Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 47: Vương thần bí




Nghe Mặc Nhật Tỳ nói như vậy, Lý Quả lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của bản thân, nhất thời im lặng. Anh ta nói đúng, ''mục tiêu công kích'' chính là tình cảnh hiện giờ của cô.

"Quản gia Lâm, hằng ngày, ông lái xe đưa tiểu thư đi học, và nghe theo sự dặn dò của cô ấy." Hắn biết mình đã thuyết phục được Lý Quả, không nhịn được cười đắc chí, sau đó liền căn dặn quản gia Lâm đang đứng bên cạnh.

Quản gia Lâm vô tình nhìn thấy Mặc Nhật Tỳ đang mỉm cười, liền bị dọa đến giật nảy, thân mình không ngừng run rẩy.

Ông ta chưa từng nhìn thấy Vương cười thoải mái như vậy, vội ổn định lại tâm trạng, cuống quýt nói: "Vâng, chủ nhân, tôi nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt."

Mặc Nhật Tỳ vừa lòng gật đầu, cảm thấy cực kỳ vui vẻ khi kế hoạch của mình tiến hành vô cùng thuận lợi.

Lý Quả không còn gì để nói, trong lòng thầm nghĩ: mình có cái gì để người ta lợi dụng cơ chứ? Tiền bạc không, nhan sắc không, có mỗi cái mạng này, cô đã có quyết định rồi.

"Em đi xem phòng mình trước đi, lát nữa xuống đây, tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho." Mặc Nhật Tỳ vỗ vỗ tay cô, giục cô đi nghỉ ngơi trước.

"Cám ơn anh". Lý Quả không từ chối nữa, ngoan ngoãn đi theo quản gia Lâm về phòng mình.

Cô vừa đi, Mặc Nhật Tỳ liền đứng dậy, rời khỏi phòng khách, đi ra bên ngoài biệt thự, rồi biến mất.

Một căn phòng xa hoa nào đó trên tầng hai.

"Tiểu thư, đây là phòng của cô, không biết cô có thích hay không?" Quản gia Lâm cẩn thận đưa Lý Quả lên tầng, sau khi dẫn cô vào trong một căn phòng, mới cung kính hỏi.

Ngay khi Lý Quả vừa bước vào, cô liền không biết nên nói như thế nào, không chỉ là thích, mà chính là ''được sủng mà lo''. Phòng này đúng là không dành cho những kẻ bình dân, ít nhất cũng phải là đại gia mới có thể ở được gian phòng như thế.

Quản gia Lâm thấy sau khi Lý Quả bước vào vẫn chưa hề nói một lời, liền nghĩ rằng cô không thích, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, vội nói: "Có phải là tiểu thư không thích? Tôi lập tức sắp xếp lại lần nữa, nhất định sẽ khiến tiểu thư vừa ý".

"Không, không, không, vậy là được rồi, tôi rất thích. Quản gia Lâm đừng vội, đã làm phiền ông nhiều rồi." Lý Quả thấy ông ta lo lắng, mới phát hiện mình chỉ mải kinh ngạc mà quên mất quản gia Lâm.

Quản gia Lâm nghe xong, lập tức thở phào. Vị tiểu thư này rất tốt, không giống vị kia...

"Vậy tiểu thư có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Ông ta chu đáo hỏi, thái độ lại càng thêm cung kính.