Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 182




Chương 182: Rốt cuộc là của ai.

Sắc mặt Hoa Mộng Lan tái nhợt, hiển nhiên là một giọng nói nhẹ nhàng tán tỉnh truyền vào tai cô ta, nhưng dường như giống ma xui quỷ khiến dưới đất đang gọi hồn.
Kỷ Trọng Khôi?
Tại sao anh ta lại đột ngột quay trở về nhà?
Ở nước ngoài đang sống tốt như vậy, anh ta quay trở về làm gì?
Anh ta muốn làm hỏng chuyện tốt của cô ta sao?
“Anh… Không phải anh đang đi học sao? Sao anh lại có thời gian quay trở về vậy?”
“Kỳ nghỉ hè sắp đến, đương nhiên là anh phải trở về rồi. Bảo bối, anh đang ở thành phố Long Minh, anh sẽ đợi em ở nhà, anh đã mua quà cho em rồi.” Kỳ Trọng Khôi không thể đợi được nữa. Mặc dù, anh ta có nhiều phụ nữ khác ở nước ngoài, nhưng anh ta vẫn thích Hoa Mộng Lan nhất vì cô ta rất nhiều nước và kỹ năng cao.
“Em… Em đang đi công tác, em chưa biết khi nào em sẽ quay trở về?” Cô ta cố hết sức giữ bình tĩnh, không thể để cho anh ta nhận ra manh mối.
“Khi nào thì em quay về thế?” Kỷ Trọng Khôi lộ rõ vẻ thất vọng.
“Hai ngày nữa là em trở về rồi. Khi nào trở về, em nhất định sẽ đi tìm anh, được không?” Cô ta dùng giọng ngọt để dỗ dành, ổn định anh ta mới là điều quan trọng nhất.
“Được rồi, khi nào em quay về thì gọi điện thoại liền cho anh.” Kỷ Trọng Khôi cũng không có hoài nghi, cúp điện thoại.
Hoa Mộng Lan vỗ ngực một cái, thở một hơi dài.
Kỷ Trọng Khôi là con của một gia đình giàu có, bố anh ta thành lập công ty, trong nhà có rất nhiều tài sản.
Lúc đó dưới cái nhìn của cô ta, anh ta có điều kiện rất tốt, cho nên cô ta tập trung sức lực, cố gắng hết sức giữa một đám phụ nữ xung quanh anh ta. Với kỹ năng phi thường của bản thân, cuối cùng cô ta đã khiến anh ta phải quỳ dưới chân váy của mình.
Nhưng bây giờ, anh ta không là gì cả. So với Lục Kiến Nghi tài giỏi và giàu có hơn người thì anh ta chỉ là một hạt bụi và là một chướng ngại vật của cô ta mà thôi.
Tuyệt đối không thể khiến anh ta ảnh hưởng đến chính mình. Bước ra khỏi nhà vệ sinh, đầu óc của cô ta bắt đầu hoạt động hết công suất, cô ta phải nghĩ ra một cách chắc chắn để thoát khỏi tình huống khó xử như này.
Vào buổi chiều tối, Hoa Hiền Phương đã trở về.
Cô không đi khập khiễng, không ngồi xe lăn, cơ thể cũng không có dấu hiệu bị thương, vẫn còn sống như thường và thân thể hoàn toàn nguyên vẹn. Hoa Mộng Lan cùng Lục Kiều Sam tựa như thấy được người ngoài hành tinh đột nhiên xuống trái đất, hai con mắt của bọn họ trợn tròn tỏ rõ vẻ kinh ngạc và thất vọng đến khó tin.
Lục Kiều Sam từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, xông tới trước mặt cô: “Không phải cô lén lút phạm sai lầm sau lưng Lục Kiến Nghi nên đã bị dạy dỗ một bài học rồi sao?”
Hoa Hiền Phương cười lạnh một tiếng: “Chị à, chị nói chuyện gì vậy.”
“Dừng lại.” Lục Kiều Sam hung tợn trừng mắt liếc nhìn cô: “Chứng cứ vô cùng xác thực, cô còn muốn ngụy biện sao?”
