Cho Tới Bây Giờ Tùy Em

Chương 2




Anh thiếu đầu óc như vậy, có lẽ nhất định không biết, làm không tốt đến bây giờ vẫn còn tưởng rằng. . .

Rõ là... khiến người khác tức giận...

Không nhịn được cắn lên môi mỏng của anh một cái. Cuối cùng anh cũng tỉnh, theo thói quen hôn trả.

"Lại không ngủ được?" Mắt nhập nhèm vẫn chưa tỉnh, một tay nắm lấy gáy cô, dán lên môi cô, giọng nói mang theo vẻ ngái ngủ nồng đậm.

Cô không đáp, cái tay nhỏ bé luồn vào trong áo sơ mi mở rộng của anh, vỗ về chơi đùa lồng ngực, sau đó đi xuống, xuống chút nữa.

Quy luật hô hấp của anh dần trở nên nặng nề, cô như con mèo nhỏ dán lên người anh cọ xát, anh rốt cuộc mở mắt ra, lật người đè cô xuống dưới thân, cúi đầu gặm lấy cần cổ trắng ngần của cô.

Cô thở gấp một tiếng, cười khẽ, đẩy đầu vai anh, "Không được..."

"Tại sao?" Đôi mắt anh u ám, âm thanh thô lỗ.

"kinh nguyệt của em tới." Cô lầu bầu.

Anh dừng động tác lại, vặn lông mày, dán lên chiếc mũi thẳng thanh tú của cô, âm thanh tức giận, "Vậy mà em còn dám trêu chọc anh!"

"Ai bảo anh dám ngủ." Cô nhướn mày, nét mặt một bộ dạng "Đáng đời anh".

"Yêu nữ." Anh nói.

"Tên đàn ông xấu xí." Cô nhăn lỗ mũi đáp lại.

Anh cúi người nâng khuôn mặt cô hôn xuống, cho tới khi toàn thân cô không nhịn được khát vọng mà run rẩy mới chợt buông ra. Cặp mắt sáng trong phải thở gấp, bộ dạng giống như vừa bị ngã xuống từ võ đài.

"Xấu xa." Cô tức giận thở khẽ rồi liếc anh một cái.

"Học theo em." Khóe miệng anh tràn đầy ý cười, lấy ngón cái khẽ vuốt lên đôi môi bị sưng vì nụ hôn của cô, mới chợt nhíu mày hài lòng lật người xuống giường, đến phòng bếp giúp cô bưng nước lấy thuốc.

Hai mắt cô liếc anh khi đang uống thuốc, nhìn anh ngồi ở bên giường, trong tay cầm cốc nước ấm, miệng không nhịn được ngáp mấy cái, bất giác đưa tay sờ sờ mặt của anh.

"Anh rất mệt sao?"

"Khá tốt."

"Tuần biểu diễn bên kia chẳng nhẽ xong rồi sao?" Không tin câu trả lời của anh, cô khẽ cau mày hỏi .

"Đó là Trong nước, sau đó phải đi Đông Nam Á cùng với Hongkong." Anh lại đưa cốc nước cho cô.

"Thật vội." Tay cô nhận lấy, uống một hớp, nuốt viên thuốc vào.

"Phải." Anh đáp một tiếng, giật nhẹ khóe miệng.

Anh phải đi thật lâu sao?

Vốn muốn hỏi, thế nhưng thanh âm lại nghẹn trong cổ họng, cô tiếp tục uống nước, không nói gì.

Anh đi đâu, không phải cô muốn là có thể đi cùng, bởi vì cô không phải là bạn gái của anh, cũng chẳng phải là vợ. Cô chỉ là một người bạn tốt mười năm, khác với những người bạn bình thường khác của anh ở chỗ hai người thỉnh thoảng sẽ lại lên giường.