Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 1




Bão vừa qua khỏi, nhiệt độ ngày thứ hai lại tăng lên, toàn bộ trường học bị bao phủ bởi sự oi bức, khó chịu.

Trương Lam từ trên xe bước xuống, lưng đeo túi sách, miệng còn ngậm kẹo que, nhìn trường trung học trọng điểm, cô xoa trán một cái.

Cũng không biết ba cô đang suy nghĩ gì.

Cô rõ ràng ở Thanh Diệp học rất tốt, sao lại muốn đem cô ném đến nơi này.

Nói đến để rèn luyện?

- ----

Còn đặc biệt tìm một người trông chừng đưa cô vào.

Người còn chưa đến chỗ giáo vị, một lão sư tóc hoa râm liền đi ra, trong tay cầm danh sách, vừa nhìn thấy cô, nhất thời nở nụ cười tươi: " Là Trương Lam sao?"

Trương Lam đem kẹo que cắn nát, vội vàng để trong miệng ngậm, sau đó ném que xuống dưới, nhét vào trong túi, cười nói: " Đúng vậy, thầy, là em."

Tề Hoành gật gật đầu, hướng về phía sau cô nhìn thoáng qua, Trương Lam biết ông đang tìm cái gì, liền nhanh miệng nói: "Thầy, mẹ em không có thời gian, chỉ có mình em tới, cha em, ông ấy cũng rất bận."

"Nga nga nga, như vậy a, đi, đi, tôi đưa em đến lớp." Tề Hoành mỉm cười, thái độ nhiệt tình, thành tích của Trương Lam không quá cao, nhưng ba cô hỗ trợ không ít tiền xây mới thư viện.

"Cám ơn thầy giáo." Trương Lam rất là lễ phép.

Tề hoành nghĩ chung quy là nữ sinh, vẫn phải quản lý tốt một chút.

Nói xong liền đưa cô lên lớp, lúc này tiếng chuông vừa vang, học sinh rối rít đi vào lớp, Trương Lam cắn nát kẹo trong miệng, ánh mắt đánh giá chung quanh.

So với trường Thanh Diệp, nơi đây có chút cũ kỹ.

Học sinh cũng rất quy củ, cô bĩu môi, có chút nhàm chán ngáp một cái.

Lớp mười ban ba, lớp này cơ bản đều là học sinh giỏi, thành tích mỗi năm đều trong top một trăm, có chút danh tiếng ở thành phố.

Trương lam mặc váy đen dài tới gối, áo sơ mi trắng cũng không nhét vào áo, liền để ở bên ngoài như vậy, trong miệng cô có gì đó, thoạt nhìn không chút để ý, ở sau lưng Tề Hoành cùng đi vào, tầm mắt các bạn học đều đặt lên người cô.

Tề Hoành vỗ tay lên bục giảng, nói: "Đây là bạn học mới, tên là Trương Lam, mọi người hoan nghênh bạn nào."

Hơn ba mươi ánh mắt đặt trên gương mặt của Trương Lam, ba giây sau, mới thưa thớt có người nói hoan nghênh, lời nói rất qua loa lấy lệ, hiển nhiên là không quá hoan nghênh.

Phan Vĩ ngồi ở phía sau, cười hỏi: " Thành tích của bạn học mới như thế nào a? Kiểm tra bao nhiêu lần mới tiến vào lớp chúng ta a?"

Tề Hoành hô: "Phan Vĩ!"

Phan Vĩ cười hì hì: "Thầy giáo, thầy đừng khẩn trương, thầy không phải thường xuyên nói, thành tích không tốt sẽ kéo điểm bình quân của lớp xuống sao? Chúng ta khẳng định phải kiểm nghiệm một chút thực lực của bạn học mới tới thôi."

Phan Vĩ là người có thành tích tốt, nhưng cũng hay chế nhạo người khác, lúc nói chuyện, ánh mắt cứ nhìn Trương Lam, còn nở một nụ cười xấu xa.

