Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 5: Túi gấm




Dù đã nhiều năm không xuất hiện ở tu chân giới, nhưng Vong Thông vẫn cảm thấy, mình đoạt bao lì xì, vận may vẫn kém như vậy.

“Ưu đãi giảm 20% pháp khí.”

“Đặc biệt giảm giá pháp y.”

Vong Thông mở túi gấm nhìn phiếu ưu đãi giảm giá của Ngự tiêu môn, nội tâm bi thương, hắn đây là căn bản không mua nổi đồ vật của Ngự tiêu môn.

Tùy tùy tiện tiện một kiện pháp y, đều từ mấy trăm đến hơn một ngàn linh thạch, đừng nói giảm 20%, giảm 90%, hắn cũng không mua nổi.

Quay đầu nhìn hai đồ đệ, một đứa “phiếu tặng 50 linh thạch”, một đứa “phiếu tặng 50 linh thạch”, cái này so với khuyến mãi giảm giá này nọ thực tế hơn rất nhiều, đáng tiếc loại môn phái gian giá giống như Ngự tiêu môn này, căn bản không có khả năng sẽ phát nhiều phiếu trúng thưởng.

Vong Thông đem phiếu mua ưu đãi cho vào ống tay áo, nỗ lực làm chính mình không lộ ra cảm xúc ghen ghét. Con đường tu chân, thực lực rất quan trọng, tuy rằng may mắn thường mang lại sự huyền diệu bất ngờ, nhưng ai lại có thể cả đời đều dựa vào may mắn.

Năm đó khi nhận lấy hai đồ đệ này, hắn còn ghét bỏ hai hài tử căn cốt bình thường, nào biết hai đứa nhỏ này số phận cũng thực hảo, tốc độ tu luyện so với thiên kiêu chi tử danh môn cũng không thua kém, vận khí cả cuộc đời của hắn đều được dùng ở thu nhận hai đồ đệ này.

Cũng may hai đồ đệ này rất hiếu thuận, thường thường ở thời điểm hắn gian nan, đều sẽ đứng ra vì hắn giải nạn. Nghĩ như vậy, trong lòng Vong Thông lại cao hứng, của đồ đệ không phải là của hắn sao, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.

“Sư phụ.” Giọng trẻ con mềm mại vang lên, tiểu cô nương tóc xõa hai bên ôm một đóng túi gấm, mặt tròn nhăn thành bánh bao, “Con cầm không hết.”

“Đưa qua bên này.” Đàm Phong lấy ra một cái túi lớn, để bao gấm của Không Hầu vào, sau đó nắm tay nàng nói: “Tiểu sư muội vận khí thật tốt, cúng ta về khách điếm từ từ mở bao lì xì.”

“Ân.” Không Hầu gật đầu, đối với túi gấm này vô cùng tò mò, “Túi này có thể đổi được thật nhiều tiền sao?”

Đàm Phong muốn nói không phải như vậy, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của tiểu sư muội đành trái lương tâm nói: “Ân, có thể. Tiểu sư muội vận khí thật tốt, chúng ta đều không có nhặt được nhiều như vậy.”

Tiểu hài tử sao, chính là luôn muốn được người lớn khích lệ.

Không Hầu nghe Đàm Phong nói như vậy thật cao hứng, nàng vừa tới Tu chân giới là có thể có được nhiều bao lì xì, sư phụ cùng sư huynh nhất định sẽ càng thêm thích nàng.

Tới khách điếm, sau khi cảm giác mới lạ tìm tòi qua đi, Không Hầu liền đoan chính ngồi trên ghế, nhìn ba người Vong Thông, chờ mong nói: “Tuy rằng mọi người không có lấy được nhiều bao lì xì, nhưng cũng tuyệt đối đừng khổ sở, chờ con có được thứ tốt, nhất định sẽ chia cho mọi người.”

Vong Thông yên lặng uống trà, suy nghĩ có nên thương lượng với Ngự tiêu môn, làm cho đồ đệ của hắn được vui vẻ một chút hay không?

“Thật sự?” Đàm Phong lộ ra biểu tình kinh hỉ, “Nếu được như vậy thì quá tốt.”

“Ân” Không Hầu gật mạnh đầu, “Muội nói chuyện sẽ giữ lời.”

Nàng cũng không phải tiểu hài tử hai, ba tuổi, cũng sẽ không nuốt lời.

Sau khi lập lời hứa quan trọng, Không Hầu bắt đầu mở bao lì xì, nàng ngẩng đầu nhìn Đàm Phong: “Nhị sư huynh, muội mở bao lì xì, huynh tới xem được không?”

“Được.” Đàm Phong rất có hứng thú cùng tiểu sư muội chơi trò mở hồng bao này.

“Phiếu trúng thưởng mười linh thạch.”

“Phiếu trúng thưởng hai mươi linh thạch.”

Vong Thông nâng mí mắt nhìn tiểu đồ đệ, xem mấy năm hắn không ở tu chân giới, nhị đồ đệ cũng tích góp được không ít, có thể lấy ra nhiều như vậy linh thạch để hống tiểu hài tử.

