Cho Phép Anh Thích Em

Chương 8





Edit: Huyên


Beta: Tà

 

Cô gái nhỏ nũng nịu nói một câu, trừ cái tên lòng dạ sắt đá Từ Ứng Hàn kia ra, trong lòng mọi người đều mềm nhũn. 

 

Đặc biệt là bà vú trong đội – Chu Nghiêu, ngày thường phải quản đám thanh niên quậy phá, anh ta mệt mỏi lắm rồi. Nay không dễ gì mới lừa được em gái nhỏ vào team, anh ta nhất định không thể để cho đám trứng ung kia bắt nạt cô. 

 

Vì vậy anh ta lập tức nói: “Lâm Lung, vì em phải ở lại trong đội nên anh đã chuẩn bị sẵn phòng cho em rồi.”

 

Thời điểm ký hợp đồng, có Kiều Y đứng đó giám sát, Chu Nghiêu đã giải thích qua chuyện này. 

 

Câu lạc bộ muốn tất cả đội viên ở lại nhà chung để dễ tập trung quản lý. Dĩ nhiên bọn họ sẽ cố gắng tạo điều kiện thuận lợi cho Lâm Lung, đặc biệt tại các điểm thi đấu, cho cô một căn phòng khép kín riêng biệt. 

 

Vốn Lâm Diệc Hoài muốn đi cùng em gái nhưng cô không thích khiến cho mọi người cảm thấy mình còn là trẻ con, cần được bảo vệ. Vì vậy, Lâm Lung kiên quyết từ chối anh trai. 

 

Nhưng rốt cuộc, cô vẫn bị chê cười rồi. 

 

“Đừng quan tâm tới bọn họ, anh dắt em đi xem phòng,” Chu Nghiêu gọi cô.

 

Lâm Lung đi theo anh ta lên lầu. 

 

Trong phòng huấn luyện, những người ở lại cũng không còn tâm trí nào chơi game tiếp. Vương Ngọc Đàn nhìn số hạng 38 trên màn hình, bi thương hạ quyết tâm: “Không được, ngay cả một cô gái nhỏ cũng trở thành đại thần ở sever Hàn, tôi lại bị rớt kim cương I.”

 

Giản Dịch quay đầu nhìn bảng lịch sử đấu của cậu ta, khinh bỉ: “Đáng đời, bảo cậu nhường tôi chơi AD mà không nghe, không có một chút tự giác nào. Loại người như cậu còn nằm ở bậc cao thủ, đúng là trời không có mắt.” 

 

Nói xong, Giản Dịch kéo ghế trở về chỗ của mình.

 

Cậu ta còn đi tra một lượt điểm của Lâm Lung. Cô bây giờ đang xếp hạng 13. Cậu ta chậc chậc lắc đầu: “Xem MID mới đội chúng ta nè, mày liễu không nhường mày râu*, hiện tại hạng của cô ấy đang là cao nhất đấy.”

 

(*) Phái nữ không chịu thua kém miếng nào với đám đàn ông

 

TOP Ngô Địch vừa xong trận, cũng tò mò ra ngó một cái, kinh ngạc thốt lên: “Khủng!”

 

“Có phải đội chúng ta đã kết nạp một đại cao thủ tương lai ở server Hàn, sắp có tiền thưởng không?" Vương Ngọc Đàn cũng lại gần, nhìn chằm chằm màn hình máy tính của Giản Dịch. 


 

Ngô Địch hừ một tiếng: “Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, đội chúng ta ngoài Hàn ca từng đánh đến hạng nhất ở server Hàn, những người khác top 10 còn chưa chen vào nổi. Hơn nữa, tiền thưởng năm ngàn đồng của Hàn ca, chẳng phải các cậu sống chết bắt anh ấy khao, cuối cùng anh ấy còn phải bù thêm ba ngàn, không nhớ hả."

 

Chuyện này đương nhiên nhớ. 

