Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 122




Chương 122: Ngoan ngoãn vào bẫy.

Hoa Hiền Phương như bị kim đâm, cả người co lại: “Anh đừng mong tôi yên tâm làm con rối. Nếu anh không muốn để tôi ngồi ở vị trí này, vậy thì đừng mong có tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp, tôi sẽ không để Hoa Mộng Lan và những người phụ nữ khác sống yên.”
Anh hơi nghiêng người, hai tia sáng lạnh lẽo từ trong mắt bắn ra: “Nếu cô có khả năng này thì có thể thử xem.”
Giọng điệu của anh tàn ác, thâm trầm đầy ẩn ý, ​​cô không thể phân biệt rõ, đó là một xúi giục hay là uy hiếp.
Nhưng rất có thể, đó là ý sau, Hoa Mộng Lan và những người phụ nữ đều là đầu quả tim của anh, nếu để họ thiếu một sợi tóc thì anh sẽ lột da cô.
Trừ khi anh ấy chơi chán, muốn cô dọn dẹp đống lộn xộn.
“Anh nói xem, nếu Hoa Mộng Lan biết mình không thượng vị được thì sẽ khóc đến chết đi sống lại không?”
Đôi mắt đen như băng của anh ở dưới ánh nắng khẽ chớp, một tia giễu cợt lướt qua: “Cùng là họ Hoa mà cô kém Hoa Mộng Lan quá xa, nếu cô được một phần mười của cô ấy thì tôi sẽ rất vui.”
Những lời này như một cây côn gõ vào lòng tự trọng mỏng manh của cô.
“Nếu anh cảm thấy cô ấy tốt thì hãy mau bỏ tôi, phù chính cô ấy.” Cô tức giận nói.
Anh bóp lấy cằm của cô, lửa giận thiêu đốt lan tràn trên mặt cô như lửa đốt: “Cô càng muốn thì tôi càng không để cô được như ý nguyện.”
“Vậy thì tôi không muốn ly hôn, tôi chỉ muốn làm vợ bù nhìn của anh.” Cô lập tức thay đổi giọng điệu, giống như khiêu khích trá hình.
Trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia hung ác nham hiểm, nhưng anh không tức giận, mà ranh mãnh thu lại sự không vui, bàn tay to xoa đầu cô: “Tốt lắm, đây mới là lời cô nên nói.”
Hoa Hiền Phương sững sờ, không ngờ anh lại trở mặt nhanh như vậy, mà cô lại chui đầu vào.
Mặc dù cô là người nhanh mồm nhanh miệng, nhưng trước mặt anh vẫn kém một chút.
“Tôi đói bụng rồi, muốn đi xuống ăn cơm.”
Cô đứng dậy muốn chạy trốn nhưng lại bị anh thô bạo kéo lại, anh vẫn chưa hỏi đến phần quan trọng thì cô đừng nghĩ trốn được.
Nhưng nghĩ đến dạ dày cô vẫn chưa khỏe, anh bấm nút gọi người giúp việc dọn cơm mang lên.
Cô phải được phục hồi tình trạng tốt nhất thì mới có sức phục vụ anh.
“Anh còn chuyện gì nữa không?” Cô cảm thấy lo lắng, nắm lấy chiếc gối ôm trên ghế sô pha, ôm chặt lấy, tựa như ôm một tấm lá chắn.
Anh bước đến quầy rượu, rót một ly whisky và thêm vài viên đá, lắc vài cái, anh mới chậm rãi mở miệng: “Tần Nhân Thiên thật sự rất giống Thời Thạch sao?”
Cô biết rằng anh vẫn sẽ hỏi về điểm mấu chốt này.
“Thoạt nhìn có chút giống, nhưng nhìn kỹ thì không giống. Hoa Mộng Lan tổng cộng mới chỉ nhìn thấy anh ấy hai lần, đương nhiên sẽ cảm thấy như vậy. Tôi nhắm mắt cũng có thể hình dung Thời Thạch trông như thế nào, trong mắt tôi thì một chút cũng không giống.”
Cô nghiêm túc giải thích, nhưng sắc mặt Lục Kiến Nghi càng lúc càng âm trầm, lồng ngực phập phồng, giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc sắp mất kiểm soát nào đó.
“Cô nhắm mắt lại thì có thể biết tôi trông như thế nào không?”
Cô khẽ giật mình, không hiểu anh muốn nói gì, chỉ vô thức gật đầu: “Có thể.”
Một chút ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đen của anh: “Vậy hãy vẽ tôi trong tâm trí cô ra.”
“Tại sao phải vẽ?”
Cô run rẩy dữ dội, ngạc nhiên và bối rối, thực sự không thể hiểu trong đầu ma vương tu la rốt cuộc đang nghĩ gì.
Đây có phải là một hình phạt trá hình không?
Anh không kiên nhẫn cau mày, ném bản vẽ bên cạnh cô: “Bảo cô vẽ thì cô vẽ, đừng nói nhảm nhiều như vậy.”
