Chọc Không Nổi, Trốn Không Xong

Chương 47: Quang Quang mất tích




Diệp Vân Tâm chỉ mua một cây trâm vàng bình thường đã trở lại, đại thẩm đi mua cùng với nàng còn cười ai oán nói sống chết lôi kéo bà xuống núi, tưởng là muốn mua đồ gì quan trọng, kết quả chỉ mua một cây trâm vàng rất rẻ, bình thường không đến có thể bình thường hơn.

"Sắp hết năm, chân núi nhiều người lạ, không nên không có việc gì cũng xuống chân núi." Hách Quang Quang nhìn "chiến lợi phẩm" trong tay Diệp Vân Tâm cau mày.

Diệp Vân Tâm Tâm chột dạ, nhanh chóng nhét cây trâm vào trong tay áo, nhìn trái nhìn phải mà nói: "Quang Quang, hôm nay thời tiết thật tốt, chúng ta phơi nắng thôi."

Hách Quang Quang như có điều suy nghĩ nhìn khuôn mặt chột dạ của Diệp Vân Tâm, không hỏi nhiều, mang ra hai cái ghế Triệu đại sư phụ sát vách đặc biệt chế tạo cho các nàng, nói: "Ngồi đi."

"Ai nha, muốn khuân đồ tại sao không nói một tiếng, ngươi bây giờ đang có mang, không cần mang đồ nặng!" Diệp Vân Tâm bị sợ đến xông lên trước vội vàng nhận lấy hai cái ghế trong tay Hách Quang Quang, phụ nữ có thai phải chú ý những thứ gì, hai ngày này nàng cũng học hỏi các đại thẩm hàng xóm không ít, học thêu và học chữ nàng cũng không có dụng tâm như vậy, con của Thao ca ca, nếu là có gì sơ xuất, nàng chết muôn lần khó thoát tội!

"Đừng ngạc nhiên như vậy, ta không mảnh mai giống như những thiên kim nuôi dưỡng ở khuê các đâu." Hách Quang Quang chu miệng oán trách, không chỉ có Diệp Vân Tâm, hàng xóm cũng như thế, phàm là nàng làm cái gì cũng chợt hô lên, làm hại nàng vốn là không có sự chuẩn bị cẩn thận, rất không có cảm giác an toàn càng thêm sợ hết hồn hết vía.

"Nhanh ngồi xuống, chúng ta tâm sự." Diệp Vân Tâm đỡ Hách Quang Quang ngồi xuống, đặt cái ghế của mình ở bên cạnh Hách Quang Quang, ngồi cạnh nàng.

Bị cử chỉ thận trọng của Diệp Vân Tâm làm cho cả người không được tự nhiên, Hách Quang Quang kháng nghị: "Tâm Tâm, ta chỉ là có hỉ cũng không phải là bệnh nhập cao hoang (bệnh nan y)!"

Diệp Vân Tâm bị hét sợ hết hồn, ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái lầu bầu nói: "Ta đây không phải quan tâm ngươi sao."

"Hừ." Hách Quang Quang liếc Diệp Vân Tâm một cái.

Hai người dựa vào thành ghế thoải mái phơi nắng một lát, Diệp Vân Tâm giống như vô ý hỏi: "Quang Quang, nhiều ngày như vậy tới nay ngươi có từng hoài niệm cuộc sống ở Diệp Thị Sơn Trang không?"

Hách Quang Quang nghe vậy vẻ mặt khẽ cứng lại, dừng một lát, dưới cái liếc trộm của Diệp Vân Tâm thở dài nói: "Có nhớ."

"Thật?" Diệp Vân Tâm lập tức tỉnh táo tinh thần, mở to hai mắt mừng rỡ kéo tay Hách Quang Quang chuẩn bị thao thao bất tuyệt, kết quả nàng chưa kịp mở miệng, liền bị Hách Quang Quang hắt nước lạnh.

