của Trần Hi là quan sát.

Cô nhìn thấy cái gì?

Cảnh tượng một: một người phụ nữ dùng dây điện đèn bàn ghìm chặt cổ của người đàn ông, khuôn mặt hắn đã đỏ bừng, bộ dạng cứ như sắp chết hít thở cũng không thông.

Cảnh tượng hai: một người đàn ông đang sử dụng thủ đoạn ti tiện nhất, mãnh liệt đâm vào mắt người phụ nữ, sau đó không chút thương tiếc quật ngã cô xuống mặt đất.

Cảnh tượng ba: một người phụ nữ hung hăng đá mạnh vào “lão nhị” của người đàn ông, hắn kẹp chân lại, còn muốn phản kháng, người phụ nữ thuận tay nhặt cái ghế ngồi bên cạnh đập mạnh vào đầu hắn.

Trần Hi nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Hắc: “Tôi là học phòng thân, cũng không phải là học giết người, cái này có chút quá đáng thì phải?”

Tiểu Hắc gãi gãi đầu, làm ra vẻ mặt ngây ngô: “Binh lính không muốn làm tướng quân không phải binh lính tốt, không đánh người đến chết càng không phải sát thủ giỏi, đây mới là biểu hiện chuyên nghiệp. ”

“Tiểu Hắc, tôi phát hiện lời anh nói càng ngày càng có triết lý rồi, anh phân tích thật sâu sắc.” Trần Hi có chút sùng bái nhìn Tiểu Hắc trước mặt.

“Đây không phải là tôi phân tích.” Tiểu Hắc thoạt nhìn rất ngượng ngùng: “Những lời này là khẩu hiệu của trường, cô xem nơi đó.” Vừa nói Tiểu Hắc vừa đưa tay chỉ bức tường cao của phòng huấn luyện, trên đó có mấy cái chữ thật to viết bằng mực đỏ tươi như máu.

Trần Hi không nói lời nào, cô bắt đầu có chút bận tâm một vạn của mình rốt cuộc có đủ tiền chữa bệnh hay không.

@@@@

Doãn Triệt mấy ngày này không nhìn thấy Trần Hi, hỏi thăm một chút mới biết cô bị bệnh, xem ra bệnh tình hình như cũng không nhẹ. Doãn Triệt rất không hiểu hôm đó tại sao Khương Sâm lại muốn mang Trần Hi đi, một tên hồ ly thông minh thế kia, có thể không nhận ra mình và Trần Hi có quan hệ không đơn giản sao?

Vì thế, Doãn Triệt mấy ngày nay cơ hồ ngày ngày dây dưa với Khương Sâm.

“Cậu nhỏ à, người đem cô ấy cho con đi, cô ấy cùng lắm cũng chỉ là giúp việc của người mà thôi.” Doãn Triệt cậy vào thân phận con cháu của mình, bất chấp đạo lý đùa giỡn, đây là một trong những thủ đoạn mà hắn ghét nhất, nhưng vì Trần Hi, hắn không từ bất cứ giá nào. Cũng không xem thể diện là gì, so với người đàn ông mạnh mẽ trước mặt, lại là thân phận bề trên, hắn càng muốn lôi kéo lấy lòng Khương Sâm.

Phải nói, Doãn Triệt vẫn là biết rất rõ. Hắn biêt trước mắt mình bất kỳ ở phương diện nào cũng không thể so sánh với Khương Sâm.

Khương Sâm lắc lắc ly rượu của mình, không nói lời nào, chỉ là nhẹ nhàng uống một hớp, cảm thụ mùi vị của rượu đang lưu chuyển trong miệng mình, phụ nữ cũng giống như rượu vậy, cần lắng đọng, nhất là rượu đỏ.

Nhìn chất lỏng mê người kia, phải kể đến những quả nho đã trải qua một phen giẫm đạp về sau mới có thể tạo ra thứ nước trái cây hảo hạng như vậy. Ly rượu này trong tay Khương Sâm là mấy năm trước ở một nhà xưởng ở Bordeaux hắn đã tự tinh chế riêng cho mình.

Phương pháp hắn dùng chính là nguyên thủy nhất, hắn vẫn nhớ như in, quả nho mềm mại bị hắn dùng chân dẫm lên như thế nào, màu sắc đỏ sậm tản ra mê người, hắn thậm chí có cảm tưởng quả nho tròn trịa khổ sở dưới chân mình, nhưng tất cả bọn họ làm đều không phải vô ích. Bởi vì không trải qua quá trình này, bọn họ không cách nào tạo ra được rượu ngon có giá trị như vậy.

Khương Sâm rất thích quá trình này, không tự mình thử nghiệm, không cách nào nếm được loại rượu ngon kia… Quan trọng hơn chính là ngoài thưởng thức rượu ngon, còn có cái cảm giác thỏa mãn mãnh liệt.

Khương Sâm lại nhấp một hớp rượu đỏ trong ly, hắn không rả lời thỉnh cầu của Doãn Triệt, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt Doãn Triệt.

“Cậu nhò, có phải người đồng ý rồi không, vậy hôm nay con liền dẫn cô ấy đi.” Biểu tình của Doãn Triệt có phần giống như con chó nhỏ vừa thấy khúc xương mà tràn đầy hi vọng.

“Con cảm thấy ly rượu này như thế nào, nói cho ta biết cảm giác của con.” Khương Sâm liếc nhìn ly rượu trong tay Doãn Triệt, Doãn Triệt đã uống hơn phân nữa ly.

“Cũng không tệ lắm, mùi vị rất đặc biệt, có chứa một chút độ ngọt, nhưng lại không phải là rượu nho rẻ tiền, sau khi uống qua trong miệng còn lưu lại dư vị rất lâu.”

Khương Sâm hài lòng cười cười, hắn không nói thêm gì nữa, tựa hồ đang đợi cái gì đó.

Không bao lâu sau, một tin nhắn đến điện thoại di động của hắn, Khương Sâm liền cười, lần này hắn cười đến mê hoặc lòng người.

Hắn chuyển ly rượu trong tay, tỉ mỉ nhìn ngắm chất lỏng đỏ tươi trong ly, dư vị vô cùng tốt đẹp như vậy, hắn như thế nào cứ như vậy mà tặng cô cho người khác?

“Cậu nhò, người gật đầu một cái đi.”

“Là của con dĩ nhiên chính là của con, không phải của con, dù ta có cho, tự nhiên cũng sẽ không thể trở thành của con được.” Khương Sâm để lại một câu nói thâm sâu khó lường, đứng dậy đi về phía đại sảnh quầy bar ồn ào muôn màu muôn vẽ