 

Ở server Hàn đánh lên bậc thách đấu, đặc biệt là top 10, đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, người thường có thể lọt top đã ít lại càng ít. 

 

Cho nên ở server Hàn thứ hạng cạnh tranh rất khốc liệt, lúc Từ Ứng Hàn đạt danh hiệu, weibo của câu lạc bộ cũng phải ưu ái đăng bài chúc mừng. 

 

Dẫu sao từ lâu đã bị tuyển thủ Hàn Quốc đè ép, ai cũng hả giận. 

 

“Đánh đến hạng nhất server Hàn sẽ có thưởng ạ?” Đột nhiên ngoài cửa có một cái đầu xù ghé vào. 

 

Lâm Lung mới từ trên lầu đi xuống, vừa kịp nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ. 

 

Mọi người quay lại, chỉ thấy Lâm Lung áp vào cánh cửa, ánh mắt sáng lấp lánh. 

 

Giản Dịch tò mò hỏi: “Em dọn xong đồ nhanh vậy?”

 

“Đâu có, hành lý của em còn chưa mang lên, đang muốn tìm mọi người giúp một tay đây. Vừa hay nghe được các anh nói, đánh tới hạng nhất server Hàn sẽ có thưởng,” hiển nhiên dọn hành lý cũng không quan trọng bằng cái này. 

 

Cô gái nhỏ lúc nhắc đến giải thưởng, hai mắt đều tỏa sáng. 

 

Giống như một cô nhóc tham tiền vậy. 

 

Vương Ngọc Đàn gật đầu, xòe bàn tay ra, “Có năm ngàn đồng thôi.”

 

Cậu vừa dứt lời, người bên cạnh vốn đang thẳng lưng chờ tiến vào trò chơi Từ Ứng Hàn đột nhiên quay đầu, nhàn nhã ngồi trên ghế nói: “Sau đó em sẽ phải bù thêm ba ngàn đồng mời đám thùng cơm này đi ăn."

 

Lâm Lung sửng sốt, hình như ván này hơi lỗ vốn. 

 

Đúng lúc Chu Nghiêu vào gọi, "Ai có thể giúp Lâm Lung xách hành lý lên lầu nào?”

 

“Có mỗi một túi đồ, tự túc đi,” Từ Ứng Hàn lạnh lùng nói. 


 

Chu Nghiêu liếc anh một cái, lắc đầu: “Nhìn đã biết cẩu độc thân, cậu không hiểu phụ nữ chút nào.” Anh ta quay đầu nhìn Lâm Lung, thở dài nói: “Cho dù cô bé mới chỉ mười bảy tuổi.”

 

Chờ đến khi Từ Ứng Hàn dẫn Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn ra ngoài, bọn họ mới hiểu được ý của Chu Nghiêu.

 

Trước cửa nhà chung đặt 3 chiếc vali rộng 30 tấc. Giản Dịch nuốt nước bọt, “Đây là hành lý của cô ấy?”

 

“May mắn nhà cô bé ở Thượng Hải,” Chu Nghiêu vừa nghĩ đến đã hơi rén. 

 

Từ Ứng Hàn không lên tiếng, hất hất cằm, hai chú cá nhỏ cam chịu số phận mỗi người xách lên một chiếc vali. Anh đút hai tay vào túi, nhàn nhã nhìn Chu Nghiêu, bộ dạng giống như ta đây xong việc rồi. 

 

Chu Nghiêu bực mình nói: “Vậy cậu còn ra đây làm gì?”

 

Ai ngờ người này rất chính trực phát biểu: “Trau dồi kiến thức một chút, chẳng phải anh nói tôi không hiểu phụ nữ sao."

 

Lâm Lung đứng ở cửa, nhìn Chu Nghiêu bất đắc dĩ xách chiếc vali còn lại lên lầu. 

 

Thời điểm cô xoay người chuẩn bị đi lên, người đàn ông phía sau cũng bước theo. 

 

Lâm Lung đi hai bước, đột nhiên dừng lại, tò mò nhìn anh: “Anh còn có việc gì sao?”