"Nghĩ tới Bạch Mã và Tiểu Bát Ca của ta." Hách Quang Quang mặt ủy khuất nhìn Diệp Vân Tâm.

"Ngươi!" Khóe miệng Diệp Vân Tâm co giật, nhìn chằm chằm Hách Quang Quang hờn dỗi.

"Đừng như vậy, thật ra thì không chỉ là nhớ hai con sủng vật này của ta." Hách Quang Quang vỗ vỗ tay Diệp Vân Tâm, trong mắt đối phương lần nữa sáng lên, hoài niệm nói: "Còn có chút nhớ đứa bé Tử Thông kia rồi, haizz, lần này chạy trốn không biết hắn có giận dỗi không."

"Chỉ nhớ một mình hắn? Không nhớ gì khác à?" Diệp Vân Tâm chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.

Hách Quang Quang không giải thích được nhìn sang, cau mày hỏi ngược lại: "Ngươi muốn ta nhớ người nào?"

"Ách, ý tứ của ta đó là thời gian ngươi sinh hoạt ở Diệp Thị Sơn Trang cũng không tính là ngắn, chẳng lẽ cũng không nhớ nhung những người khác? Tỷ như nha hoàn của ngươi...,nha đầu ma ma..., còn nữa, còn có d’đ/l;q’d Thao ca ca. . . . . ." Diệp Vân Tâm nói đến câu cuối âm thanh mang theo ý thử dò xét, dùng khóe mắt len lén liếc nét mặt Hách Quang Quang.

Chân mày nhíu chặt hơn, Hách Quang Quang rút tay về, âm nhàn nhạt nói: "Cũng biết ngươi là mục đích này, ta nếu trốn hắn, sao lại đi nhớ hắn!"

Diệp Vân Tâm nghe vậy quai hàm bạnh ra, căm giận nói: "Ta nào có ý tứ gì, chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi."

"Tâm Tâm, lập tức bước sang năm mới rồi, ngươi có nhớ nhà hay không?" Hách Quang Quang đột nhiên hỏi.

Diệp Vân Tâm nghe vậy đôi mắt không ngừng được đỏ lên, vội vàng xoay tầm mắt buồn buồn nói: "Sao có thể không nhớ, lớn như vậy, lần đầu tiên rời người nhà xa như vậy, lâu như vậy."

Hách Quang Quang lo lắng, nghiêng thân thể cầm tay Diệp Vân Tâm nói: "Làm thế nào, nếu như ngươi nhớ nhà thì viết thư bảo người Diệp Thị Sơn Trang hộ tống ngươi trở về đi."

"Vậy còn ngươi?" Diệp Vân Tâm cố nhịn lệ ý, nhìn về Hách Quang Quang lần nữa, "Chúng ta cùng nhau ra ngoài, nếu là chỉ có một mình ta trở về thì giống cái gì."

"Ta không thể nào trở về." Hách Quang Quang khó xử nhìn Diệp Vân Tâm, mấp máy môi lấy cái cớ không ảnh hưởng hòa khí nói: "Ta mang thai, không đi đường xa được."

Diệp Vân Tâm lần nữa cười lên nói: "Nếu là điều kiện bảo đảm bảo bảo tuyệt đối không có chuyện gì, ngươi có thể cùng ta cùng nhau trở về sao? Quang Quang, ngươi nên đồng ý với ta đi, vì ta không bị Thao ca ca bóp chết, giúp ta một chút có được hay không? Thao ca ca rất đáng sợ."

"Chớ tự hù dọa mình, có ông ngươi và Đông Phương Hữu ở đây, Diệp Thao làm sao có thể thật làm gì ngươi." Hách Quang Quang liếc mắt, nàng hiện tại cũng dần dần nghĩ thông suốt, cho dù nàng vẫn không đồng ý gả cho Diệp Thao, Diệp Thao cũng không thể thật sự nhốt Diệp Vân Tâm cả đời như hắn nói.

