Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chương 50: Không muốn trở về nhà




Không bao lâu sau xe đã đi tới cửa biệt thự nhà họ Nịnh trong khu nhà cao cấp bên hồ, Ninh Quân Hạo hình như không có ý định sẽ xuống, nên khi xe dừng lại, anh chỉ khép hờ mắt chờ Trần Nhược Hồng xuống xe.

“Anh không qua thăm bác một chút sao?” Trần Nhược Hồng có chút chần chừ nhìn Ninh Quân Hạo, không vội vã xuống xe trước.

“Không cần, tối nay tôi còn có cuộc hẹn khác.” Anh thản nhiên mở miệng, biểu cảm trên nét mặt không hề thay đổi.

Đúng lúc này, bác Trương chẳng biết nghe thấy tiếng xe dừng lại trước cửa khi nào, bà nhanh chóng bước ra, vừa nhìn thấy Ninh Quân Hạo ngồi trên xe liền lập tức lớn tiếng nói: “Cậu chủ đã về rồi? Tôi sẽ đi thông báo cho bà chủ ngay đây.” Nói xong, bà lại xoay người đi vào trong nhà.

Thấy vậy, Ninh Quân Hạo khẽ nhíu mày, xem ra bây giờ muốn không xuống xe cũng không được nữa rồi.

Sau khi xuống xe, Trần Nhược Hồng liền thấy Dương Thải Phân cùng bác Trương đã đi tới cửa, gặp cảnh Ninh Quân Hạo cùng Trần Nhược Hồng trở về, bà lập tức cười nói: “Mẹ vốn định bảo bác Trương gọi điện nhắc con tối nay về nhà ăn cơm, không nghĩ tới con lại tự mình về trước, xem ra nhất định là Nhược Hồng có công khuyên con trở về rồi.”

“Kìa bác, bác nói gì thế, cháu làm gì có công khuyên tổng giám đốc về đâu, là tổng giám đốc thấy xe cháu xảy ra vấn đề, sợ cháu không gọi được xe ở trên đường nên mới đưa cháu trở về đấy chứ.” Trần Nhược Hồng mỉm cười nói.

“À, xem ra Quân Hạo khá là quan tâm cháu đấy.” Nói xong, nụ cười trên mặt Dương Thải Phân càng lan rộng, sau đó bà nhắc nhở: “Đi thôi, vào nhà đi, chuẩn bị dọn cơm rồi.”

Thấy vậy, Ninh Quân Hạo liền nói: “Mẹ, con không ăn cơm ở nhà đâu, đêm nay con có hẹn cùng người khác rồi.”

Dương Thải Phân nghe thế, vẻ mặt có chút không vui: “Thế nào? Bây giờ muốn anh ăn cùng tôi một bữa cơm cũng khó như vậy sao? Anh hẹn với người nào? Rốt cuộc là người ta quan trọng hay là mẹ anh quan trọng đây?”

Nghe bà nói vậy, Ninh Quân Hạo không tiếp tục kiên trì nữa. Thật ra anh không hẹn ăn tối với ai hết, chẳng qua bắt đầu từ bảy năm trước sau khi ly hôn cùng Hoa Ngữ Nông, càng ngày anh càng không thích quay trở về căn nhà này, cảm giác chỉ cần ở trong đó một chút thôi cũng có thể nhìn thấy hình bóng Hoa Ngữ Nông từng giây từng phút vậy. Lúc ăn cơm cô sẽ hiện ra ngồi bên cạnh bàn ăn, lúc ngủ thì sẽ ở bên giường, ngay cả khi anh ngồi trong phòng khách cũng có thể cảm giác được cô đang yên ổn ngồi trên ghế salon bên cạnh. Vì vậy, anh càng không thể quên được cô.

Đã từng có lúc, anh không cho rằng mình thật sự yêu sâu đậm người con gái này, thậm chí còn không biết được mình có yêu cô ấy hay không. Anh chỉ tự nói với bản thân mình, cảm giác ở bên cô thật sự rất tốt. Thế nhưng khi cô hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của mình, anh mới biết được, thì ra cái cảm giác mà anh cho là tốt ấy, có thể khiến anh nhớ nhung đến mức này.

Thế nhưng, nhớ nhung và nghi ngờ tồn tại ứ đọng trong lòng suốt một thời gian dài, chậm rãi trở thành sự phẫn nộ, anh không biết vì sao khi ấy cô lại ra đi, thậm chí anh còn cảm giác ngay từ lúc đầu mình đã bị cô gái nhỏ này đùa giỡn, sao cô có thể tùy ý bước vào trái tim anh rồi lặng yên không tiếng động rời đi như vậy chứ?

Anh tức giận, thật sự rất tức giận.

Cho nên, tốt nhất cô hãy cầu nguyện cả đời này sẽ không để anh nhìn thấy mình đi, nếu không, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.