Ánh mắt của Hoa Hiền Phương tỏ rõ vẻ giễu cợt: “Chứng cứ sao? Ai đó tùy tiện nói vài câu thì gọi là chứng cứ được sao? Tôi đi thuê một trăm người nói chị là cô gái xấu xí nhất thành phố Long Minh, thì chị thật sự trở thành cô gái xấu xí thành phố Long Minh rồi sao?”
Lục Kiều Sam suýt chút nữa thì ngất, cô ta quan tâm nhất chính là vẻ ngoài xinh đẹp của mình, cô ta không dung thứ cho bất kỳ ai dám nói một chữ xấu đối với vẻ ngoài của cô ta, càng không cho phép ai cướp đi danh tiếng của cô ta: “Hoa Hiền Phương, cô dám vu oan hãm hại tôi, tổn hại tới danh tiếng của tôi, tôi sẽ giết chết cô.”
“Chị không xúc phạm tôi, tôi sẽ không xúc phạm chị. Nếu chị xúc phạm tôi, tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi.” Hoa Hiền Phương nói xong, ánh mắt hướng tới Hoa Mộng Lan, ánh mắt lạnh lùng như gió.
Khóe miệng của Hoa Mộng Lan co giật, người phụ nữ xảo quyệt này chắc chắn đã dùng âm mưu và thủ đoạn gì đó để qua mặt được Lục Kiến Nghi.
“Em gái à, cả đêm hôm qua em không về nhà, em có chuyện gì sao?”
Hoa Hiền Phương không trả lời, đi tới trước tủ lạnh lấy ra một lon nước trái cây, mở ra uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói: “Kiến Nghi nói nhà đông người, quá ồn ào, đưa tôi đi ra ngoài một chút để hưởng thụ không gian của riêng hai người. Chúng tôi cùng nhau ăn tối và vui vẻ bên nhau suốt đêm.”
Hoa Mộng Lan gân xanh đã nổi dài trên trán, trong đáy mắt của cô ta lặng lẽ lóe lên một ngọn lửa ghen tỵ.
Rõ ràng là cô bị đánh tơi tả, tróc da tróc thịt, thật không ngờ rằng, chuyện đó lại giúp hai người có thời gian bên nhau. Đấy chính là cơ hội tốt để cho cô và Lục Kiến Nghi bên nhau, thật sự là đáng ghét.
“Em gái à, chúc mừng em, chúc em thành công lấy được tiền đưa em trai em đi qua nước An Kỳ và còn thành công lừa gạt Kiến Nghi nữa.”
“Cây ngay không sợ chết đứng.” Hoa Hiền Phương nhún vai, nhàn nhạt nói vài câu rồi đi lên trên lầu.
Hoa Mộng Lan miệng như bị ong vò vẽ đâm một cái, và nó lan đến tận mang tai của cô ta.
Lục Kiều Sam bĩu môi: “Không cần để ý tới cô ta, cô ta chỉ là đang được bảo vệ nên hiện tại có chút đắc ý mà thôi, sau này chắc chắn sẽ không có chuyện may mắn như vậy nữa đâu.”
Hoa Hiền Phương về đến phòng, điện thoại di động vang lên, là mẹ của cô gọi tới: “Hiền Phương, hôm nay, có một người tìm đến, xưng là Tommy, nói là được Lục Kiến Nghi phái tới, chắc là không muốn cho chúng ta cơ hội rồi, anh ta nói rằng về sau tất cả chuyện liên quan tới Phi sẽ do anh ta phụ trách.”
“Chuyện gì vậy?” Hoa Hiền Phương kích động một hồi, Lục Kiến Nghi có nói về việc anh có một người cấp dưới là Tommy nhưng anh chưa từng nói muốn xen vào chuyện của Phi bao giờ cả.
“Mẹ, con đi hỏi chuyện Lục Kiến Nghi một lát, rồi sẽ quay lại gọi điện thoại cho mẹ sau.”