"Coi như đúng như lời ngươi nói sẽ không cần mạng của ta, nhưng cấm túc, chép sách, bị mắng khẳng định không thiếu, nói không chừng Thao ca ca giận dữ liền ném ta vào trong địa lao, nơi đó nhiều âm lãnh, ta sẽ chết rét đấy!" Diệp Vân Tâm càng nói càng sợ, giống như đã vào trong địa lao âm lãnh ươn ướt vậy.

"Nhàm chán." Hách Quang Quang dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục cái đề tài này.

Lòng Diệp Vân Tâm rất loạn, liên tiếp nhìn về Hách Quang Quang híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời, cuối cùng không nhịn được lắc lắc cánh tay Hách Quang Quang nói: "Quang Quang, chẳng lẽ ngươi muốn tránh Thao ca ca cả đời sao? Thật nếu như vậy, đứa bé trong bụng ngươi phải làm sao."

"Chuyện sau này sau này hãy nói, trước mắt ta chỉ muốn ngủ." Phơi nắng một lát, Hách Quang Quang lại mệt rồi.

"Quang Quang, cầu xin ngươi suy nghĩ kĩ lại một chút, Thao ca ca tuy không phải thập toàn thập mỹ, nhưng điều kiện của hắn rất tốt, hơn nữa đối đãi ngươi rõ ràng tốt hơn nhiều, nếu biết ngươi mang thai, hắn sẽ đối đãi ngươi càng tốt hơn." Diệp Vân Tâm không nản lòng đề nghị, mặc dù hàng xóm bảo đảm muốn chăm sóc Quang Quang, nhưng lại không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Hách Quang Quang, nếu có cái gì xảy ra với mẫu tử hai người d’đ/l;q’d, mình lại không có chút kinh nghiệm nào, nước đến chân mới nhảy không có tác dụng lớn.

Hách Quang Quang vẫn không có phản ứng, lúc Diệp Vân Tâm cho là nàng ngủ thiếp đi thì nghe được một câu: "Không nên nhắc lại Diệp Thao, nếu trốn ra được cũng không nghĩ sẽ trở về."

Diệp Vân Tâm nhụt chí, bả vai vô lực sụp xuống, nàng đưa tin thời gian chỉ định là buổi chiều ngày mai, thời gian còn lại không đến một ngày, nàng muốn thuyết phục Hách Quang Quang, thử lâu như vậy cũng không hiệu quả, xem ra là không có tác dụng.

Diệp Vân muốn khóc, nàng làm sao muốn bán bằng hữu, nhưng không bán đối với tất cả mọi người đều không tốt, vô luận nàng làm sao đều là không được cảm ơn.

Hách Quang Quang không ngủ, nàng đang suy tư lời của Diệp Vân Tâm, có một số việc không nói không có nghĩa là không tồn tại, ra ngoài lâu như vậy, nàng quả thật nhớ Diệp Thị Sơn Trang rồi, người ở đó đối xử với nàng cũng không tệ, làm sao có thể không nhớ chút nào?

Nàng nói không nhớ Diệp Thao, thật ra thì rốt cuộc có nhớ hay không chính nàng cũng không rõ, chạy trốn trên đường không kịp nghĩ đến, chỉ là một mực suy nghĩ xem làm gì mới không bị bắt, nghe được có người nói Diệp Thao đã bị hù chết, nào còn có lòng rảnh rỗi nghĩ chuyện phong hoa tuyết nguyệt?

Mà bây giờ họ chạy trốn thành công, trở lại trên núi, an toàn được đảm bảo liền bắt đầu không ngừng suy nghĩ lung tung.

Hách Quang Quang không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng là rất đáng ghét Diệp Thao, ghét đến suy nghĩ về hắn một chút đều không muốn, nhưng là bây giờ lúc nàng không có việc gì làm sẽ sững sờ, sững sờ bao lâu, vì sao mà sững sờ nàng không nhớ rõ, chỉ là mỗi lần phục hồi tinh thần lại lúc nàng đều có thể biết rõ mình mới vừa rồi là nghĩ đến Diệp Thao.