““Phiếu…phiếu trúng thưởng một trăm linh thạch.” Đàm Phong cầm lấy chén trà trên bàn uống cho thuận giọng.

Cái này đến Thành Dịch cũng phải đưa mắt nhìn, tiểu sư muội còn một đống túi gấm chưa xem, sư đệ muốn làm sư muội vui vẻ, định xuất hết gia tài?

“Phiếu trúng thưởng một kiện pháp y.”

Vong Thông nhịn không được lôi kéo tay áo nhị đồ đề lén truyền mật âm: “Tiểu nhị, pháp y Ngự Tiêu môn rất đắc, Không Hầu còn nhỏ, sẽ lớn rất nhanh, có cần thiết phải mua quần áo đắc như vậy không?”

“Sư phụ…” Đàm Phong đem cái phiếu tặng đẩy đến trước mặt Vong Thông, nhìn Vong Thông đầy hoài ghi: “Sư phụ có phải hay không đi phàm trần phát hiện số Không Hầu đặc biệt tốt, nên lén lút lừa về.”

“Nói hươu nói vượn, vi sư là người như vậy sao?” Vong Thông tủm tỉm cười sờ sờ đống phiếu tặng  trên bàn.

Đàm Phong:……..

Thật sự rất giống.

Kiểm tra hết túi gấm, thầy trò ba người tính cho Không Hầu một chút, đại khái có thể đổi được hơn năm trăm linh thạch, còn có pháp y giá trị ít nhất sáu trăm linh thạch, này thật coi như tiền trên trời rơi xuống.

Vong Thông càng thêm chua xót, không nghĩ tới tiểu đồ đệ mới đến tu chân giới hai canh giờ, đã có nhiều tiền hơn lão nhân gần ngàn tuổi như hắn, cái này có còn tôn nghiêm của sư phụ nữa hay không?

“Đúng rồi.” Không Hầu sờ sờ tay áo, móc ra một cái kim sắc túi gấm, “Đây cũng là vừa rồi nhận được, có lợi ích gì không?”

Nhìn chằm chằm túi gắm trong tay Không Hầu, Vong Thông rốt cuộc vô pháp ức chế ghen ghét cảm tình.

Kim sắc túi gấm, Ngự Tiêu môn mỗi năm trừ tịch chỉ phát một cái, năm nay như thế nào lại nằm trong tay tiểu đồ đệ.

Trầm mặc hồi lâu, Vong Thông vỗ bàn đứng lên.

“Sư phụ?” Không Hầu đang cùng hai sư huynh sắp xếp phiếu tặng, hoảng sợ mở to mắt nhìn Vong Thông.

“Ngày mai trở về, vi sư liền đi Ngũ Hành Đường đăng kí, cho con bái sư nhập môn.” Vong Thông nghĩ nghĩ lại nói tiếp: “Càng nhanh càng tốt.”

Không Hầu liên tục gật đầu: “Hảo nha hỏa nha.”

Sau khi nói xong, nàng đem phiếu tặng linh thạch đẩy tới trước mặt Vong Thông: “Sư phụ, đây là của người.”

Một trăm năm mươi linh thạch.

Vong Thông nhìn phiếu tặng linh thạch, lại nhìn tiểu đồ đệ đang tươi cười trước mặt, cười sờ sờ đầu nàng: “Con giữ đi, trên người tiểu cô nương, phải có tiền tiêu vặt.”

Không Hầu khó hiểu: “Đây là phần của người.”

“Đứa nhỏ ngốc, con tặng cho vi sư, vi sư thu được. Cái này……” Vong Thông nỗ lực dời tầm mắt khỏi đống linh thạch, “ Cái này coi như là tâm ý sư phụ, trưởng giả tặng đồ không thể từ chối, con có hiểu không?

Không Hầu nghĩ nghĩ đoạn quan hệ, con tặng người, người nhận xong lại tặng lại cho con, gật gật đầu: “Cảm ơn sư phụ, người thật tốt.

Vong Thông bất đắc dĩ mà sờ đầu nàng, đứa nhỏ này như thế nào lại ngây ngốc như vậy, nếu hắn là cái tu sĩ tâm thuật bất chính, cả đời đứa nhỏ này liền như vậy bị hủy đi.

Aiii. Hắn về sau, vẫn cẩn thận trông coi thật tốt.

Đêm khuya, nằm ở nơi xa lạ, Không Hầu không ngủ được, nàng từ gối đầu lấy ra túi gấm kim sắc, bên trong có một miếng ngọc thạch nhỏ, cầm trong tay vô cùng thoải mái, toàn thân nhẹ nhàng. Sư phụ nói, ngọc thạch giúp tăng cường kinh mạch, có lợi với tu luyện.

Tu luyện là cái gì?

Giống như trong thoại bản tu tiên, ngồi xếp bằng hiểu được Bát Hoang Lục Hợp Linh khí cùng ngũ hành sao?

Nghĩ như vậy, nàng từ trên giường bò dậy, ngồi xếp bằng một hồi, không có cảm nhận được linh khí, mà chỉ thấy lạnh, hai chân cũng tê rần.

