Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 1: Mĩ nhân không bao giờ khóc




Editor: -Lim-

Beta: Bánh Bao Nhỏ

Reup: Mèo Tai Cụp

Tết Trung thu này Dương Tiếu muốn dẫn bạn trai về ra mắt gia đình.

"Lần này quyết định rồi à?" Đường Thư Cách mặc quần áo ngủ lười biếng nằm vắt chân trên ghế sofa, tay cầm một hộp kem lớn, tò mò hỏi, "Muốn dang tay nghênh đón cuộc sống mới rồi à?"

Dương Tiếu vừa trang điểm vừa đáp lại: "Định hay không nói sau đi. Chủ yếu là ba mẹ lo lắng cho tớ, tớ dẫn bạn trai về ra mắt để bọn họ an tâm."

Đường Thư Cách nghe xong cũng gật gù theo: "Cũng đúng, Thầy Vu dáng dấp đẹp trai, có khí chất, lại là giáo sư đại học. Cậu dẫn anh ấy về ra mắt cô chú chắc chắn sẽ yên tâm thôi!"

Dương Tiếu cười không biết phải làm sao: "Đã nói bao lần rồi, đừng gọi anh ấy là thầy Vu, mình cũng đâu phải là Đức Cương* chứ."

* Đức Cương và Vu Khiêm là hai nhân vật hài Trung Quốc, họ cùng nhau biểu diễn rất ăn ý, hợp tác cùng nhau từ năm 2002.

"Tình cảm của thầy Vu và Đức Cương tốt biết bao! Mấy chục năm cũng không hề rạn nứt, các cặp vợ chồng khác không phải ai cũng có tình cảm mặn nồng như họ vậy đâu!"

Đường Thư Cách quơ muỗng kem, "Vừa có sự ăn ý lại có tiếng nói chung, thầy Vu này của cậu bất kể phương diện nào cũng hơn vị tổng tài bá đạo trước kia."

Dương Tiếu cười chớp mắt một cái: "Tớ rốt cuộc cũng hiểu vì sao mẹ cậu nói ở nhà cậu chưa bao giờ làm việc nhà rồi."

"Hả..?"

"Bởi vì người như cậu, quả thật thích bới lông tìm vết".

Bạn trai trước của Dương Tiếu quả thật là một tổng tài bá đạo, tạm thời gọi hắn ta là quốc vương bệ hạ đi. Vị quốc vương bệ hạ này soái khí bức người, gia thế tuyệt vời, bản thân cũng siêng năng, xuất thân rất tốt".

Hai người quen nhau ở nơi làm việc, khi đó Dương Tiếu vẫn là phóng viên ngoại cảnh, trong một lần phỏng vấn hội nghị kinh tế thì gặp vị quốc vương anh tuấn tiêu sái này.

Quốc vương đối với Dương Tiếu nhất kiến chung tình, lập tức tấn công bá đạo như trong phim thần tượng Hàn Quốc, với những câu thả thính như " Khu vui chơi tối nay thuộc về hai chúng ta", "Thuê phi cơ riêng đưa em đến cung điện Louvre xem triển lãm", "Ăn tối ở nhà hàng xoay tròn, mời dàn nhạc diễn tấu", "Gói hết quần áo trong cửa hàng lại."

Người ngoài cảm thấy Dương Tiếu thật hạnh phúc, luôn được sủng ái, nhưng Dương Tiếu lại cảm thấy rất mệt mỏi, bởi vì Quốc vương hết sức gia trưởng, tất cả mọi việc đều phải do hắn ta làm chủ.

Dương Tiếu đôi khi hoài nghi, Quốc vương không cần bạn gái, chỉ cần một con búp bê xinh đẹp biết nghe lời.

Sau hai năm quen nhau, Quốc vương tỏ vẻ từ bi muốn sinh con.

Dương Tiếu cảm thấy không thích hợp, hỏi: "Muốn sinh con? Không phải nên suy nghĩ kết hôn trước sao?"

"Ừm..." Quốc vương nói, "Hay là sinh con trước đi, sinh con rồi tính chuyện kết hôn".

Dương Tiếu thấy kinh ngạc.