Mặt Tề Hành có chút khô, có những lời không thể nói trước mặt học sinh, ông khụ khụ hai tiếng, đang muốn nói chuyện.

Trương Lam lại cười khẽ, cô chậm rãi nói: "Tớ sao, mỗi môn đều trượt, chính là đến nơi này của mọi người, để cho học sinh giỏi các người rèn luyện a-----"

Cô nói thật không biết xấu hổ.

Trong lớp học sinh đều sợ ngây người.

Phan Vĩ phốc cười một tiếng, những người khác mới cười theo, ngược lại đối với người bạn học mới tới này có chút ý tứ thân cận.

Tề Hoành tay vừa nhấc, chỉ vào vị trí xếp thứ tư kia, nói: " Em, ngồi tại vị trí kia đi."

Vị trí nào?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía sau một cái.

Trương Lam đối với thầy giáo nói cảm ơn, liền ở trong ánh mắt hâm mộ của bạn học, đi đến chỗ ngồi cuối cùng của hàng thứ tư, ở đó có một người nam sinh mặc áo sơ mi trắng đeo tai nghe màu đen đang tựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu không có phản ứng, Phan Vĩ hướng cậu kêu một tiếng: " Tiết Nhượng, bạn cùng bàn kìa! Học tra*!"

*Học cho có học qua loa.

Một tiếng học tra làm cho các bạn học nở nụ cười.

Trương Lam không quan tâm, cô đem túi sách đeo trên lưng để xuống dưới, nhét vào trong ngăn kéo, ngồi xuống, chào hỏi, "Bạn học, xin chào, tớ gọi là Trương Lam, không sai, tớ là học tra, sau này nhờ chiếu cố nhiều!"

Những người khác nghe được cô vừa nói như vậy, cười một tiếng.

Phan vĩ cười ha ha: "Ai nha, tớ thích cậu rồi nha bạn học mới, sau này tớ sẽ bảo vệ cậu a! Ai khi dễ cậu, kêu ca ca!"

Trương Lam không phản ứng, lúc này mới nghiêm túc quan sát bạn cùng bàn lạnh lùng cao ngạo.

Áo sơ mi trắng không cài chắc, cổ áo mở ra hai nút, sợi tóc đen rơi trên tai, lỗ tai trắng nõn ẩn núp sau tóc như ẩn như hiện, khuôn mặt cúi xuống tạo nên một độ cong, rất tuấn tú, da còn rất trắng, nhất là chiếc tai nghe kề bên gò má, so sánh thì càng thêm trắng nõn.

A, còn rất soái, Trương Lam híp mắt mỉm cười.

Bạn học nữ bàn trên xoay người, nhìn cô nói: " Cậu ấy khẳng định đang ngủ."

Trương Lam nhíu mày: "Ngủ sao?"

Tề Thư gật đầu: "Ừ, tiết 1 sẽ ngủ một chút."

Trương Lam: "Nha nha, khó tránh gọi cũng không có phản ứng, còn tưởng rằng không chào đón bạn học mới."

"Là rất không chào đón." Một tiếng nói bên cạnh vang lên.

Trương Lam nghiêng đầu nhìn, liền thấy một đôi mắt đen nhánh, đối phương một tay chống đỡ đầu, lười biếng nhìn cô.

Trong đầu Trương Lam đột nhiên lóe ra một câu nói "Thuở thời niên thiếu không thể gặp người quá đẹp", cô bị sắc đẹp của đối phương câu hồn, nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, cậu nhàn nhạt nói: "Vạch phân cách, cấm vượt qua."

Ngón tay thon dài của cậu ở trên bàn vẽ một đường thẳng.

Trương Lam bật cười: "Còn muốn vẽ vạch phân cách? Cậu là học sinh tiểu học sao?"

Tiết Nhượng liếc nhìn cô một cái, mặt không biểu cảm, quay đầu nằm sấp xuống, không nhìn lại cô.

