Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 45: Ai thắng một bậc




Bên trong rừng trúc lọt vào sự yên tĩnh quỷ dị, theo ngày đó ở trong rừng trúc bắt đầu, theo Tôn chủ vào thời khắc kia bắt đầu, cũng chưa từng trải qua yên tĩnh mà quỷ dị như vậy.

Dường như tiếng gió bên trong rừng trúc cũng ngừng thổi, yên tĩnh đến mức mọi người có thể nghe được tiếng tim mình đập, phù phù phù phù đập mạnh lọt vào trong tai bọn họ.

Phản ứng của mọi người, khiến cho trong lòng Bành Trăn rất thoải mái.

Nhìn thấy không?

Không phải chỉ có một mình hắn kinh hãi, chính là do phản ứng của Tôn chủ quá không bình thường.

Nhưng mà, nghĩ đến Tôn chủ vẫn còn đang chờ ở điện Vô Trần, Bành Trăn cũng không có ý định thưởng thức thêm bộ dáng ngẩn ngơ buồn cười của mọi người, cố gắng duy trì uy nghiêm của tổng quản, phân phó một tiếng: "Đều chờ cái gì ở đây? Còn không mau đi?"

Một câu đem mọi người đang trong tình trạng chết não giật mình tỉnh lại, Ám nhất tiếp tục trở về chỗ tối ẩn thân, đầu bếp tạp dịch bên trong phòng bếp lập tức bận rộn làm công việc của mình.

Nồi chén muôi chậu một trận lộn xộn, mọi người ba chân bốn cẳng bận rộn.

Chẳng qua là, những đầu bếp nổi danh khắp thiên hạ này dường như còn có chút không yên lòng, rõ ràng động tác lưu loát rang thức ăn, lại giống như không quen tay, thậm chí có mấy lần còn lấy đường làm muối thả vào.

Loại tình huống tay chân luống cuống này, trải qua một khắc đồng hồ mới dần dần trở lại bình thường, bên trong phòng bếp trở lại với trật tự vốn có.

Sau khi đã chuẩn bị xong toàn bộ thức ăn, Bành Trăn đảm đương làm gã sai vặt mang thức ăn, mang thức ăn lên điện Vô Trần.

"Vào đi." Thanh âm của Yêu thần vang lên, khiến Bành Trăn tạm thời cũng khó giấu đi kích động trong lòng, hắn vậy mà cũng có thể đặt chân vào điện Vô Trần?

Đi vào điện Vô Trần, rất nhanh Bành Trăn đã đi đến trong sảnh, đem thức ăn dọn lên.

Yêu thần đang lôi kéo Liễu Lan Yên đi vào, cũng không có hạ lệnh bảo Bành Trăn rời đi.

Cơ hội có thể tiến vào điện Vô Trần tốt như vậy, làm sao Bành Trăn có thể dễ dàng buông tha cho, tựu nhiên sẽ không chủ động lui ra.

"Tự ta có thể ngồi." Thanh âm bất mãn của Liên Lan Yên lôi trở lại lực chú ý của Bành Trăn, đem ánh mắt đang vòng vo đánh giá chung quanh điện Vô Trần trở lại, vừa vặn thấy Liễu Lan Yên đang cùng Yêu thần giằng co ở bên cạnh bàn, giống như là đang tranh chấp cái gì.

"Lan Yên, lúc Tần Tụ rời đi đã nói gì với ngươi?" Yêu thần nghiêm túc hỏi Liễu Lan Yên.

Liễu Lan Yên mím môi nhỏ giọng đáp trả: "Nghe lời sư phụ."

"Đúng vậy, đã biết thì ngoan ngoãn, không thể không nghe lời." Lời nói này của Yêu thần thật là nghiêm túc, nhưng nhìn ở trong mắt của Bành Trăn, thấy thế nào cũng giống như là một con sói đội lốt cừu đang dụ dỗ dê con vô tội đây?

"Nga." Liễu Lan Yên không tình nguyện hừ một tiếng.

Đàm phán hiệp thứ nhất, Yêu thần thắng.

Yêu thần đắc ý ngồi xuống, sau đó ôm cả Liễu Lan Yên, đem nàng ôm ngồi vào trên chân của hắn, hai cánh tay hợp lại, hết sức hài lòng gật đầu, vị trí thật là vừa vặn, ôm vào thật là thoải mái.

Hành động như vậy nhìn ở trong mắt Bành Trăn, dọa đến cằm hắn suýt rơi xuống đất, đây là Tôn chủ đang dụ dỗ tiểu hài tử vô tội sao?

Nụ cười này thấy thế nào cũng cảm thấy tà ác?

Thật ra thì trong lòng Yêu thần lúc này cũng đang đánh trống, hắn không thể xác định được Liễu Lan Yên thật sự nghe lời cho hắn ôm hay không.

Liễu Lan Yên đang giả bộ ngu, đây là chuyện hắn đã sớm nhìn ra, sợ rằng Liễu Lan Yên cũng biết là hắn đã nhìn ra.

Hiện tại trong lòng hai người đều có mục đích của mình, ai cũng không chịu vạch trần ngụy trang của mình ra, cho nên, thử dò xét là loại chuyện tình rất có kỹ xảo.