Dương Tiếu nghĩ đến đủ loại luật lệ trên thời sự xã hội, kinh ngạc nói: "Anh là định cho em chưa cưới đã có bầu à? Sinh con trước rồi mới đăng ký kết hôn hả?"

"Đương nhiên không phải vậy". Quốc vương lắc đầu.

Dương Tiếu cười thở dài nhẹ nhõm. Đâu nghĩ Quốc vương vẫn còn nửa câu sau chưa nói xong.

Quốc vương nói: "Sinh con trai mới có thể đăng ký kết hôn."

Dương Tiếu: "... Vậy nếu như sinh con gái thì sao?".

"Vậy thì tiếp tục sinh thôi, khi nào sinh con trai khi đó mới đăng ký".

Dương Tiếu đã hiểu, xem ra tên tổng tài bá đạo này cần có người thừa kế hoàng vị.

Dương Tiếu lúc này nghĩ hai người bọn họ kết thúc rồi, cô tuyệt đối không chấp nhận việc lên xe trước rồi mới mua vé.

Quốc vương ngạc nhiên hỏi: "Lên xe trước mua vé sau có gì không đúng? Công việc là làm việc trước phát lương sau, đến nhà hàng là ăn trước thanh toán sau, đi siêu thị cũng là chọn hàng trước trả tiền sau".

Dương Tiếu lạnh lùng nói: "Vậy nên khi anh già rồi, em nên hỏa táng anh trước rồi đợi anh chết hả?".

"..."

Dương Tiếu từ trước đến nay là người mạnh mẽ, ngày thứ hai khi tình cảm hai người rạn nứt liền thu dọn hành lý ra khỏi nhà Quốc vương, chuyển đến ở cùng bạn thân.

Những đồ không phải của cô, cô đều không mang đi, cho dù là châu báu, quần áo đẹp,... Cô từ trước đến nay không cần những món đồ đắt đỏ, cô chỉ cần một người tâm ý tương thông thôi.

Sau khi chia tay, Dương Tiếu đã đổi công việc, từ trước sân khấu chuyển ra hậu đài, công việc càng bận, tóc càng ít đi, tiền kiếm được cũng nhiều hơn.

Vốn dĩ cô không muốn bắt đầu cuộc tình mới nhanh như vậy, nhưng tình cảm chính là bất ngờ như vậy, trong một lần tụ tập bạn bè cô gặp được Vu Hoài Ba - Phó giáo sư Đại học ngoại ngữ Hoa Thành.

Giáo sư Vu hơn Dương Tiếu 10 tuổi, trên người mang theo mùi vị trưởng thành lắng đọng của thời gian. Anh ấy tính tình ôn hòa, mặc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng vàng, quả thực là máy phát hormone.

Hai người quen nhau một năm, tình cảm ổn định, Dương Tiếu suy nghĩ kỹ lưỡng, quyết định đưa Vu Hoài Ba về nhà gặp ba mẹ.

Thời gian chính là tết trung thu này, đúng vào ngày cuối tuần. Vì thế, Dương Tiếu dành thời gian đi làm đẹp, còn làm mi giả mới, cả người nét mặt rạng rỡ, tất cả đều là hương vị hạnh phúc của việc tiêu tiền.

Dương Tiếu đứng trước gương trang điểm, Đường Thư Cách nhận lấy cuộc gọi, là cuộc gọi của cấp trên, hỏi cô ấy về công việc.

Đợi cô ấy tắt điện thoại, Dương Tiếu thân thiện hỏi: "Đường Đường, cậu đổi công việc mới thế nào?"

"Công việc mới rất tốt! Tăng ca ít, tương lai rộng lớn, ông chủ nói hiện tại đang đầu tư, chờ phiên A xong xuôi, chúng tớ có thể nằm chờ chia tiền rồi". Đường Thư Cách thích thú nói.

Dương Tiếu lại không lạc quan như vậy, lo sợ bạn thân bị lừa vào trang web đen.

Đường Thư Cách không biết tại sao lại thế này, vận khí công việc của cô ấy rất kém. Cô ấy tìm mãi mới được việc thì chưa đầy nửa năm công ty đóng cửa. Song bản thân cô ấy rất lạc quan, nói công ty mạng, có thể sống sót lâu dài mới hiếm thấy, cô ấy cũng chỉ cần đủ ăn, công ty không nợ tiền lương là tốt rồi.

