Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 113




Chương 113: Độc chiếm..

Ngay khi mũi dao chạm vào mạch đập, một sức mạnh như gió lướt qua nắm lấy cổ tay cô, năm ngón tay của đối phương khẽ ấn, dao găm từ giữa ngón tay cô rơi xuống.
Quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ, cô vô cùng sợ hãi, dùng lực đẩy anh ra, cô muốn nhặt con dao găm lên, nhưng cô bị anh ta lôi lại, bị khóa chặt trong một cánh tay sắt mạnh mẽ.
“Buông tôi ra. Anh cái đồ ma quỷ này, tôi không giết được anh, tôi sẽ tự sát, lúc nào cũng có thể tự sát.” Cô khàn giọng hét lên, tất cả sợ hãi đều biến thành tức giận.
“Thì ra cô còn có tính khí của một người phụ nữ mạnh mẽ.” Người đàn ông đổi thành giọng nói bình thường, trầm ấm mà đầy sức, cô vô cùng quen thuộc.
Cô toàn thân kịch liệt run sợ dữ dội, trợn tròn mắt nhìn anh, lo sợ cô có thể nghe nhầm, “Anh… Anh là ai?”
Lục Kiến Nghi tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai xấu xa.
Cô suýt nữa nôn ra máu mà chết, xấu hổ tột cùng, cô hướng về ngực anh mà đánh tới: “Anh bị điên à?”
“Đây là hình phạt dành cho cô.” Đôi môi mỏng của anh mở ra một tia châm chọc.
“Tôi không có lỗi gì với anh.” Cô vô cùng oan ức.
Anh luôn thay đổi thủ đoạn gian trá tra tấn cô như địa ngục, từng cấp độ, càng ngày càng ác liệt.
Lông mày của anh nhíu lại, trong mắt lóe lên tia sáng u ám, lạnh lẽo: “Đêm hôm trước cô và người đàn ông nào ở chung một chổ? Là cô đi tìm thằng khác sao?”
Cô run lên, sắc mặt hơi tái nhợt, dường như là biểu hiện của lương tâm cắn rứt, lửa giận anh đè nén trong lồng ngực lập tức bùng cháy: “Hoa Hiền Phương, tôi thật sự đánh giá thấp cô.”
Anh đột ngột nhấc bổng cô lên, đi đến nơi treo xiềng xích, như thể anh lại muốn trói cô lại, dùng hình phạt nghiêm khắc tra hỏi.
Cô bị dọa sợ, kinh hãi hét lên: “Tôi không tìm thằng khác. Tối hôm trước gặp anh rể trong siêu thị, cùng nhau mua ít đồ, lấy đâu ra thằng khác.”
“Tần Nhân Thiên?” Anh chấn động một chút.
Cô gật đầu một cái.
Anh ngạc nhiên trong giây lát, sau đó cảm xác toàn bộ biến thành nổi cáu.
Ngay cả Tần Nhân Thiên cũng có năng lực tìm được cô trước anh.
“Làm thế nào mà anh ta tìm thấy em?”
“Gọi điện thoại.” Cô ngập ngừng nói.
“Điện thoại của cô vẫn luôn tắt máy.”
Anh chán nản, người phụ nữ này có phải kéo anh vào danh sách đen không?
“Anh ta đã gọi trước khi tôi tắt máy.” Cô trả lời một cách thận trọng, lo sợ lại vô tình chọc giận anh.
“Tại sao lại tắt máy?”
“Tôi đổi số?”
“Tại sao lại đổi số?” Anh oanh tạc hỏi dồn dập.
“Tôi… Tôi muốn buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại.”
Giọng cô hơi cao lên: “Vì chúng ta đã ly hôn nên sau này sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, cũng không muốn gặp mặt nhau nữa.”
Cô nói một cách vô cùng kiên quyết và dứt khoát, không chút lưu luyến, tim anh như bị thứ gì đó đâm vào, khẽ nhói lên: “Tôi đã xé bản thỏa thuận.”
“Tại sao?” Cô giật mình.
“Cô chỉ có thể ở cái nhà này.” Anh hung ác mà ủ rũ nói.
Cô giống như bị búa giáng, đầu óc ong ong: “Tại sao? Tôi không có lỗi.”
