Chồng À, Biến Cho Khuất Mắt Tôi

Chương 7




"Này, mấy hôm nay cậu làm sao vậy?" - Hoàng Thiên Bảo khó hiểu hỏi Lâm Phong. Kể từ lúc anh đưa Hàn Tiểu Du đi, anh không mở miệng nói với Hoàng Thiên Bảo một lời nào.

"Lâm Phong, có phải cậu bị con đ* đó cho ăn bùa mê thuốc lú gì không?" - Hoàng Thiên Bảo bực mình nói. Tình bạn gần 20 năm chỉ vì một con nhỏ mà bị phá vỡ sao?

"Cậu cẩn thận cái miệng của cậu. Cậu còn nói những lời khó nghe về Tiểu Du nữa, tôi không chắc cậu còn có thể mở miệng nói được nữa đâu." - Lâm Phong ngồi trong quán rượu, giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ.

"Cậu..." - Những lời Hoàng Thiên bảo sắp nói đều bị nghẹn lại ở cổ họng. Dĩ nhiên hắn không điên mà khiêu khích Lâm Phong. Anh chính là một ác quỷ!

Anh ngồi trong quán bar, nhàn nhã cầm rượu uống. Trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng khiến không ai dám lại gần. Anh gõ gõ gì đó trên điện thoại, trên môi vô thức nở ra nụ cười hiếm thấy.

Hàn Tiểu Du vừa ra khỏi phòng tắm, nhận được một tin nhắn quan tâm. Hàn Tiểu Du bất ngờ vài giây, cũng nhanh chóng trả lời lại.

[Ngủ chưa?]

[Vẫn chưa.]

[Ngày mai có rảnh không?]

[Rảnh, ngày mai thứ bảy, không cần phải đi học.]

[Tốt, sáng mai đi chơi. Anh sẽ đến đón em. Ngủ ngon.]

[Ừm, ngủ ngon.]

Hàn Tiểu Du cả đêm đó không ngủ được, cứ nằm lăn qua lăn lại trên giường. Đi chơi? Có được tính là đi hẹn hò không? Kiếp trước cô cũng chưa từng trào qua cảm giác cũng người yêu hẹn hò như thế nào.

Hàn Tiểu Du đã dậy từ rất sớm, lựa đi lựa lại những bộ quần áo, cuối cùng chọn ra một bộ đầm cực kỳ đơn giản. Màu hồng nhạt nhẹ nhàng, để lộ xương quai xanh quyến rũ. Hàn Tiểu Du mặc vào rất phù hợp, mùi hương tự nhiên trên cơ thể cô lại rất dịu dàng, mùi hương khiến người khác trầm luân vào nó. Tóc được búi cao, khiên cô trở nên xinh xắn hơn.

Lâm Phong đã đợi dưới nhà được nột lúc rồi. Hôm nay anh không đi moto như thường ngày, anh lái một chiếc BMW cực kì bắt mắt. Hàn Tiểu Du bước ra khỏi cửa. Lâm Phong mở cửa nhẹ nhàng đưa cô vào, còn dịu dàng thắt dây An toàn cho cô.

Cả quá trình cả hai người đều không nói với nhau một lời nào. Hàn Tiểu Du ngồi trên xe nhìn ra ngoài, cảnh vật chuyển động trước mắt. Kiếp trước, cô chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như bây giờ.

"Chúng ta đi đâu vậy?" - Hàn Tiểu Du nghiêng đầu nhìn Lâm Phong.

"Biển." - Anh chỉ trả lời một câu, sau đó lại tập trung lái xe. Bãi biển A, bãi biển ở một vùng quê nhỏ, nơi đầu tiên Lâm Phong và Đậu Đỏ gặp nhau.

Bãi biển này không phải nơi du lịch, vùng quê nghèo nàn lạc hậu này cũng không mở du lịch sinh thái. Vì thế tất cả mọi thứ ở đây đều của thiên nhiên. Sau khi Hàn Tiểu Du gặp chuyện, vì thương cháu nên bà của cô cũng chuyển về thành phố để tiện bề chăm sóc.

Tính ra cô cũng chưa từng trở về đây một lần nào. Cát trắng, biển xanh, không khí ở đây thật yên bình. Hàn Tiểu Du ngồi trên cát, lắng nghe những điều bình dị nhất. Tiếng sóng biển xô vào bờ, tiếng gió thổi rì rào, những âm thanh khiến người ta cảm thấy thoải mái.

"Mình xây lâu đài cát được không?" - Hàn Tiểu Du nở nụ cười thật rực rỡ. Rực rỡ như ánh mặt trời, soi sáng cả tâm hồn Lâm Phong.

"Được." - Anh và cô xây một lâu đài cát thật lớn, thật đẹp, thật vĩ đại. Sau đó, cô lại giống đứa bé chạy nhảy khắp nơi.

"Thích sao? Sau này anh sẽ đưa em đến đây chơi nữa." - Lâm Phong cầm lấy tay cô gái xoa xoa. Hàn Tiểu Du gật đầu đồng ý, nơi này thực sự rất đẹp.