Dương Tiếu truy hỏi: "Công ty các cậu làm gì vậy? Có hạng mục gì?".

Đường Thư Cách lấy điện thoại ra, chỉ trên màn hình cho cô xem: "Nhìn này, app của công ty bọn tớ khai phá, đây chính là một phần của chiến lược Đại Dương Xanh!".

Dương Tiếu nhìn một cái, chỉ thấy trên điện thoại có một biểu tượng xanh da trời, sau khi mở ra, nhảy ra mấy tấm hình của mỹ nam, mỗi tấm hình đều hiện giá khác nhau.

Dương Tiếu mắt trợn tròn mồm há hốc: "... Bây giờ Ngưu Lang lên sân khấu cũng có thể bán ra ngoài rồi?".

"Cái gì cơ?". Đường Thư Cách tức giận: "Đây là hạng mục của công ty bọn tớ, app cần thiết cho mỹ nữ đô thị - Cho thuê bạn trai."

Theo như cô ấy giới thiệu, công ty họ cung cấp dịch vụ cho thuê bạn trai, có thể thuê theo ngày, theo tuần, giúp những cô gái độc thân thoát khỏi "Người theo đuổi điên cuồng", "Kẻ quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ", "Thúc giục kết hôn", từ con lai đến dân tộc thiểu số, từ ôn nhu dịu dàng đến tàn bạo, tất cả loại hình cần cái gì có cái đó.

Dương Tiếu hoài nghi hỏi: "Nói đi nói lại, các cậu vẫn là Ngưu lang lên sân khấu thôi. Ngoại trừ bán nghệ không bán thân, công ty các cậu và hộp đêm có gì khác nhau?".

"Đương nhiên là khác nhau!". Đường Thư Cách nói: "Chúng ta có thể khai thác phương diện này!".

Dương Tiếu chắp tay: "Bội phục!".

. . .

Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm Dương Tiếu và Vu Hoài Ba quen nhau, họ có kế hoạch đi ngoại ô tắm suối nước nóng, buổi tối ở đó, trưa mai mới về gặp ba mẹ.

Hai người hẹn gặp mặt trước cửa trường đại học của Vu Hoài Ba.

Dương Tiếu đến sớm một chút, đứng đợi dưới tán cây ở cổng trường. Cô đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Vu Hoài Ba không, thì thấy xe của Vu Hoài Ba từ trong trường đi ra.

Dương Tiếu đang định vẫy tay chào, đột nhiên phát hiện chiếc xe này chậm rãi dừng lại ở bên đường, mấy phút sau, một cô gái bước xuống từ ghế phụ.

Cô gái này khoảng chừng chưa đến hai mươi tuổi, trang phục rất trong sáng, lưng đeo balo, nhìn cái biết ngay là sinh viên.

Dương Tiếu không phải người hay ghen, hay nghĩ vẩn vơ, cho dù tận mắt nhìn thấy một cô gái bước xuống từ ghế phụ trước, cũng chỉ nghĩ là đi nhờ xe.

Dương Tiếu lại gần, đúng lúc nghe được cô gái kia nói chuyện với Vu Hoài Ba.

Cô gái nói: "Cảm ơn thầy Vu".

Đó, quả nhiên là sinh viên đi nhờ xe.

Vu Hoài Ba cười dịu dàng, ánh mắt sâu như nước, có thể làm người ta chết nhẹ tựa hồng mao.

Vu Hoài Ba nhìn vào sự ngây thơ của cô gái, nói: "Ra khỏi trường rồi, còn gọi anh là thầy à?".

Cô gái nhỏ trải đời ít, mặt liền đỏ lên.

Đứng dưới bóng cây Dương Tiếu nhìn thấy tất cả, đỉnh đầu đã đội mũ xanh rồi.

Mười phút sau, Dương Tiếu giả bộ lững thững từ bên kia cửa đi tới, ngồi lên xe Vu Hoài Ba.

Vu Hoài Ba không lập tức lái xe mà tỉ mỉ nhìn bạn gái của mình. Ánh mắt của hắn mềm mại, bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, bất kì cô gái nào cũng sẽ cho rằng mình là người mà hắn ta yêu sâu đậm.

"Em hôm nay nhìn không giống thường ngày." Hắn nói.

