Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé!!! (Cổ Tích Pha Lê)

Chương 38: "Nhật ơi, tôi yêu ông"




- Băng Di đưa điện thoại tôi mượn coi_Hạ Băng nói như ra lệnh.

- Đây_Băng Di chìa chiếc iphone ra.

Hạ Băng lướt đi lướt lại cái điện thoại. Không biết cô nàng làm cái gì nữa. Đột nhiên, cô bạn lại chuyển hướng qua Vũ An, rồi cứ thế, chạy qua chạy lại chỗ tụi nó với một nội dung và câu nói như nhau: “Ê, coi nè coi nè”.

Và cái màn hình điện thoại từ nãy đến giờ vẫn được giữ nguyên, tức là tụi nó “được” Hạ Băng cho xem một nội dung giống nhau.

Biết là gì hem?

“Nhật ơi, tôi yêu ông!”

Bất ngờ chưa bất ngờ chưa.

Tin này là tin hot mà tin hot thì sẽ lan truyền rất nhanh qua tay tụi nó và đương nhiên, không lâu sau đó, tin này đã phủ toàn trường nhưng hình như chỗ Băng Di có cái gì đó bọc xung quanh thì phải khi mà cái tin này không thể đến tai cô bạn.

“Nhật ơi, tôi yêu ông!” à? Theo như đội điều tra trinh sát thì Nhật ở đây chính là Minh Nhật của chúng ta.

Ôi! Sốc, sốc quá, không thể nào không sốc hơn nữa rồi.

...

Tụi nó vừa đi vừa nói chuyện huyên náo khiến ai cũng phải ngước nhìn mà nể phục vì tài “ăn nói” của tụi nó.

Băng Di như cơn lốc xoáy từ đâu xuất hiện, cuốn bao bụi và đất theo. Vâng, rất cao cường. Cô nàng cười tươi rói chạy lại khoác vai Minh Nhật, tự nhiên nhất có thể, thân thiết nhất có thể.

Tất cả, mọi con mắt kinh ngạc hướng về phía hai cô cậu, rất chăm chú.

- Hở? Sao nhìn tôi lạ thế?_Băng Di vui vẻ nhìn mọi người.

- À, không có gì, không có gì._Tụi nó xua tay, thu ánh mắt về.

- Bà làm thế mọi người nghĩ chúng ta có gì đấy._Minh Nhật liếc xéo cô bạn.

- Có gì là có gì. Mọi hôm vẫn thế mà._Băng Di nói như đúng rồi (thì đúng thật mà >.<)

- Nhưng mà…

- Thì ông biết tôi thích ông mà_Băng Di vẻ mặt bỡn cợt.

Lời nói này, lời nói này…

Không thể chấp nhận được.

Điều này lại càng chứng minh cho cái tin nhắn kì quặc đang được lưu trong máy của Băng Di.

Chắc chắc rồi.

Không ngờ, hai người này…

Không thể được!!!

...

- Băng Di và Minh Nhật đang là hai cái tên đang dẫn đầu bảng xếp hạng thành tích học tập. Nhân dịp này, trường chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi mang tên “Nhân tài&Sáng tạo” để tìm ra người đứng đầu bảng xếp hạng và tất nhiên, người còn lại sẽ đứng vị trí thứ hai. Cuộc thi sẽ diễn ra vào chiều cùng ngày. Trong cuộc thi này, Băng Di và Minh Nhật sẽ bốc thăm để chọn ra người được thi. Vâng, chỉ duy nhất một người, được chọn và quyết định tất cả, người còn lại thắng hay thua là đều tùy thuộc vào người được chọn. Người đó thắng, tức là người đó sẽ đứng vị trí số một, người đó thua thì tức là người đó sẽ xuống vị trí thứ hai. Sẽ là ai đây? Minh Nhật hay Băng Di? (lại Băng Di và Minh Nhật rồi. Không biết vô tình hay ông trời cố tình sắp đặt đây)

Tiếng thầy hiệu trưởng lại oang oang khắp cả trường. Hằng năm thì trường vẫn có hai người đứng đầu như thế này, một là Băng Di, hai là một người trong số tụi nó và đương nhiên, điều đó xảy ra, song song với việc năm nào trường cũng tổ chức cuộc thi như thế này. Người được chọn sẽ phải trả lời tất cả những câu hỏi khó, cực kì hóc búa mà các thầy cô, giám hiệu nhà trường đưa ra. Nếu người đó không đến, tức là chịu thua.

