Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 152




Chương 152: Lại muốn bị giáo huấn.

“Đâu phải vậy đâu, anh rể đến đón em mà. Em mới là bạn cặp của anh ấy, chị cả không biết thì phải hỏi, chứ đừng có vu khống linh tinh như vậy!” Bé lolita nhanh trí cướp lời, bám vào cánh tay của Tần Nhân Thiên.
Hoa Hiền Phương khẽ cười trộm trong lòng, con bé này đúng là thông minh, có thể nhanh chóng hóa giải được tình huống này.
Tần Nhân Thiên cũng phối hợp, quay sang xoa đầu Lục Sênh Hạ: “Đúng vậy, buổi tiệc tối nay bé Sênh Hạ mới là bạn cặp của tôi. Nhưng đúng là tôi có đến tìm Hiền Phương vì tôi định lát nữa trong buổi tiệc sẽ công bố với mọi người tôi muốn nhận cô ấy làm em gái nuôi. Mong rằng mọi người đừng nghi ngờ vô căn cứ tạo nên hiểu lầm không đáng có về tình cảm anh em của chúng tôi.”
Bà Lục nghe Tần Nhân Thiên nói vậy cũng không thể nói thêm gì, chỉ đành ôm lấy vai của Lục Kiều Sam, dặn dò: “Con bé ngốc, đừng khóc nữa, lớp trang điểm nhòe rồi, làm sao có thể đi dự tiệc được? Con phải nhớ kỹ thân phận của mình, con là là ngọc cành vàng, thân phận cao quý, những loại con gái thấp kém làm sao có thể so sánh với con được. Cỏ dại dù tốt nhưng xuất thân thấp kém, mãi mãi cũng chỉ là cỏ dại mà thôi, không thể so sánh được với hoa hồng cao quý.”
Đúng là chỉ cây dâu mắng cây hòe! Khinh người quá đáng!
Những lời này rõ ràng là nói tới Hoa Hiền Phương, tất cả mọi người ở đây đều nghe ra được.
Nhưng Hoa Hiền Phương không hề quan tâm đến những lời này của bà Lục, cô đã quá quen với sự khinh thường của bà ta rồi.
Tư Mã Ngọc Như khoát tay áo, nói: “Được rồi được rồi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau đi thôi. Nếu như mọi người đã không thích đi cùng nhau vậy chúng ta đi riêng đi.”
“Dạ.” Hoa Hiền Phương gật đầu, cô với Tần Nhân Thiên mỗi người một bên nắm tay bé lolita dắt ra ngoài.
Lúc này buổi tiệc sắp bắt đầu, mọi người cũng đã tới rất đông rồi. Bốn người bọn họ gần như là những người cuối cùng đi vào buổi tiệc. Khi Hoa Hiền Phương vừa bước vào, hội trường đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên yên lặng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung hết vào Hoa Hiền Phương.
Cô giống như nữ thần Hy Lạp Aphrodite hạ phàm xuống trần gian dạo chơi, hào quang trên người cô tỏa ra vô cùng chói mắt, khiến cho ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh đèn rực rỡ sắc màu, tất cả đều bị lu mờ đi trước vẻ đẹp của cô.
Ngay khi Hoa Hiền Phương vừa bước vào hội trường, Lục Kiến Nghi đã nhìn thấy cô rồi, chỉ là anh vẫn đứng yên một chỗ, dùng ánh mắt thăm dò cô từ trên xuống dưới.
Đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy Hoa Hiền Phương trang điểm.
Thì ra cô có thể xinh đẹp, quyến rũ, có thể lay động lòng người đến như vậy.
Trang điểm như vậy khiến Hoa Hiền Phương lộ ra vẻ đẹp có phần hoang dã trời sinh, làm nhạt đi dáng vẻ thanh thuần trước đây.
Thật ra Lục Kiến Nghi biết rõ, Hoa Hiền Phương là người bản tính hoang dã và phản nghịch, chỉ là nó như bị ẩn dưới lớp phong ấn thanh thuần lương thiện đầy giả dối mà thôi.
Không chỉ có Lục Kiến Nghi, còn có một người khác cũng đang âm thầm quan sát Hoa Hiền Phương, đó chính là Hứa Nhã Thanh. Từ khi cô bước vào đến bây giờ, ánh mắt của anh ta chưa hề rời khỏi người cô, ánh mắt tràn ngập sự say mê và tán thưởng.