Trương Lam nhìn cái ót của cậu, người này đến cả đằng sau cũng đẹp a, cô vui rạo rực, cúi đầu lấy điện thoại ra, ở đó trò chuyện với một đám hồ bằng cẩu hữu*.

*Bạn bè xấu, bạn bè không tốt.

【 Thế giới loạn như vậy, giả bộ thanh khiết cho ai nhìn (3)】

【 Tiểu tỷ tỷ: Người ngồi cùng bàn với tỷ là một người đẹp trai a! Đặc biệt đẹp trai! 】

【 Linh Bảo: Soái bao nhiêu? Gửi ảnh lên đi! 】

【 Tuệ Bảo: Sẽ không phải là Tiết Nhượng đi? Học thần của Nhất Trung đấy. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu biết cậu ta sao? 】

【 Tuệ Bảo: Vô nghĩa! Bình thường tớ bát quát với cậu bao nhiêu cậu cũng không xem sao? Tớ còn muốn hỏi cậu tiếp đấy, có phải hay không học cùng lớp, có phải hay không là cậu ta a, có phải cậu ta ngoài đời đẹp hơn trong ảnh chụp không a? 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Rất đẹp trai, tớ muốn theo đuổi cậu ta. 】

【 Tuệ Bảo:... Mẹ nó, sớm biết thế thì tớ đã bảo ba tớ ném qua đó rồi.. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Ha ha ha. 】

Cười đủ rồi, Trương Lam cất điện thoại, trên bàn có sách vở của cô, đoán chừng là thầy Tề nhờ người khác đưa đến, tiết trước là tiết tự học.

Nhưng bạn ngồi cùng bàn với cô vẫn đang ngủ, cô nhìn chằm chằm sau ót của cậu một hồi, lại nhìn vạch phân cách kia, chậc một tiếng, chạm qua nó, cũng nằm sấp xuống.

Tiết Nhượng đang nghe tiếng Anh, sau ót bị người ta đụng một cái, cậu quay đầu, liền thấy một bím tóc đuôi ngựa hướng về phía cậu, mà cái vạch phân cách cậu vẽ kia, đã bị xóa.

Ánh mặt cậu sâu thêm vài phần: "Bạn học, vạch phân cách."

Cậu nhắc nhở.

Trương Lam không ngủ, cô cố ý đấy, nghe được tiếng cậu ở đằng sau, quay đầu, ánh mắt chớp chớp, cười nói: "Bạn học, cậu có wechat không? chúng ta kết bạn đi."

Tiết Nhượng: "..."

Tiếng chuông tan học vừa vang lên.

Tiết Nhượng đứng dậy, nhàn nhạt nhìn Trương Lam một cái, mới xoay người đi ra cửa, Phan Vĩ cười cùng với Trương Lam chào hỏi, vội vàng đuổi theo Tiết Nhượng.

Trương Lam đáng tiếc đem tầm mắt dời trở lại, nói: " Chẳng lẽ ngay cả wechat cũng không có chứ?"

Tề Thư xoay người, đặt tay trên bàn Trương Lam: " Cậu muốn wechat của Tiết Nhượng à?"

Trương Lam gật đầu: "Đúng vậy."

"Gan cậu thật lớn, trong lớp không có ai dám hỏi wechat của cậu ấy, cậu ấy giống như một khối băng vậy."

"Vậy cậu ta có wechat không?"

"Có a, nhưng không kết bạn."

"Cái này thì rất không đúng." Trương Lam còn phê bình.

Tề Thư cười một cái, cô ta có một lúm đồng tiền, cười lên thật đáng yêu, cô ta hỏi Trương Lam: "Cậu từ trường nào tới vậy? Thành tích như thế nào??"

Trương Lam duỗi người một cái: " Tớ tới từ Thanh Diệp, thành tích không tốt lắm."

Trên mặt Tề Thư có chút quái dị, cô ta gãi đầu một cái: "Nhưng lớp chúng ta đều là người có thành tích giỏi, cơ hồ đều trên top một trăm, cậu có thể theo kịp không a?"