Cúp điện thoại xuống, trong lòng của cô run rẩy, như thể có một đôi bàn tay to lớn đang dùng sức để kích thích trái tim của cô, khiến cô một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại được.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cô giật mình một cái, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên: “Anh đã quay trở về rồi.”
Lục Kiến Nghi mặt không chút thay đổi: “Ừm.” một tiếng, rồi đi tới trước quầy rượu, rót một ly rồi chậm rãi uống cạn.
Cô thận trọng đi tới, xoa xoa đôi bàn tay: “Lục Kiến Nghi, anh… Có phải anh phái cấp dưới đến nhà tôi không?”
Cô còn chưa dứt lời, thì đã bị hất trán: “Anh còn muốn tiếp tục làm cho tôi cảm thấy khó xử hay sao?”
Đôi lông mày rậm rạp đẹp đẽ của anh khẽ nhăn lại, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị, rõ ràng anh làm vậy không phải là vì cô mà vì thể diện của bản thân anh và của nhà họ Lục.
Đường đường con dâu nhà họ Lục, sao lại phải đi cầu xin người khác cứu giúp?
Cô buông thõng người xuống, sự thật đã khiến cho lòng cô lặng lẽ chìm xuống sâu thẳm.
“Dù thế nào đi nữa thì cũng cảm ơn anh.”
“Không cần đâu, tôi làm chuyện đó là vì cô.” Anh lạnh nhạt đáp lại một tiếng sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Vài ngày sau.
Trên đỉnh núi Phượng Hoàng.
Bóng đêm đen luôn luôn có thể che lấp tất cả bí mật.
Kỷ Trọng Khôi vừa lên tới đã lập tức kéo Hoa Mộng Lan vào trong lòng, hôn một cách mãnh liệt.
“Đừng làm như vậy.” Hoa Mộng Lan nhanh tay đẩy anh ta, e sợ cho trên người sẽ lưu lại vết tích, sẽ làm cho Lục Kiến Nghi nhìn thấy.
Kỷ Trọng Khôi đáy mắt lóe lên sự hung ác nham hiểm: “Em đừng có giả bộ nữa, anh biết em ở thành phố Long Minh này đã làm những gì, em thật sự đã leo lên giường của Lục Kiến Nghi, em quả là một cô gái có năng lực.”
Hoa Mộng Lan chút chột dạ trong lòng, cô ta không nghĩ rằng anh ta đã biết chuyện rồi: “Anh… Anh đang nói lung tung gì vậy?”
Cô ta sẽ không thừa nhận điều đó, trước tiên cô ta phải giữ ổn định Kỷ Trọng Khôi, không thể trọc tức anh ta được.
Nét mặt của Kỷ Trọng Khôi trở nên dữ tơn, túm lấy tóc của cô ta: “Em là một cô gái hư hỏng, toàn bộ nhân vật nổi tiếng thành phố Long Minh đều đang truyền tai nhau, em có lừa gạt được anh sao? Nghe nói em đang mang thai, nhanh như vậy sao, đứa trẻ trong bụng này rốt cục là con của ta hay là của Lục Kiến Nghi?”
Hoa Mộng Lan đau đến gào khóc: “Trọng Khôi, anh bình tĩnh đi, em làm chuyện như vậy cũng là vì anh thôi.”
“Vì anh sao?” Kỷ Trọng Khôi rên một tiếng: “Chẳng phải em đang cố trèo lên cành cao hơn sao?”
“Không phải đâu, lúc trước anh nói công ty của bố anh đang gặp vấn đề tài chính sao? Em tiếp cận Lục Kiến Nghi chính là vì để giúp bố anh giải quyết vấn đề tài chính. Chỉ cần anh ta gọi điện đến ngân hàng, thì ngân hàng sẽ lập tức gửi một khoản tiền lớn cho bố anh.” Hoa Mộng Lan liền vội vàng giải thích, đây là cách mà cô ta đã sớm nghĩ ra từ lâu.
Kỷ Trọng Khôi buông cô ta ra: “Vậy thì em hãy nói thật cho anh biết, đứa trẻ trong bụng em rốt cuộc là của ai?”