 

“Không có việc thì không được lên à?” Từ Ứng Hàn trầm giọng, anh đang mặc một chiếc áo đen như thường lệ, vóc người cao gầy nổi bật. 

 

Nếu anh không thích đánh thể thao điện tử chuyên nghiệp, có thể cân nhắc đi làm người mẫu kiếm cơm. 

 

Sau khi dọn đồ xong, mọi người xuống lầu, Lâm Lung ở lại sắp xếp quần áo. Hành lý là dì giúp việc xếp giúp cô, đều là quần áo theo mùa, giày được bọc kín, may là trong phòng có tủ đựng đồ. 

 

Tuy nhiên vẫn không đủ chỗ. 

 

Cô nhìn quanh bốn phía, đây là căn phòng nhỏ nhất mà cô từng ở. 

 

Nhưng bày trí trong phòng cũng rất ấm áp, hơn nữa cô ngồi ở đây có thể nghe được động tĩnh bên ngoài. Nhớ tới lúc nãy mọi người không nói hai lời liền giúp đồng đội mới. 


 

Ừm, cô thật sự thích nơi này.

 

Chờ đến khi cô xếp hết quần áo vào tủ, điện thoại di động trên giường rung lên. 

 

Lâm Lung đi tới, thấy cái tên Tô Hiểu Đàm nhấp nháy trên màn hình.

 

“A lô,” cô bắt náy

 

Ai ngờ người ở đầu dây bên kia còn to mồm hơn, lấy hơi mười phần mà rống lên một tiếng: “Lâm Lung.”

 

Lâm Lung vội bỏ điện thoại ra xa tai, nhưng Tô Hiểu Đàm không định bỏ qua dễ dàng như vậy. Cuối cùng cô dứt khoát mở loa ngoài, ngồi ở mép giường, vừa gấp đồ vừa nghe bạn tốt lải nhải. 

 

Tô Hiểu Đàm đầu tiên gào lên một tiếng, sau mới bước vào chủ đề chính: “Cậu thật sự đi đánh eSports? Thế giới này điên mất rồi, cậu có biết tin tức này khủng khiếp đến thế nào không.”

 

“Thiếu nữ thiên tài piano phản đạo, không muốn làm việc đàng hoàng, lầm đường lạc lối, từ bỏ việc trở thành nghệ sĩ dương cầm, quay sang làm tuyển thủ eSports.”

 

Động tác tay Lâm Lung hơi ngừng lại, nghiêm túc nói: “Tớ không cảm thấy mình đã sai, làm việc không đàng hoàng. Thật ra thể thao điện tử so với các môn thi đấu thể thao khác cũng không khác nhau mấy, chỉ là tuyển thủ eSports cần dùng đầu óc nhiều hơn để tranh tài."

 

“Haizz, thật ra tớ cũng rất thích xem thi đấu eSports, tớ chỉ sợ cậu sẽ bị mắng thôi.” Tô Hiểu Đàm thở dài một cái. 

 

Hiện giờ việc này còn chưa được công bố. Chờ ít ngày nữa tung ra, chắc chắn sẽ trở thành tin tức siêu hot. 

 

Vốn dĩ con gái đánh eSports đã rất hấp dẫn con mắt bà tám của bàn dân thiên hạ, đây lại còn là một cô gái có danh tiếng. 

 

Lâm Lung cười nhạt: “Không sao, người tầm thường mới không bị đố kỵ.”

 

Cô không biết sau khi mình vừa nói xong câu này, người đàn ông đang thay quần áo ở phòng cách vách đột nhiên thấp giọng cười. Chẳng qua tiếng cười kia vừa nhẹ lại thấp, giống như một ngọn gió thổi qua. 

 

Người bên kia đầu dây nghe xong liền gật đầu, sau đó nghĩ đến việc Lâm Lung không nhìn thấy, nhăn nhó nửa ngày, hỏi: “Cậu gặp anh Key chưa?”

