Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 34




Trương Lam tính tình đơn thuần, tùy tiện, hai ba câu đã nói ra chuyện yêu đương với Trương Trọng Cảnh, thật mất mặt, làm cho quên mất nói chuyện xuất ngoại.

Ở dưới lầu cùng cha mẹ đến sắp mười giờ, cô mới lên phòng, nằm ở trên giường, cô liền gửi tin nhắn thoại cho Tiết Nhượng.

【 Tiểu tỷ tỷ: Cha mẹ tớ biết tớ đang yêu, đối tượng cũng là cậu. 】

【 XR: Sau đó thì sao?" 】

【 Tiểu tỷ tỷ: "Ông ấy muốn chúng ta chia tay." 】

Cô cố ý giả bộ nói rất khổ sở.

Đoạn nhắn thoại này vừa mới phát ra, không đến hai giây, điện thoại liền vang lên, Trương Lam nhận, là Tiết Nhượng, sau khi tiếp thông, hai người đều yên lặng.

Cậu ở đầu bên kia cũng không trả lời, có chút trầm mặc.

Trương Lam hơi sợ, cô le lưỡi, định nói chuyện, giọng của Tiết Nhượng liền truyền tới: " Tôi sẽ đi gặp cha mẹ cậu."

" Không cần!" Trương Lam lập tức hô.

Tiết Nhượng đầu bên kia lại trầm mặc.

Trầm mặc làm cho Trương Lam sợ hãi, Trương Lam mới nói: "Không có, cha tớ không có buộc chúng ta chia tay, ông ấy nói chúng ta có thể tiếp tục ở cùng nhau, chính là, chính là cậu không thể ấy tớ."

"Ấy là cái gì?" Tiết Nhượng đè thấp giọng, có chút làm người sợ.

"Tớ làm sao mà biết chứ." Trương Lam đỏ mặt trừng mắt, làm cho một cô gái khuê các như cô, nói cái này, được sao?

"Làm yêu sao?" Tiết Nhượng hỏi ngược lại.

Tay Trương Lam run một cái, ném điện thoại đến trên giường, cô a một tiếng, hướng micro nói: "Cậu nói cái gì vậy, cậu đừng nói lung tung, cậu không thể dùng từ khác thay thế sao?"

Tiết Nhượng đầu bên kia nhẹ nhàng mà nở nụ cười.

Tiếng cười thật sự rất dễ nghe.

Trương Lam lại đỏ mặt, trong đầu không biết đang nghĩ cái gì, loạn thất bát tao*, cô ngã nằm xuống giường, cầm lấy điện thoại, tiếng nói của Tiết Nhượng truyền tới, có chút thấp, cậu nói: "Về sau, đừng đùa như vậy nữa."

*Loạn thất bát tao: mất trật tự, lộn xộn.

Trương Lam mặt đỏ lên, cô nắm chặt điện thoại di động, biết cậu nói là cái gì, cô gật đầu, có chút ủy khuất nói: "Ừ, sẽ không."

"Nếu trong nhà cậu không đồng ý, tôi sẽ cùng với cậu cùng nhau đối mặt." Tiết Nhượng nói.

Tim Trương Lam đập thình thịch, giống như đang hứa hẹn, cô đáp: "Ừ, tớ sẽ cùng cậu đối mặt."

"Được." Tiết Nhượng nhẹ nhàng đáp.

Hai người hàn huyên một hồi, Trương Lam nghe được tiếng gõ cửa, mới cùng Tiết Nhượng nói tạm biệt, treo điện thoại.

Sau khi treo điện thoại, Tiết Nhượng cầm điện thoại, dựa vào vách tường trong phòng, không nhúc nhích, trong phòng cũng không bật đèn, nhưng ở khe cửa, thỉnh thoảng có người đi qua, Tiết Nhượng đi tới trên giường, nằm lên, hai tay nắm sau đầu, ba phút sau, cậu ngồi dậy.