Hứa Nhã Phượng thấy anh trai mình nhìn Hoa Hiền Phương không chớp mắt, thở dài một tiếng, khẽ nói: “Anh, anh có chắc là anh muốn lợi dụng cô ấy không? Không suy nghĩ lại chút nào sao? Không muốn giữ cô ấy lại làm của riêng mình à?”
“Bây giờ cô ấy không phải của anh, không có nghĩa là về sau cũng không phải.” Hứa Nhã Thanh lắc lư ly rượu trong tay, khẽ nở nụ cười hàm súc, ý vị sâu xa.
Quân cờ được anh ta chọn lựa kĩ càng làm sao có thể sai được?
Con gái không cần phải cực kì xinh đẹp, hoàn mỹ, cũng không cần khuynh quốc khuynh thành, mà quan trọng nhất chính là khí chất. Quân cờ mà anh ta chọn nhất định phải có khí chất thoát tục, không giống với những người khác.
Có thể Hoa Hiền Phương không xinh đẹp, tuyệt diễm hay xuất sắc như Lục Kiều Sam, nhưng cô có khí chất vừa giống như ngọn lửa kiêu ngạo, lại giống như dòng suối trong lành, thanh mát. Dòng suối ấy dập tắt đi ý chí của đàn ông nhưng ngọn lửa kiêu ngạo ấy lại thắp lên dục vọng của đàn ông. Quả đúng là một quân cờ tuyệt vời.
Hoa Hiền Phương đảo mắt một vòng quanh hội trường, liền nhìn thấy Hứa Nhã Thanh đang đứng bên kia, cũng đang nhìn cô, bèn nói với ba người còn lại: “Tôi qua bên kia chào hỏi anh em họ Hứa chút.”
Tần Nhân Thiên khẽ gật đầu rồi cùng Tư Mã Ngọc Như, Lục Sênh Hạ đi chào hỏi mọi người.
Thấy Hoa Hiền Phương đi tới chỗ mình, Hứa Nhã Thanh nở nụ cười mê người, nói: “Ôi chao, hôm nay cô Hoa đây trang điểm khiến tôi suýt không nhận ra đấy. Cứ tưởng là quý cô xinh đẹp nào đấy chứ.”
“Anh Hứa đúng là thích đùa, tôi chỉ là thay đổi phong cách một chút thôi, nào có khoa trương như anh nói chứ.” Hoa Hiền Phương nhún vai, khách sáo đáp lại.
Hứa Nhã Thanh cười cười, nhấp một ngụm cocktail, rồi hạ giọng nói, âm thanh chỉ đủ hai người nghe được: “Tôi đã liên lạc với bệnh viện có tiếng bên nước An Kỳ rồi, vài ngày nữa họ sẽ cho vài chuyên gia qua đây cẩn thận làm kiểm tra tổng quát cho em trai cô, xem sức khỏe nó có thể chịu được chuyến bay dài không. Nếu tất cả đều ổn thì tôi sẽ giúp nó làm thủ tục xuất ngoại.”
“Cảm ơn anh, Nhã Thanh.” Hoa Hiền Phương cảm kích không thôi.
“Giữa tôi với cô còn cần gì phải nói mấy lời khách sáo đó chứ, chuyện cũng không có gì, tôi chỉ tiện tay giúp được thì giúp thôi.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười. Đột nhiên anh ta cảm nhận được có một ánh mắt lạnh lùng đầy ác ý đang nhìn chằm chằm mình khiến anh ta không khỏi lạnh sống lưng.
Thì ra là Lục Kiến Nghi.
Bộ dạng của anh lúc này giống như một ngọn núi lửa sắp sửa phun nham thạch.
Đáng lẽ Hoa Hiền Phương phải đến đây chào hỏi anh trước chứ? Anh mới là chồng hợp pháp của cô mà?
Đã vậy còn dám chạy đến chỗ người đàn ông khác vừa nói vừa cười đùa vui vẻ.
Cô dám không coi anh ra gì? Vài ngày không giáo huấn, xem ra cô cảm thấy ngứa da rồi, thèm đòn rồi.
Thật ra thì lúc nãy Hoa Hiền Phương cũng nhìn thấy Lục Kiến Nghi rồi.
Vốn cô cũng định đi qua phía anh nhưng lại nhìn thấy bên cạnh anh đã có bạn cặp, chính là cái cô Kiều An gì đó đó.
Gần như lần nào đi dự tiệc cũng thấy Kiều An đi cùng làm bạn cặp của Lục Kiến Nghi.
Kể ra cũng phải thôi, cô ta là người rất yên tĩnh, hầu như không nói lời nào, khiến cho người khác xem nhẹ sự tồn tại của cô ta.