Dương Tiếu mặc hắn nhìn, cười híp mắt hỏi lại: "Chỗ nào không giống nhau?"

"Cảm giác đẹp hơn lần gặp mặt trước." Vu Hoài Ba ca ngợi vẻ đẹp của cô.

Dương Tiếu cười gật đầu: "Đúng vậy, tất nhiên là đẹp hơn rồi. Hôm qua em mới tốn một nghìn tệ để làm thẩm mỹ, năm trăm tệ làm lông mi, đều là nhân dân tệ đấy, có thể không đẹp được sao?"

Vu Hoài Ba: "..."

Hắn lái xe đi về khu du lịch suối nước nóng, dọc theo đướng đi hai người nói chuyện qua lại, bầu không khí hòa thuận.

Khu du lịch giá cả hết sức đắt đỏ, một đêm tiền phòng bằng nửa tháng lương của Dương Tiếu, nếu như không phải để ăn mừng ngày kỉ niệm, cô sẽ không chọn khách sạn đắt như vậy.

Phòng ở tương đối sang trọng, bên trong còn có bể tắm nước nóng, bên trên được rải hoa hồng, lãng mạn vô cùng.

Vu Hoài Ba cởϊ qυầи áo ra thay áo choàng tắm.

Hắn có chiều cao hơn một mét tám, bởi vì suốt ngày ở trong phòng học nên hắn rất trắng, chỉ là tuổi đã hơn ba mươi lăm nên khó tránh khỏi vóc dáng có chút không được như thanh niên trai tráng, dáng người tuy gầy nhưng lại không khô cằn.

Lúc hắn thay quần áo Dương Tiếu ngồi một bên nhìn hắn. Trước kia cô thấy, “trắng gầy vẫn tốt hơn so với đen mập” bây giờ lại cảm thấy bản thân chi bằng đem tiền của hắn đến viện bảo tàng ngủ một đêm.

Vu Hoài Ba thấy cô không thay quần áo, nhẹ nhàng giục: “Nhanh lên, anh chờ em ở bể nước nóng nhé.”

Lời nói tràn đầy ám chỉ, đây cũng là mục đích bọn họ đặt khu du lịch suối nước nóng này.

Dương Tiếu áy náy đáp: “Hôm nay, trước khi đi em chợt phát hiện mình đến chu kì kinh nguyệt...”

Đến chu kì kinh nguyệt thì tất nhiên là không thể ngâm suối nước nóng rồi.

Không chỉ có không thể ngâm suối nước nóng, mà còn không thể có bất kì sinh hoạt gì cả.

Vu Hoài Ba kinh ngạc: “Sao lại thế được... Kỳ kinh nguyệt của em không phải là ngày 5 mỗi tháng sao?”

Lần này đổi lại là Dương Tiếu kinh ngạc, cô biết rằng Vu Hoài Ba là người làm việc tỉ mỉ, nhưng không ngờ chu kỳ kinh nguyệt của cô hắn cũng nhớ rõ ràng.

Thật là một vị bạn trai “chu đáo”.

Dương Tiếu mặt không đổi sắc hờ hững nói: “Gần đây công việc bận rộn, nghỉ ngơi không đầy đủ nên đến sớm.”

Nói đến mức này, kế hoạch lãng mạn hôm nay được chuẩn bị thật lâu này chỉ đành bở lỡ rồi.

Vu Hoài Ba nói: “Tiếc quá, nghe nói suối nước nóng ở đây rất tốt.”

“Cho nên anh thay em ngâm lâu một chút nhé.” Dương Tiếu cười dặn dò, “Ngâm nhiều một chút, đừng lãng phí tiền. Em hẹn một tiệm Spa rồi, bây giờ đi làm đẹp đây.”

Thế là một đôi tình nhân, người thì ngâm mình trong bể nước nóng, người thì đi Spa làm đẹp.

Vu Hoài Ba đi vào bể tắm, điện thoại di động để trên bàn.

Dương Tiếu liếc mắt một cái, không cầm.

Thứ mà cô cầm chính là đồng hồ đeo tay thông minh mà hắn ta để trên bồn rửa tay.

Chiếc đồng hồ này là do Dương Tiếu tặng cho hắn ta coi như món quà qua lại, dùng chung hệ thống với điện thoại di động, đều hỗ trợ software.