Bá đạo, giảo hoạt, cường thế, ích kỷ, dịu dàng. . . . . .

Tóm lại tất cả vẻ mặt của Diệp Thao nàng đều nhớ rõ ràng, thậm chí nhớ lại rất nhiều cảnh tượng có Diệp Thao nàng đều nhớ một chữ cũng không sai.

Mà nàng nhớ nhiều nhất chính là đêm chạy trốn đó Diệp Thao ôm nàng hôn rất mãnh liệt, vừa nghĩ tới một màn kia tâm liền hốt hoảng, mặt nóng lên.

Có lần còn bị Diệp Vân Tâm phát hiện, nàng thật không dễ dàng mới lấp liếm cho qua.

Nghe đôi tỷ muội trên núi nói nếu một nữ nhân thỉnh thoảng luôn nghĩ đến một người đàn ông, hơn nữa còn nghĩ đến đỏ mặt tim đập, đó chính là động lòng.

Chẳng lẽ mình động lòng với Diệp Thao? Hách Quang Quang không chỉ một lần tự hỏi như vậy, kết quả cũng không lấy được đáp án, thay vì nói không nghĩ ra, không bằng nói không muốn thừa nhận, Nếu từ đầu Diệp Thao liền đối tốt với nàng, không khi dễ nàng, nói không chừng nàng sẽ không bài xích giống hiện tại, sự thực này làm nàng chịu rất nhiều đả kích.

Ngày hôm đó Diệp Vân Tâm rất thành thật, không có chạy khắp nơi lôi kéo người nói chuyện phiếm, mà vẫn ở bên cạnh Hách Quang Quang một bộ muốn nói lại thôi, thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ mặt áy náy, thở ngắn than dài, giống như là có chuyện gì khổ sở quấy nhiễu nàng.

Mặc dù đầu óc Hách Quang Quang không phải rất thông minh, nhưng Diệp Vân Tâm biểu hiện thực sự quá đặc biệt, không nhịn được bắt đầu hoài nghi đối phương có phải đang đánh mưu ma chước quỷ gì hay không, chỉ là suy nghĩ một chút lại cảm thấy không có việc gì, chỉ cần nàng không xuống núi, một trăm Diệp Thao cũng không làm gì được nàng.

"Quang Quang, phương thức ra vào trận pháp ngươi không thể dạy thật ta sao?" Diệp Vân Tâm kiên trì hỏi không biết lần thứ bao nhiêu.

"Không thể, trừ phi ngươi vứt bỏ nhà trước kia, thề hơn nửa đời sau này coi trong này là nhà." Hách Quang Quang vẫn là đáp án kia.

"Quỷ hẹp hòi!" Diệp Vân Tâm mất hứng lầu bầu, trận pháp phụ trách bảo vệ mọi người trên núi quá mức phức tạp, nàng bình thường không có việc gì cũng lôi kéo người xuống núi, đã rất dụng tâm nhớ, kết quả vô số lần đi qua nàng vẫn như cũ không nhớ được đường.

"Ngươi rốt cuộc là làm sao? Đừng nghĩ những thứ đó nữa, để im cho ta ngủ!" Hách Quang Quang cứng rắn ra lệnh.

"Biết rồi." Lòng Diệp Vân Tâm nặng nề, cởi quần áo bò lên giường, còn thời gian một buổi tối, rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới sáng suốt nhất?

Hách Quang Quang trợn tròn mắt nhìn Diệp Vân Tâm trong bóng tối, bất đắc dĩ lắc đầu, nàng rối rắm cái gì mơ hồ có thể đoán được, chỉ là nàng không cách nào làm theo ý Diệp Vân Tâm, chỉ có thể xin lỗi.

Nằm ở trên giường gạch nóng ấm, tay Hách Quang Quang đặt nhè nhẹ lên bụng, tưởng tượng nơi này có bảo bảo, so với lần đầu tiên nghe nói này sự kiện hốt hoảng hoảng sợ, lúc này nàng bình tĩnh rất nhiều.