Mở máy tính ra, tiến vào khu giao dịch cổ phiếu.

Buổi sáng ngày thứ hai, Trương Lam dậy sớm, cô đầu tiên là bật điện thoại, Tiết Nhượng phát tin cho cô, nói ở trường học chờ cô.

Trương Lam cười hì hì trả lời một chữ OK.

Sau đó Trì Bình tới gõ cửa, Trương Lam một tay ôm khăn quàng một tay ôm cặp sách, đi mở cửa, Trì Bình đứng ở ngoài cửa trừng mắt với cô: "Thiếu chút nữa cho là con ngủ quên."

" Hì hì." Trương Lam cười với Trì Bình một tiếng, ôm tay bà, Trì Bình cúi đầu quàng khăn cho cô, nắm tay cô xuống lầu.

Trương Trọng Cảnh ngồi ở trước bàn cơm, vừa xem báo vừa uống sữa, Trương Lam cười híp mắt chạy tới, ôm lấy cổ Trương Trọng Cảnh: "Ba ba sớm."

"Sớm." Trương Trọng Cảnh mỉm cười đáp.

Ăn sáng xong, Trương Trọng Cảnh nói muốn đích thân đưa Trương Lam đi trường học, Trương Lam sợ hết hồn: "Ba ba?"

Trương Trọng Cảnh sửa sang lại tay áo, xoa đầu con gái: "Ba hôm nay vừa khéo không có việc gì, đưa con đi."

"Ba ba cho tới bây giờ chưa từng đưa con đi..." Trương Lam bẹp bẹp miệng, có chút ủy khuất nói, Trương Trọng Cảnh ôm vai con gái: "Ba ba sai rồi, bây giờ đền bù có kịp không?"

"Kịp!"

Cô vui mừng không kịp đây.

Trì Bình buông cốc sữa bò, cười nói: "Vậy mẹ cũng đi theo."

Trương Lam càng cao hứng muốn nhảy lên, chỉ chốc lát, Trương Trọng Cảnh mặc áo khoác vào, tay trái tay phải dắt vợ cùng con gái ra cửa, chú Trần lái xe tới trước cửa, ba người lên xe, Trì Bình ngồi ghế phó, Trương Lam ngồi phía sau, cô vịn ghế, nghiêng đầu cùng cha mẹ tán gẫu.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, bên ngoài cửa kính sương mù bay, cũng không có mặt trời, mưa lất phất, xe tới trường học, chính là thời điểm học sinh tràn vào trường học, người đến người đi, tiếng xe buýt dừng lại, Trương Trọng Cảnh chậm rãi đậu xe ở cửa trường học, Trì Bình nghiêng đầu chạm vào chóp mũi Trương Lam: "Xuống xe đi."

"Vâng, mẹ." Trương Lam hôn lên mặt Trì Bình một cái, sau đó mở cửa xe, cầm cặp sách đi xuống, Trương Trọng Cảnh hạ cửa kính xe, thò đầu ra nói: "Cha sắp phải đi công tác, con mấy ngày nay ở nhà cùng mẹ, nhớ đừng ở bên ngoài quá muộn, sớm về nhà một chút."

"A? Ba ba lại muốn đi công tác sao?" Trương Lam có chút bất mãn nói.

"Nha đầu ngốc, ba ba còn có rất nhiều việc, sẽ để cho mẹ cùng con đi." Trương Trọng Cảnh tay khoác lên trên cửa sổ xe, mỉm cười."

" Được rồi."

Trương Lam tiến tới, hôn lên mặt Trương Trọng Cảnh một cái, vội vàng rời đi: "Con đi vào đây."

"Đi đi."

Trì Bình cũng ló đầu nhìn Trương Lam, Trương Lam đứng bên xe một hồi, mới không nỡ xoay người, đi tới cổng trường, đi hai bước cô lại quay đầu.