"Tiểu Du, lại đây." - Lâm Phong cuối người nhặt mảnh vỏ sò. Hàn Tiểu Du khó hiểu tiến đến. Anh đưa vỏ sò cho cô, nở nụ cười ôn nhu ấm áp.

"Viết những nổi buồn của em lên cát đi."

Hàn Tiểu Du nhận lấy vỏ sò, đôi mắt trở nên sâu hơn. Cô viết rất nhiều, viết rất nhiều, nổi buồn này chồng lên nổi buồn khác, ưu phiền này chất lên ưu phiền khác. Sau đó cô đi về phía Lâm Phong. Ngoài kia, những cơn sóng biển đang tạt vào. Nó đang cuốn trôi hết tất cả.

Hôm đó là lần đầu tiên trong cuộc đời Hàn Tiểu Du cảm thấy nhẹ nhõm như thế. Cuộc sống của cô sẽ bắt đầu một trang mới, không phải viết về tình cảm của cô dành cho Hoàng Thiên Bảo, mà viết về tình cảm mới dành cho Lâm Phong. Không điên cuồng như Hoàng Thiên Bảo, không cố chấp, không chiếm hữu. Chỉ đơn giản là tình yêu thôi.

_________________________________________

Hôm nay Hàn Tiểu Du cực kỳ phấn chấn. Con đường đi học cũng nở đầy hoa. Lâm Phong cũng vì thế mà vui vẻ theo. Chỉ cần người mình yêu vui vẻ, lòng mình cũng sẽ vui.

"Đừng..." - Hai người đi ngang qua một góc khuất, lại nghe thấy tiếng van xin thảm thiết của một cô gái.

"Xin các cậu dừng lại đi."

"Đừng mà..."

Hàn Tiểu Du và Lâm Phong bước tới, trước mắt họ là cảnh tượng một cô gái bé nhỏ tội nghiệp bị ức hiếp bởi một đám con trai! Quần áo gần như bị xé nát chỉ còn lại bộ nội y bên trong

"Đàn ông mà ăn hiếp phụ nữ không biết nhục sao?" - Hàn Tiểu Du bất bình lên tiếng. Kiếp trước có một việc cực kỳ kinh khủng xảy ra, cô sinh viên năm hai này đã nhảy từ tầng thượng của trường tự tử, không ai biết lý do. Nhưng có lẽ bây giờ đã rõ. Là một mạng người, đâu dễ bỏ qua.

"Hàn Tiểu Du, mày im cái mỏ chó của mày lại. Hay mày cũng muốn được như nó? Đúng là loại đàn bà lẳng lơ, quyến rũ hết người này đến người khác. Không biết đã lên giường với bao nhiêu thằng rồi." - nghe đại ca nói đàn em của hắn cười lớn. Tên Đại ca cười là không được bao lâu, đã bị dọa sợ bởi một cây súng nằm ngay tên đầu mình.

"Lâm Phong, mày..." - Hắn lắp bắp sợ hãi nói.

"Mày vừa nói những gì? Nói lại tao nghe." - Giọng nói lạnh lùng tột độ khiến cho Hàn Tiểu Du cũng rùng mình. Cô nhanh chóng cởi áo khoác che lại cho cô học sinh kia.

"Chỉ là súng đồ chơi thôi. Mày... Mày đừng dọa tao." - Tên đại ca cố gắng bình tĩnh nói.

Lâm Phong không nói một lời này, cầm súng bắn vào bức tường phía sau lưng hắn. Hắn quỳ xuống.

"Đại ca, xin tha mạng. Xin tha mạng." - Bọn đàn em của hắn cũng quỳ xuống cầu cầu xin.

"Biến!" - Anh lạnh lùng nói. Những tên đó chưa xong với Lâm Phong đâu, chỉ là anh không muốn giết người trước mặt bảo bối của mình thôi.

Nhờ sự giúp đỡ của Lâm Phong và Hàn Tiểu Du, bi kịch năm đó đã không diễn ra.

"Lý Tiểu Linh, cậu ổn chứ?" - Lý Tiểu Tinh lúc này đã thay bộ đồng phục thể dục củ trường. Cô gái này là một sinh viên nghèo nhận học bổng, nên thường bị mọi người coi thường.

"Mình không sao... Xin lỗi đã làm liên lụy đến cậu." - Lý Tiểu Linh run run nói.

"Không sao, bạn bè cả mà." - Hàn Tiểu Du cười cười nói.

"Bạn sao?" - Lý Tiểu Linh bất ngờ nói. Những tiểu thư đài các ở đây chưa có ai muốn làm bạn với cô.

"Ừ, cậu là muốn làm bạn với mình không?" - Hàn Tiểu Du cười tươi nói.

Giây phút đó, một tình bạn đẹp đẽ đã được gắn kết. Không lợi dụng, không giả tạo, tình cảm bạn bè cực kỳ chân thành. À, Bạn bè là cần chất lượng, không cần số lượng.

**************************************