Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 182: Bởi vì không quan tâm




Lục gia…

Ninh Tịch dỗ bánh bao nhỏ đi ngủ rồi đắp mặt nạ, sau khi xong, đang chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon thì đột nhiên màn hình di động chợt lóe sáng, có một cuộc điện thoại gọi tới - người gọi là Ninh Diệu Hoa.

Ninh Tịch híp hai mắt lại, sau đó đi ra ban công nhận điện thoại.

"A lô..."

"A lô cái gì? Mày không biết gọi cha sao? Đồ mất dạy!"

"Ông thật sự muốn tranh cãi với tôi về vấn đề này sao?"

"Tao ước gì Ninh gia chưa từng có mày, nhưng trong người mày lại chảy dòng máu của Ninh gia, chuyện này không cách nào xóa bỏ được! Những chuyện bẩn thỉu mày làm ra đã làm mất mặt Ninh gia chúng tao!"

"Ồ, tôi làm chuyện bẩn thỉu... lại là Ninh Tuyết Lạc nói đúng không?"

"Cái này còn cần Tuyết Lạc nói sao? Bây giờ trên mạng đều nói mày là loại lòng dạ rắn rết, chết không hối cải, còn... còn nói mày bị bao dưỡng, thậm chí còn không tự biết nhục cho đó là vinh quang đi khoe khắp mọi nơi! Đừng nói tao đổ oan cho mày, tao cho người canh chỗ mày ở mấy ngày nay đều không thấy mày về đó, mấy ngày nay mày ở chỗ nào? Số tiền kia mày lấy đâu ra? Tao cảnh cáo mày, Ninh Tịch, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, mày lập tức trở về xin lỗi Tuyết Lạc! Còn nữa, tao đã sắp xếp cho mày một công việc đàng hoàng ở chi nhánh Singapo, vé máy bay cũng đặt rồi, mày chuẩn bị đi ngày kia bay!"

Hừ, 5 năm trước đã lưu đày cô một lần, 5 năm sau lại muốn lưu đày cô lần nữa?

Ninh Tịch gằn từng chữ nói: "Chủ tịch Ninh, quả thật trong người tôi chảy dòng máu của Ninh gia, nhưng trừ việc cống hiến một con tinh trùng ra thì ông chưa từng nuôi dạy tôi một ngày nào, dẫu cho thể diện của tôi vứt xuống Thái Bình Dương đi chăng nữa cũng không đến phiên ông dạy dỗ tôi, càng không đến phiên ông nhúng tay vào cuộc đời tôi!"

"Ninh Tịch! Mày đừng có quá quắt! Mày nghĩ kĩ xem hậu quả của việc chọc giận tao là gì? Mày..."

Ninh Tịch tắt luôn di động, ngăn cản tiếng gầm gừ ở đầu dây bên kia vọng tới.

Lần này trong lòng cô vô cùng bình thản, không tức giận, không thất vọng càng không có cái gọi là đau lòng.

"Ninh Tịch..." Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ.

Ninh Tịch nghiêng đầu nhìn sang, sau đó thấy trên ban công cách vách - Lục Đình Kiêu đang lo lắng nhìn cô.

"Lục Đình Kiêu... anh chưa ngủ à?"

Lục Đình Kiêu đi về phía đầu ban công sát cô: "Nghe thấy có tiếng ngoài ban công nên ra xem một chút, cô có ổn không?"

Ninh Tịch thản nhiên nhún vai: "Không sao, là Ninh Diệu Hoa gọi tới, lần nào cũng thích dùng cái giọng điệu như thế, tôi quen rồi."

Lục Đình Kiêu không biết cách an ủi người khác, chỉ có thể cách một lan can đưa tay ra xoa xoa đầu cô: "Đừng buồn."

Ninh Tịch cười khẽ, đôi mắt dưới ánh sao vô cùng bình thản: "Tôi không buồn. Ở trên thế giới này chỉ có những người chúng ta yêu thương mới có thể làm chúng ta tổn thương, càng để ý thì càng đau lòng. Nhưng bây giờ... tôi sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa."

Lần ở bệnh viện đã là lần cuối cùng cô đau khổ vì những người đó, sau này sẽ không còn như thế nữa.

"Được rồi! Tôi đi ngủ đây! Ngày mai còn phải dậy sớm nữa! Ngủ ngon!" Ninh Tịch vẫy vẫy tay với Lục Đình Kiêu.

"Dậy sớm? Ngày mai không có việc gì, cô có thể ngủ thêm một chút."

"Mai tôi phải dậy sớm mua thức ăn nữa!"

"Mua thức ăn làm gì?" Lục Đình Kiêu khó hiểu.

"Đương nhiên là để nấu cơm! Lần trước đã bảo nấu cơm cho anh với Tiểu Bảo còn gì, cuối cùng hoãn tới tận bây giờ còn chưa làm được!"

"Thân thể vừa mới khỏe lại, không cần vội."

"Mua chút thức ăn làm một bữa cơm thôi, không mệt chết được đâu, hơn nữa ngày mai cũng chẳng có việc gì, cứ quyết định như vậy đi! Đúng rồi, sáng mai ăn ít một chút để dành bụng cho tôi đó, tôi nhất định sẽ khiến hai người hận không thể có thêm một cái dạ dày!"

Nhìn bộ dạng đắc ý của cô gái, Lục Đình Kiêu cười khẽ: "Được."