Trương Lam cười một tiếng: "Ai nói tớ muốn sánh kịp, tớ cho các cậu đội sổ không phải rất tốt sao?"

Tề Thư: "..."

Cô ta lần đầu tiên thấy người không quan tâm đến thành tích như vậy.

Để có thể vào lớp này, ai ai cũng phải tranh đến sứt đầu mẻ trán, thành tích phải thật tốt a.

Còn chưa đến giờ học, Trương Lam đứng dậy, đi đến phòng rửa tay, phòng vệ sinh ở cuối hành lang, ở giữa còn có cầu thang, đi tới liền thấy có mấy nữ sinh đang ở cùng nhau, nhìn xuống dưới, trên mặt thẹn thùng, một người trong đó còn nắm trong tay một lá thư, muốn nói với Tiết Nhượng.

Trương Lam dừng lại, đi tới sau lưng mấy nữ sinh kia, cô cao hơn những người kia, lướt qua đầu họ nhìn xuống, chỉ thấy ở đầu cầu thang có ba nam sinh đang ngồi, Tiết Nhượng tự nhiên dễ thấy nhất, cậu ta ngậm điếu thuốc lá, nhàm chán chơi điện thoại di động, lỗ tai vẫn còn đeo tai nghe.

"Cậu ấy hút thuốc thật là đẹp mắt." Nữ sinh đỏ mặt.

Mặt khác nói với nữ sinh bên cạnh: "Viết thư có phải hay không rất low a?"

"Nhưng số điện thoại và wechat của cậu ấy tớ đều không biết a."

"Tớ thấy trực tiếp tỏ tình cũng khá tốt."

Trương Lam đứng ở phía sau, nghe các cô nói về cậu, ánh mắt rơi vào áo sơ mi trắng trên người nam sinh kia, cậu búng tro thuốc lá một cái, lại cắn thuốc lá, nghiêng đầu cùng Phan Vĩ nói chuyện.

Chậc.

Học sinh thành tích tốt cũng không hoàn toàn là mọt sách mà.

Cô suy đoán.

Sau khi tiếng chuông vang lên, Trương Lam trở lại chỗ ngồi, Tiết Nhượng đã trở lại, đang tựa lưng vào ghế ngồi, sợi tóc rũ xuống gò má, ngón tay thon dài lật trang sách.

Trương Lam muốn cùng cậu nói chuyện, nhưng thấy vạch phân cách màu đỏ trên bàn kia, vô cùng nổi bật.

Cô nhất thời dở khóc dở cười.

Cô dùng đầu ngón tay chọc vào vạch kia, Tiết Nhượng liền ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái: " Không cho phép xóa đi."

Trương Lam: "... Bạn học, cậu thật ngây thơ."

Phan vĩ nghiêng đầu nhìn Trương Lam: "Bạn học mới, cậu đừng để ý, cậu ta toàn ngồi một mình, cho tới giờ vẫn chưa cùng bạn học nữ ngồi chung bàn nha! Cậu ta còn rất thuần khiết, vẫn cho rằng hôn môi thì sẽ mang thai -------"

Trong lớp nhất thời cười ha hả.

Trương Lam nhìn Tiết Nhượng: "Cậu ta nói là sự thật?"

Tiết Nhượng nhấc mí mắt lên nhin cô, lười biếng nói: " Thật."

Trương Lam nhất thời cười lên: "Ha ha ha mẹ nó."

Tiết Nhượng: "Vậy nên cậu nhanh một chút xin thầy đổi chỗ ngồi."

Trương Lam: "Đàn ông cùng đàn ông cũng sẽ mang thai ------"

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóm bảo bối, lại gặp mặt!

Gấu ôm, xoay tròn, nhảy!

Trèo lên tiểu ca ca xấu xa..

Đổi mới vào năm giờ chiều mỗi ngày.

Chúng ta ước hẹn đi!