Hôm nay, hắn và Liễu Lan Yên đã không còn đơn thuần là giao phong trí lực, hỗn tạp quá nhiều thứ, liền xem ai tăng thêm một bậc.

"Lan Yên, ta ôm ngươi ăn như vậy, ngươi không có ý kiến gì chứ?" Yêu thần còn phải tiến thêm một thước hỏi một câu.

Sau khi hỏi xong còn không quên nhắc nhở Liễu Lan Yên: "Đây là sư phụ đang thương ngươi."

Bành Trăn không nói gì lui về phía sau hai bước, không nhịn được gửi qua một cái nhìn xem thường, Tôn chủ có thể không cần vô sỉ như vậy được hay không?

Muốn dụ dỗ Liễu Lan Yên thì cứ việc nói thẳng có được hay không?

Không cần vòng một vòng lớn như vậy, khắp nơi tính toán Liễu Lan Yên, thật là nhọc lòng.

Nhưng mà, khắp thiên hạ người có thể làm cho Yêu thần phải nhọc lòng như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Liễu Lan Yên.

Có lẽ thủ đoạn không quang minh lỗi lạc, nhưng mà tâm ý, tuyệt đối so với vàng thật còn thật hơn.

"A." Sau khi Liễu Lan Yên nghe được lời của Yêu thần, cũng không có giãy giụa, ngoan ngoãn nghe lời.

Thậm chí Yêu thần còn cảm thấy được thân thể có chút cứng ngắc của Liễu Lan Yên đang dần dần buông lỏng, ngoan ngoãn tựa vào trong ngực hắn, khiến cho tâm tình của hắn rất tốt.

Yêu thần nhìn rau ở trên bàn, một chút cảm giác thèm ăn hắn cũng không có.

Nếu không phải Liễu Lan Yên đói bụng, trên cơ bản hắn đều quên có loại chuyện gọi là ăn cơm này.

Cầm lên chiếc đũa, gắp thức ăn xem như là tốt nhất, đưa vào trong miệng Liễu Lan Yên.

Vốn là cho rằng Liễu Lan Yên sẽ kháng cự, nhưng mà không nghĩ tới, nàng lại ngoan ngoãn há miệng, đem tất cả thức ăn ở trên đũa của hắn ăn xuống.

Bắt đầu còn có một chút không thích ứng, gương mặt của Liễu Lan Yên phiếm hồng, ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng không có cự tuyệt thức ăn đưa đến.

Thấy Liễu Lan Yên như vậy tâm tình của Yêu thần rất tốt, trong tay càng thêm không ngừng, mỗi một loại rau đều gắp cho Liễu Lan Yên, chỉ là nhìn nàng ăn, làm cho hắn đối với thức ăn thật lâu rồi chưa đụng đến cũng cảm thấy hứng thú.

Vậy mà lại có loại xúc động, cũng muốn thử ăn một chút xem nó là cái cảm giác gì.

Bành Trăn thấy Liễu Lan Yên và Yêu thần hài hòa như vậy, biết mình đứng ở nơi này không quá thích hợp.

Xoay người, lặng lẽ đi tới cửa, gian phòng này vẫn nên để lại cho Yêu thần cùng Liễu Lan Yên đơn độc ở chung đi.

Xem ra cuộc chiến giữa Tôn chủ và Liễu Lan Yên thì Tôn chủ vẫn chiếm thế thượng phong a, cho dù Liễu Lan Yên giả bộ ngu, Tôn chủ càng thêm thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng ngụy trang của Liễu Lan Yên để tiến hành kế hoạch của mình.

Liễu Lan Yên đấu cùng Tôn chủ, nàng vẫn còn chút non a.

Yêu thần mặc kệ Bành Trăn như thế nào, chỉ nhìn bộ dáng khả ái của Liễu Lan Yên tâm tình liền rất tốt.

Cánh tay ôm lấy eo của Liễu Lan Yên, giữ thật chặt, khẽ hỏi: "Những thức ăn này hương vị như thế nào?"

Nghe được câu hỏi của Yêu thần, cuối cùng Liễu Lan Yên cũng ngẩng mặt lên, hướng về phía hắn ngọt ngào cười một tiếng, giòn tan nói: "Không có độc."

"Không có, không có độc?" Đừng nói Yêu thần kinh ngạc, ngay cả Bành Trăn đã đi tới cạnh cửa cũng ngây ngẩn cả người, lời này là có ý gì?

"Ừ, không có độc." Liễu Lan Yên chỉ sợ Yêu thần chưa nghe rõ, lớn tiếng khẳng định nói lại một lần, thấy Yêu thần không để ý tới nàng, ủy khuất bẹt môi, cúi đầu lẩm bẩm, "Giúp sư phụ thử độc, không phải là việc mà đồ nhi nên làm hay sao?"

Yêu thần: "......."

Bành một tiếng, Bành Trăn trực tiếp vấp vào khung cửa một cái, ngã chổng vó, khi trước mắt hiện ra sao vàng, đầu óc hắn vẫn còn choáng váng suy nghĩ.

Không hổ là người mà tôn chủ coi trọng.

Cao!

Thật sự là cao!

(*) Cao ở đây có nghĩa là cao tay, mưu kế cao chứ không phải chiều cao nhé.