Trong tay Hoa Hiền Phương là ly nước trái cây, bởi vì cô đang uống thuốc, vì vậy không thể uống rượu.
Cô nâng ly lên, cùng Hứa Nhã Thanh uống một ly rồi chậm chạp đi về phía Lục Kiến Nghi.
Không muốn qua nhưng không thể không qua, cô mà không qua, Đại Ma Vương giận lên rồi thì tối nay cô đừng hòng sống yên ổn.
Cuối cùng Hoa Hiền Phương cũng chịu đi qua đây.
Lục Kiến Nghi thu lại hết tất cả vẻ mặt lúc này, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng như băng thường thấy.
“Tôi.. Chỉ đi qua chào hỏi một tiếng thôi, sẽ không làm phiền hai người đâu, yên tâm đi.” Cô vừa cười vừa nói, nụ cười thể hiện sự lạnh nhạt.
Nghe thấy câu nói đó của cô, bao nhiêu tức giận, phẫn nộ trong anh đều ùa về. Cô nói nghe nhẹ nhàng nhỉ?
Hoa Hiền Phương chuẩn bị xoay người rời đi thì bị Lục Kiến Nghi nhanh tay nắm lấy cổ tay cô, xoay cô ngược trở lại khiến cô lảo đảo ngã vào trong ngực của anh.
“Có vẻ như không có tôi ở bên cạnh để nhắc nhở thì em đã quên mất thân phận hiện tại của mình rồi nhỉ?” Ánh mắt hung ác, nham hiểm của anh như lưỡi dao sắc bén qua gò má của cô, khiến cô có cảm giác đau đớn vô cùng.
“Tôi tự biết thân phận của mình, tối nay tôi không phải là bạn cặp của anh, mà là Kiều An. Cho nên tôi không làm phiền hai người, đi ra chỗ khác không được sao?” Hoa Hiền Phương trả lời đầy thuyết phục, dùng giọng chuẩn mực nói.
“Tôi còn chưa cho em đi, em dám đi?” Sắc mặt âm trầm của anh che phủ khuôn mặt xinh đẹp của cô, chặn tất cả tia sáng tới, chỉ để lại sự âm u khắp chốn.
Cô khó khăn nuốt nước bọt, run rẩy hỏi lại: “Vậy thì, anh Lục, tôi có thể đi được chưa?”
Hai chữ “Anh Lục” nghe sao mà châm chọc, như đang cố tình khiêu khích anh vậy.
Đôi lông mày rậm của Lục Kiến Nghi nhíu lại, đôi mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt anh nhìn cô, lúc thì lạnh như băng, lúc lại hầm hập như ngọn lửa cháy, khiến cho cô chốc thì lạnh đến phát run, chốc thì nóng đến vô cùng, như đang đặt mình vào nơi giao nhau giữa nóng và lạnh vậy.
“Dĩ nhiên là không rồi.” Lục Kiến Nghi rít từng chữ một ra lệnh, sau đó hung hăn hôn lên môi Hoa Hiền Phương.
Nụ hôn của anh rất bá đạo, vô cùng thô bạo, tràn đầy sự chiếm hữu.
Xung quanh rất nhiều người đều đang nhìn hai người họ, bao gồm cả Kiều An đứng đối diện.
Lục Kiến Nghi không thích Hoa Hiền Phương, nhưng cách anh đối xử với cô thì lại khác, cũng rất khác với cách anh đối xử với những người xung quanh.
Bởi vì từ trước đến giờ, anh không hề có những cảm giác đó với người con gái khác.
Cho đến lúc môi của Hoa Hiền Phương sưng đỏ, nổi lên tơ máu, đến lúc não cô thiếu không khí nghiêm trọng, hít thở cũng không thông thì Lục Kiến Nghi mới chịu dừng lại. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên hình cánh cung, thể hiện sự tự đắc vô cùng, đây là được lợi nên vui.
Hoa Hiền Phương cũng không dám cử động gì nữa, sợ lại kích động Lục Kiến Nghi, đến lúc đó cô không biết được anh sẽ làm những gì nữa.
Lục Kiến Nghi dù đạt được mục đích nhưng vẫn không hề buông tay, để cô ngồi ở trên đùi của mình.
Bởi vì phải chờ Lục Kiều Sam trang điểm lại nên Hoa Mộng Lan lúc này mới đi tới buổi tiệc.
Vừa đến nơi, Hoa Mộng Lan liền nhanh chóng đảo mắt một vòng tìm kiếm bóng dáng của Lục Kiến Nghi. Cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy anh nơi góc khuất của bữa tiệc.