Băng Di trong 3 năm liền, luôn dẫn đầu bảng xếp hạng của trường, nếu lần này, Minh Nhật được chọn thì cơ hội đứng thứ nhất của cô bạn quả là khó khăn, điều này là một sự nhục nhã đối với cô bạn họ Diệp này. Vì vậy, phải chiến thắng, bằng tất cả.

Và dường như, ông trời không còn đứng về phía cô bạn nữa, khi mà Minh Nhật LÀ-NGƯỜI-ĐƯỢC-CHỌN. Có lẽ, Băng Di sẽ là cái tên đứng vị trí thứ hai, sau Minh Nhật.

Cuộc đời thật là lắm éo le.

...

- Anh Thiên Duy, chán quá, anh đi dạo với em đi._Dĩnh Nhi năn nỉ.

Với bản tính dê sói, Thiên Duy không thể không đồng ý với cô nhóc xinh đẹp này được.

- Đi nào.

Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ. Nói chuyện quả là ăn khớp.

- Dĩnh Nhi, ở Anh em học như thế nào?

- À, bọn em không có học nhiều như ở đây đâu, học một tuần chỉ có bốn buổi thôi, từ 9 giờ đến 14 giờ, ăn trưa ở canteen luôn.

- Ừ, công nhận là thích thật.

- Ơ, chị Băng Di kìa_Dĩnh Nhi nhìn về phía phòng Minh Nhật._ Chị Băng Diiiiii...

Băng Di bộ dạng lén la lén lút đi ra từ phòng Minh Nhật như thể vừa làm chuyện xấu. Nghe thấy tiếng gọi kinh thiên động địa ấy, cô nàng giật nảy mình.

- Ê, bà làm gì ở đây vậy? Bộ dạng lén la lén lút, thấy bọn tôi lại còn giật mình, mà quyển sách gì thế kia, ăn trộm hả?

- Ông bị khùng hả? Tôi đi lấy quyển sách thôi, theo phản xạ tự nhiên thì giật mình thôi chứ làm gì mà ông tra khảo dữ vậy?

- À, Dĩnh Nhi, em cũng ở đây hả?_Băng Di chuyển ánh nhìn sang cô nhóc_Quyển sách...

Băng Di giơ quyển sách ra, đột nhiên, từ trong quyến sách rơi ra một chiếc bao nhỏ.

- Cái gì vậy?_Thiên Duy nhăn mặt.

- Ai mà biết được.

Dĩnh Nhi cúi xuống nhặt chiếc bao lên: “Thuốc ngủ”.

- Hả?_Thiên Duy và Băng Di đều hướng ánh mắt khó hiểu về phía Dĩnh Nhi_Thuốc ngủ à?

- Vâng.

- Cái đó...chị không biết.

- Quyển sách bà cầm mà, sao lại không biết?

- Tôi không biết thật mà.

- Tốt hơn hết là chúng ta nên vào phòng Minh Nhật để xác minh lại mọi chuyện.

Tất cả đi xung quanh cái phòng của Minh Nhật như những thám tử gia đang khám nghiệm hiện trường, rất chuyên nghiệp mà cũng chẳng biết mình cần tìm gì.

Mệt quá, Thiên Duy ngồi xuống bàn, với lấy bình nước.

- Bột trắng...

Cả hai cùng đổ dồn ánh mắt về phía cậu bạn: “Bột trắng ư?”

- Đúng vậy. Gần cốc nước có một ít bột trắng.

- Vậy giờ làm sao đây?_Dĩnh Nhi cau mày.

- Có lẽ, mọi người đến thì mới biết được.