Bảo bảo đã được hơn nửa tháng, còn có tám tháng sẽ vượt qua khổ cực, vừa nghĩ tới liền muốn than thở, nhưng đối với tình cảnh sau khi sinh bảo bảo lại không nhịn được có chút mong đợi, đó là đứa bé nàng sinh ra, bộ dáng nho nhỏ núc ních thịt, so với mặt bánh bao còn đáng yêu hơn.

Hách Quang Quang mang thai kỳ đầu dễ dàng mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Mà Diệp Vân Tâm phải làm "chuyện xấu" lại mất ngủ, không chỉ có muốn làm thế nào có thể không chút sơ hở, còn chọc giận Hách Quang Quang, cùng với đối mặt lửa giận của Diệp Thao, một loạt chuyện phiền toái.

Aizz, nếu sớm biết hôm nay nàng sẽ vì những chuyện này phiền não như vậy, ban đầu dù nàng có phiền não, uất ức đến đâu đi nữa cũng sẽ không trốn ra ngoài, đây đều là nàng tự chuốc phiền, chẳng oán được ai.

Ngày hôm sau, Diệp Vân Tâm mang theo một đôi mắt quầng thâm ngẩn người, có vài lần Hách Quang Quang gọi nàng cũng không nghe thấy.

Chịu đựng qua buổi trưa, sau khi cơm nước xong Diệp Vân Tâm nói phải cùng người xuống núi, nàng muốn mua quần áo mới mừng năm mới, Hách Quang Quang dặn dò mấy câu chú ý an toàn liền để cho nàng xuống núi.

Ở nhà rảnh rỗi Hách Quang Quang cầm bút luyện chữ hai ngày nay Diệp Vân Tâm dạy nàng viết, tính toán lúc bảo bảo sinh ra nàng đã biết viết rất nhiều chữ, hơn nữa viết rất đúng, cũng không thể hại bảo bảo mất thể diện bởi vì có một người mẹ không biết viết chữ đúng không?

Lúc luyện chữ, mí mắt Hách Quang Quang nháy liên tục, lòng không an ổn, cứ có cảm giác như là có chuyện sắp xảy ra.

Đại khái qua nửa canh giờ, Hách Quang Quang ngồi mỏi nhừ, đang muốn đứng lên đi hai bước, đột nhiên nhìn thấy đại nương cùng Diệp Vân Tâm đi ra ngoài hoảng hốt xông tới, hô to: "Quang Quang, không xong, không thấy Tâm Tâm."

"Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?" Lòng Hách Quang Quang trầm xuống, xông lên trước mấy bước vội hỏi.

"Trời ơi, Quang Quang, cẩn thận thân mình." Đại nương bước nhanh tới đỡ Hách Quang Quang, lo lắng nói.

"Tâm Tâm thế nào? Đại nương người nói mau." Hách Quang Quang gấp đến độ cả người phát run, không trách được lúc trước mí mắt cứ nháy.

"Chính là chúng ta vốn là ở trong chợ mua đồ, ai ngờ chỉ trong chớp mắt đã không tìm được nàng, Tâm Tâm nói trong tiệm buồn bực đi ra cửa đứng một lát, kết quả là trong chớp mắt như vậy, nàng đã không thấy tăm hơi!" Đại nương cực kỳ áy náy, Diệp Vân Tâm là nàng làm mất dấu, sốt ruột cũng không kém gì Hách Quang Quang d’đ/l;q’d.

"Chúng ta xuống núi tìm!" Hách Quang Quang sợ, Diệp Vân Tâm theo nàng rời đi Diệp Thị Sơn Trang, nếu là xảy ra chuyện gì, nàng sao có thể nhìn mặt người nhà Diệp Vân Tâm!