Hậm hực làm ổ trong chăn, Không Hầu lại lo lắng, vạn nhất nàng không có thiên phú tu luyện, sư phụ cùng sư huynh có thể hay không đưa nàng trở về hoàng cung?

Chính là…………

Nàng sờ sờ ngọc thạch làm nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, nàng thà rằng ở nơi xa lạ, cái gì cũng không hiểu tu chân giới này cũng không muốn trở về tòa kim bích huy hoàng trong hoàng cung kia.

Nơi đó không có người thích nàng, cũng không có người để ý đến nàng.

Ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, Không Hầu rốt cuộc cũng ngủ. Nàng mơ thấy Cảnh Hồng Đế mang quân tiến vào hoàng cung, nàng một mình chạy trong một ngõ nhỏ thật dài, chạy thật vội, chạy mãi chạy mãi vẫn không thấy đường ra.

Tiếng chém giết ngày càng gần, nàng không ngừng chạy, không ngừng chạy, ruốt cuộc thấy được một cánh cửa, cái cửa này mở rộng ra, phía sau là mây trắng xóa, có chim bay bướm lượn vô cùng tự do tự tại.

“Tiểu sư muội.”

Không Hầu mở hai mắt ra, ngơ ngát nhìn màn lụa.

“Tiểu sư muội, ta vào được không?

Một lát sau, Đàm Phong cầm một bộ quần áo đi vào. Thấy Không Hầu còn nằm trên giường cười nói: “Còn nằm trên giường sao, huynh gọi bà tử tới chải đầu cho muội, muội biết mặc quần áo sao?”

“Nhị sư huynh.” Không Hầu gật gật đầu, “Muội biết mặc mà.”

“Huynh ra ngoài trước, muội không cần vội.” Đàm Phong để quần áo lại rồi đi ra ngoài, mới nói với Thành Dịch đang chờ, “Tiểu nha đầu đã thức, sao huynh biết tiểu sư muội không biết chải tóc?”

“Nàng chính là công chúa hoàng tộc giúp sư phụ độ kiếp thành công.” Thành Dịch cùng Đàm Phong đi về phòng mình, “Tuy muội ấy trong cung có khả năng không được chăm sóc tốt, nhưng loại chuyện chải đầu thay y phục này, thì cũng phải có người hầu hạ.”

Nếu muội ấy biết búi tóc, thì đêm qua đã không xõa tóc suốt chặn đường.

“Về tới sư môn thì làm sao bây giờ?” Đàm Phong liên tục lắc đầu, “Đệ sẽ không chải đầu cho tiểu cô nương đâu.”

Thành Dịch nhìn Đàm Phong chằm chằm một lúc, đen mặt nói: “Huynh cũng sẽ không.”

Sư huynh đệ hai người nhìn nhau, trăm ngàn lần không nghĩ tới, vấn đề nan giải đầu tiên nuôi tiểu sư muội, chính là chuyện chải đầu.

Không Hầu thay quần áo nhị sư huynh chuẩn bị, trên áo có đính lông xù xù, mặc vào như hồ ly nhỏ, dù có người không thích tiểu hài tử nhìn thấy, cũng muốn khen một tiếng đáng yêu.

Bà tử chải đầu nhìn thấy, cũng búi một kiểu tóc thích hợp, hai bên tạo hai búi tròn tròn, lại cài thêm hai cục lông nhỏ, trông càng giống tiểu hồ yêu hơn.

Ba thầy trò Vong Thông nhìn thấy, mấy đại nam nhân liền lập tức minh bạch, vì sao chúng  lão nhân trong môn phái lại thích khoe khoang hài tử hoặc tiểu đồ đệ của họ đến như vậy.

“Bên ngoài tuyết rơi.” Thành Dịch đi tới trước mặt Không Hầu nói: “Huynh dẫn muội đi.”

Không Hầu đem tay nhỏ mềm mại đưa đưa vào trong tay Thành Dịch, Thành Dịch nở nụ cười thỏa mãn: “Đi, sư huynh dẫn muội đi dạo phố, mua đồ.”

Vong Thông:…….

Đồ nhi, nửa canh giờ trước, vi sư muốn mua thêm vài bộ quần áo, con còn nói trên người không có mang theo đủ tiền mà.

Cái đồ đệ tử bất hiếu này!

Mua đồ tặng cho sinh vật đáng yêu chính là thiên tính của mọi người, cũng không thể trách Thành Dịch a. Thành Dịch mua cho tiểu sư muội thêm vài bộ đồ lông xù, phi kiếm xinh đẹp mới rao bán, mua xong mới quay đầu nhìn sư phụ bị hắn vứt bỏ: “Chúng ta trở về….sư phụ?”

Vong Thông trên người mặt hoa phục mới run lên, banh mặt duy trì hình tượng cao nhân: “Ân”

Hắn muốn cho toàn bộ môn phái biết, Vong Thông hắn đã vẻ vang trở lại, lại còn trực tiếp lướt qua Nguyên Anh kỳ, thẳng tiến vào Xuất Khiếu kỳ đại năng.