Dương Tiếu cho đến bây giờ cũng không có thói quen kiểm tra, cũng chưa từng kiểm tra điện thoại di động của Vu Hoài Ba, một mực tin tưởng hắn ta.

Nhưng giờ đây niềm tin ấy đã sụp đổ, có lúc chỉ cần một câu nói, một ánh mắt, một cái nháy mắt.

Dương Tiếu không biết mật khẩu của Vu Hoài Ba, nhưng cô có thể đoán. Ngày sinh nhật, số căn cước, số điện thoại...Đến lần thứ tư Dương Tiếu dùng mã số nhân viên của Vu Hoài Ba thì đã mở được.

Cô nằm trên giường Spa mở WeChat của hắn ta lên.

Màn hình của đồng hồ đeo tay thông minh rất nhỏ, Dương Tiếu phải mất một lúc lâu mới mở ra được.

Cô được đặt biệt danh là ---26

Trước cô còn có 25 người, sau cô còn có 8 người nữa.

Dương Tiếu mở ra phần cài nhận xét và gắn thẻ, phát hiện phần chú thích của mình rất dài.

*26: Dương Tiếu, hai mươi lăm tuổi, sinh ngày hai mươi tháng tám, chòm sao sư tử, giày số 36, cao 168 cm, nặng 47,5 - 49 kg, chu kỳ kinh nguyệt ngày 5 mỗi tháng. Tốt nghiệp khoa báo chí, là đạo diễn và biên tập ở đài truyền hình, đã từng yêu một lần. Tính cách mạnh mẽ. Là con một, người thành phố, chưa có nhà riêng. Ba mẹ đã về hưu, có bệnh cao huyết áp, uống thuốc thường xuyên, có bảo hiểm y tế, gánh nặng nhẹ. Vòng ngực trung bình cúp A.

Dương Tiếu: “...”

Cô cúi nhìn vòng ngực cúp A, trong đầu nghĩ thật xin lỗi, ngực mình như vậy thật là ủy khuất hắn rồi.

Dương Tiếu tiện tay mở số 18 ra, phát hiện nội dung chú thích so với mình còn dài hơn, hơn nữa số 18 cup D, được Vu Hoài Ba dùng bốn dấu chấm than đánh dấu.

Dương Tiếu phóng to ảnh đại diện của số 18 một chút, quả thật ngực rất lớn, dáng đẹp.

Trong nhật kí nói chuyện giữa Vu Hoài Ba và số 18, cô ta gọi hắn là chồng.

Thật ra thì chồng hay không cũng không sao, dù sao thì bây giờ Dương Tiếu chỉ muốn cho Vu Hoài Ba làm công công.

Cô dùng chức năng quay màn hình ghi lại toàn bộ bằng chứng phạm tội của hắn, nhiều cô như vậy, cô ước chừng phải mất nửa giờ mới ghi xong được.

Sau đó cô dùng WeCchat của Vu Hoài Ba, kéo tất cả các cô gái vào một nhóm.

Sau đó lại phát một icon biểu thị đang hôn.

Cuối cùng là gửi đi đoạn ghi màn hình ban nãy.

Làm xong tất cả, cô đem đồng hồ đeo tay thông minh ném vào trong bể nước nóng.

Hành động của cô làm cho em gái Spa bị dọa sợ, nớm nớp hỏi: “Chị ơi, chị khóc ạ?”

Dương Tiếu nhắm mắt lại nói: “Không sao đâu, chị sẽ không khóc lâu đâu, mi mắt của chị mới làm rất đắt, loại đàn ông chó má này không đáng để chị rơi lệ quá năm phút.”

Năm phút sau, Dương Tiếu lau nước mắt, bấm số điện thoại của bạn cùng phòng thân thiết.

“Đường Đường, tớ chia tay với Vu Hoài Ba rồi.” Dương Tiếu nói, “Cậu giúp tớ mở app cho thuê bạn trai, thuê giúp tớ một người đi, ngày mai về ra mắt ba mẹ tớ.”

Editor có lời muốn nói: Tiễn bạn trai cũ, thuê bạn trai mới. Tài khoản “Cho thuê bạn trai” đã được kích hoạt.