"Quang Quang ngươi đi chậm một chút, muốn cẩn thận bảo bảo." Lúc xuống núi đại nương vẫn sợ hết hồn hết vía, lôi kéo Hách Quang Quang không để cho nàng đi được quá nhanh.

"Đừng lo, ta vẫn chú ý mà." Đồi cũng không cao chót vót, mặc dù nàng đi nhanh, nhưng rất ổn, tuyệt sẽ không thương tổn đến đứa bé.

"Vùng này hiếm có chuyện bắt cóc, mua bán người xảy ra, có lẽ Tâm Tâm là đi nơi khác chơi rồi." Đại nương vừa đang an ủi Hách Quang Quang lại đang an ủi mình.

"Hi vọng như thế." Chân mày Hách Quang Quang nhíu vô cùng chặt, âm thầm quyết định lần này Diệp Vân Tâm trở về nàng nhất định xem chừng một chút, không để cho nàng xuống núi nữa!

Xuống núi, đại nương mang theo Hách Quang Quang đến chỗ chợ, con lừa vẫn buộc ở chân núi, Hách Quang Quang cưỡi con lừa đi về hướng chợ, vừa đi vừa cầu nguyện Diệp Vân Tâm không gặp chuyện gì xấu.

"Không phải là những người gần đây mới xuất hiện làm chứ?" Đại nương rầu rĩ nói.

"Cái gì?" Hách Quang Quang vừa mới xuống núi cũng cảm thấy gần đó có nhiều hơn rất nhiều người không quen, trong lúc bất chợt xông lên một dự cảm xấu, không phải là. . . . . .

"Mấy ngày trước đây, phía dưới núi có rất nhiều người lạ, bởi vì cảm giác không có ác ý, mọi người cũng không coi bọn họ là quan trọng, trận pháp của Đại Lang rất lợi hại, không sợ bọn họ lên núi. nếu là không tìm được Tâm Tâm nha đầu, chúng ta đi trở về gọi mọi người cũng xuống giúp một tay tìm." Đại nương có chút hối hận mới vừa không gọi thêm mấy người xuống núi, mải lo lắng thân thể Hách Quang Quang, quên mất chuyện này.

Hách Quang Quang hơi khẩn trương quan sát mấy lần những người gần đó, dự cảm xấu càng đậm, nếu không phải Diệp Vân Tâm bị lạc, nàng tuyệt đối sẽ không xuống núi! Chỉ cần không xuống núi, mặc kệ là vị đại nhân vật nào, cũng đừng nghĩ tiếp cận nàng!

Gần tới chợ, đại nương vẫn còn nói chuyện cùng Hách Quang Quang, nói xong sau lưng đột nhiên bị một viên hòn đá nhỏ nặng nề đánh xuống. Ai yêu một tiếng, trợn mắt quay đầu lại, kết quả sau lưng cũng không có ai, nếu không phải sau lưng còn cảm giác đau đớn, nàng đã hoài nghi là mình xuất hiện ảo giác rồi.

"Đứa nhỏ nhà nào lấy cục đá ném người, thật là đáng đánh đòn!" Đại nương lấy tay xoa xoa chỗ bị đau sau lưng mắng, quay đầu lại muốn oán trách Diệp Vân Tâm mấy câu, kết quả vừa mới quay đầu lại bị sợ đến trái tim cũng mau ngừng, ngơ ngác liếc nhìn con lừa đứng ở ven đường, nhanh chóng nhìn một vòng bốn phía, không thấy người, chân mềm nhũn đặt mông ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói, "Quang Quang, Quang Quang đi đâu?"

Con lừa thấy chủ nhân ngồi dưới đất, nghi ngờ đi vòng quanh chủ nhân, thì thỉnh thoảng lấy đầu thân thiết cọ cọ vào đại nương.

Nơi này chỉ còn lại một người một lừa, mà Hách Quang Quang vốn là cưỡi trên lưng lừa đã không thấy bóng dáng, liền thừa dịp đại nương quay đầu lại, biến mất không tiếng động rồi. . . . .