 

Là một thiếu nữ hạng bạc ở server Trung Quốc, tuy nhiên đối với tuyển thủ trong nước, Tô Hiểu Đàm vẫn quen thuộc như lòng bàn tay. 

 

Lâm Lung sửng sốt một chút: “Ai?”

 

“Giản Dịch ấy, JG Giản Dịch,” Tô Hiểu Đàm giọng nói gấp gáp, ngữ điệu cũng thay đổi.

 

Lâm Lung à một tiếng, gật đầu: “Nhìn thấy, vừa nãy còn giúp tớ xách hành lý lên lầu.”

 


“A,” một tiếng thét dài chói tai vang lên, Tô Hiểu Đàm cuống cuồng giậm chân nói: “Đúng rồi, còn có Hàn ca, anh ấy ở ngoài thật sự cao ráo đẹp trai như vậy sao?”

 

Lâm Lung nghĩ tới lúc nãy khi ở cầu thang, anh đứng dưới cô hai bậc mà hai người mới cao ngang nhau. Còn soái ca ấy à...

 

Khi đó, anh hơi rũ mắt, không nhìn rõ đôi con ngươi thâm thúy, nhưng bờ mi dài cùng với sống mũi cao cũng đủ tỏa ra hương vị anh tuấn nghiêng trời lệch đất. 

 

“Tại sao cậu không nói gì, anh ấy đẹp trai vô địch đúng không? Tớ thật hối hận trận chung kết giải đấu mùa xuân vừa rồi không đi xem trực tiếp. Mọi người tham gia hôm ấy đều nói thời điểm Hàn ca chơi game, đẹp trai đến nỗi muốn rụng trứng.”

 

Đam mê trai đẹp của Tô Hiểu Đàm lộ rõ mồn một. 

 

Lâm Lung vuốt cằm, suy nghĩ một chút, lúc anh ấy chơi game sao?

 

Thật sự đúng là rất rất rất đẹp trai, bởi vì chú tâm quá mức, dù cho bên ngoài tiếng hoan hô ồn ào đến thế nào cũng không thể lay động anh. 

 

Không phải người ta vẫn nói, đàn ông hấp dẫn nhất là khi làm việc sao. 

 

Từ Ứng Hàn chính là người như vậy. 

 

“Nghe nói trong LPL, Hàn ca là tuyển thủ duy nhất có cơ bụng. Cậu tìm cơ hội kiểm tra giúp tớ một chút, tốt nhất là chụp tấm hình," Tô Hiểu Đàm càng nghĩ càng vui vẻ, ở đầu dây bên kia ha ha cười lớn. Trong phòng Lâm Lung chỉ toàn tiếng cười của cô ấy. 

 

Lâm Lung khẽ thở dài, đang muốn mở miệng, đột nhiên phòng bên cạnh vang lên tiếng nhạc trầm thấp…

 

Là Chú Đại Bi.

 

Tiếng động quá mức rõ ràng, đến nỗi Tô Hiểu Đàm đang cười to cũng phải ngừng lại, kỳ quái hỏi: “Lâm Lung, phòng cậu có tiếng gì vậy?”

 

Lâm Lung lập tức tắt máy, vội vàng bước ra cửa, kết quả gặp ngay một người đàn ông đi ra từ phòng bên cạnh. 

 

Chỉ thấy người vừa mới thay chiếc áo T-shirt đen đóng cửa rồi xoay người. 

 

Lâm Lung đần mặt, theo bản năng gọi một tiếng: “Đội trưởng.”

 

Từ Ứng Hàn quay đầu, thản nhiên nhìn cô gái đang sững sờ, sau đó bước thẳng xuống lầu. 

 

Trong đáy lòng, Lâm Lung thở phào một hơi, có lẽ anh ấy không nghe được đâu. 

 

Kết quả, người đàn ông đi tới đầu cầu thang thì dừng lại.

 

“Lần sau khi thèm khát cơ bụng của người khác, làm ơn nói nhỏ một chút.”