“Cô kết hôn chẳng qua là một việc quét lên cô em sự dơ bẩn, đây là lỗi lớn nhất.” Anh phun ra từng chữ từng chữ trong kẽ răng, mỗi từ đều chứa đầy sự chế nhạo và mỉa mai.
Những giọt nước mắt tủi nhục trào ra, mọi thứ trong mật thất và khuôn mặt đáng ghét của anh đều mơ hồ theo làn sương mù của nước mắt.
Cô rất cố gắng để bình tĩnh lại cảm xúc của mình, nhưng lại bị bởi cơn tức giận đang dâng lên trong lồng ngực làm cho hô hấp dồn dập, ngực như muốn vỡ tung ra.
“Lục Kiến Nghi, đồ khốn nạn, đồ khốn kiếp.”
Cô vung nắm đấm, đập vào vai anh điên cuồng, cô sắp phát điên rồi, lòng tràn đầy oán hận, cô hận người đàn ông này đến chết đi sống lại.
“Tôi có luật sư, tôi muốn kiện anh.”
“Để tôi xem luật sư nào dám tiếp nhận.” Anh để cho cô tùy ý đánh, chút sức lực nhỏ nhoi của cô chỉ như gãi ngứa anh.
Cô đánh đến mệt mỏi, liền ngồi bệt xuống đất khóc một tiếng “oa”, bao nhiêu uất ức, đau buồn, tức giận, bất lực, đau đớn và gần như gánh nặng đem cô chèn ép nặng nề, tất cả đều biến thành tiếng khóc thê lương, trào dâng như cơn lũ dữ, không thể kiểm soát.
Lục Kiến Nghi ở bên cạnh nhìn cô, mặt không chút cảm xúc, trên mặt giống như mang mặt nạ, nhưng ánh mắt lại sâu không dò được, giống như vực sâu không đáy.
“Từ nay về sau, chỉ cần cô ngoan ngoãn làm con rối, mỗi tháng tôi sẽ cho cô thêm ba mươi triệu tiền tiêu vặt.” Anh chậm rãi nói, giọng điệu như đang thương lượng.
Cô thút thít, trợn mắt nhìn anh, lời này rõ ràng là ý không muốn ly hôn, cô không hiểu chính xác anh muốn làm gì?
“Anh không thích Hoa Mộng Lan sao? Hai người ngay cả con cũng đã có, tại sao không cưới cô ta?”
“Đây không phải là những gì một con rối nên hỏi.”
Anh trả lời qua loa, cố tình che giấu những suy nghĩ thầm kín của mình.
Thích và dục vọng hầu như không tỷ lệ thuận.
Anh đối với Hoa Mộng Lan có ấn tượng tốt, nhưng không cách nào sinh ra dục vọng, những điều tốt đẹp ở đêm đó cũng không còn nữa.
Mà cô làm cho anh tràn đầy chán ghét, ghê tởm, nhưng có thể làm cho anh bộc phát bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào.
Lúc này, khuôn mặt bướng bỉnh, ánh mắt khiêu khích, giọng điệu nổi loạn của cô lại khiến anh nổi lên ý muốn chinh phục.
Anh bế cô lên, bước ra ngoài.
Sau đó, cô mới phát hiện ra rằng hóa ra ở bên ngoài chính là một gian phòng.
“Tay tôi đau, chân đau.” Cô giống như biến thành biểu tình, không muốn được anh cưng chiều.
Chuyện vợ chồng, đến bây giờ cô chưa bao giờ tình nguyện.
Anh mang tủ thuốc y tế đến, để cô tự bôi thuốc.
Khi cô thoa thuốc xong, anh liền chen người lên.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Hương vị của cô khác xa Hoa Mộng Lan.
Mặc dù Hoa Mộng Lan sạch sẽ, nhưng khiến anh cảm thấy giống như một con chó con đang liếm mình vậy.
Mà cô, là một người phụ nữ, một người phụ nữ thực sự.
Cô nhắm hai mắt lại, trong tim, trong đầu đều tràn ngập hình ảnh giữa anh và Hoa Mộng Lan mây mưa, gần như theo phản xạ, cô đẩy anh ra.