Anh thích những người ngoan ngoãn nghe lời, ghét nhất cô như con nhím có gai trên người.
Cô bất lực, biết nếu không tuân lệnh thì có khi cơm cũng không có nên chỉ có thể ngồi vẽ.
“Không được nhìn tôi, cô phải vẽ bằng trí nhớ.”
Anh nói thêm, xoay người qua chỗ khác và đi ra ban công, quay lưng lại với cô, như thể anh cố tình không cho cô nhìn thấy.
Cô thè lưỡi về phía lưng anh.
Dáng vẻ của anh, cô nhắm mắt cũng có thể vẽ ra được, đâu cần phải nhìn.
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bút vẽ sột soạt nhẹ trong không khí.
Hoa Hiền Phương nhanh chóng vẽ xong.
“Ma vương đại nhân, chân dung của ngài, xin mời đến xem.”
Khóe miệng xinh đẹp của Lục Kiến Nghi khẽ nhếch lên, kỹ năng vẽ tranh của cô coi như khá, nhanh hơn anh nghĩ.
Anh bước lại và liếc nhìn bảng vẽ.
Bản phác thảo trên giấy trắng trông rất giống anh, chỉ là cau mày thoạt nhìn trông rất hung ác.
“Tại sao tôi lại cau mày?” Đôi lông mày rậm tuấn lãng của anh cau lại khó chịu, như thể bị dáng vẻ trong bức tranh kích thích, lập tức hỏi.
“Chẳng phải anh muốn tôi vẽ anh trong đầu tôi sao? Đó là dáng vẻ anh trong đầu của tôi.”
Lục Kiến Nghi nghe thấy trong giọng điệu thẳng thắn của cô có ý mỉa mai.
Một dây thần kinh nào đó trong tim anh dường như đã bị va đập, co rúm lại, trong nhất thời ngũ vị tạp trần.
“Vẽ lại, vẽ một bức đang cười.”
Cô nhún vai, gương mặt khó xử: “Tôi chưa thấy anh cười bao giờ, anh có thể cười cho tôi nhìn một chút không?”
Anh như bị chọc giận, búng trán cô: “Tự mình tưởng tượng đi.”
Một người phụ nữ coi tiền như mạng, nói dối hết cái này đến cái khác như cô thì không đủ tư cách để có được sắc mặt tốt, chứ đừng nói đến một khuôn mặt tươi cười.
Muốn nhìn thấy anh cười, chỉ có trong mơ hoặc trong tưởng tượng.
Hoa Hiền Phương nhìn về phía tờ giấy vẽ, thật ra cô đã nhìn thấy Lục Kiến Nghi cười một lần, chính ở trong căn phòng này.
Đó là lần đầu tiên anh thực sự cười với cô.
Nụ cười của anh giống như bông sen tuyết nở trên tảng băng, đẹp đến choáng ngợp, kinh diễm bắn ra bốn phía, chói mắt đến mức cô không thể mở nổi mắt. Nó cực kỳ ngắn, một cơn gió nhẹ thổi qua là đã cuốn đi tất cả dấu vết, như thể nó chưa từng xảy ra.
Cô cầm cọ lên và bắt đầu từ từ vẽ.
Lần này, cô vẽ rất chậm.
Sự kiên nhẫn của Lục Kiến Nghi đã bị xóa đi từng chút một.
Người phụ nữ này thiếu trí tưởng tượng sao?
Tưởng tượng anh cười khó thế sao?
Anh nhìn đồng hồ, kim đồng hồ như một con ốc sên từ từ bò về phía trước.
Lúc này, cánh cửa mở ra, người giúp việc bưng bữa ăn mới nấu xong bước vào.
“Để nó sang một bên.” Anh khó chịu ra lệnh, người phụ nữ ngu ngốc không vẽ xong thì đừng nghĩ ăn.
Hoa Hiền Phương vẽ rất cẩn thận, bởi vì cô thích dáng vẻ anh mỉm cười trong tâm trí cô, cô muốn vẽ tất cả những nét đẹp quyến rũ đó.
Lục Kiến Nghi không nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng đi đến: “Người phụ nữ ngốc, vẽ tôi cười khó như vậy sao? Vừa rồi cô chỉ vẽ có mười lăm phút.”
Đã nửa giờ trôi qua, cô còn chưa vẽ xong.
Hoa Hiền Phương không nhìn anh, ánh mắt dừng lại trong bức họa của mình.
Vẻ mặt của anh lúc này hẳn là rất dữ tợn, không thể phá nát cảnh đẹp trong đầu.
“Khi anh tức giận thì rất kinh khủng và đáng sợ. Tôi không muốn hình đó dừng lại lâu nên tôi vẽ rất nhanh. Nhưng khi anh cười thì rất ấm áp và đẹp đẽ. Tôi muốn lưu giữ hình ảnh này trong tâm trí lâu một lúc.” Cô chậm rãi giải thích.