Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 329




Chương 329: Tao sẽ để mày chết.

Cô ta có chút khó chịu đột nhiên dậm chân, “Hoa Hiền Phương, cô tưởng nói như thế là có thể thoát tội được hay sao? Cô thật là quá độc ác, vừa ăn cướp lại vừa la làng, rõ ràng là cô âm mưu muốn hại tôi, bây giờ con muốn đổ tội cho tôi, cô độc sc quá đấy! ”
“Chị cà, tôi cũng có quyền lên tiếng để bảo vệ cho mình. Chị có thể bày tỏ quan điểm của tôi, tôi cũng có thể bày tỏ sự nghi ngờ của tôi.” Giọng điệu của Hoa Hiền Phương không khiêm tốn cũng không hống hách, mà vô cùng nhã nhặn.
Lục Kiều Sam tức muốn hộc máu, cô ta thật sự chỉ muốn đạp mạnh vào bụng khiến Hoa Hiền Phương sẩy thai.
“Cô tốt nhất nên nhận tội của mình đi, và ngững nói những lời chẳng có chút tác dụng kia.” Lục Kiều Sam khịt mũi.
Hoa Hiền Phương khóe miệng gợi lên một nụ cười giễu cợt, “Tôi không có tội, tại sao phải nhận? Tôi ngược lại lại cảm thấy là cô đang cố tính muốn gán tội cho tôi.”
Gân xanh trên trán Lục Kiều Sam không ngừng nổi lên rồi lặn xuống, “Đừng cô thiết kế không kẽ hở, không để lại chứng cứ, tôi sẽ không túm được cái đuôi của cô. Người đang làm trời đang nhìn, cô nhất dịnh sẽ bị báo ứng. ”
Hoa Hiền Phương thấy thật nực cười, cô ta còn có thể nói những lời như vậy!
“Trời cao ba thước có thần linh, ai làm chưa làm tự mình hiểu.”
Sau đó, cô nhỏ kêu mọi người về phòng nghỉ ngơi, cuộc họp tạm thời kết thúc.
Lục Kiều Sam ở trong phòng ngủ một hồi, khi cô mở cửa ra thì vừa hay thấy Túi Sữa Nhỏ cùng Lục Hạ Sênh đi qua cửa, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên dưới mắt, cô đột nhiên vươn tay bế Túi Sữa Nhỏ vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Lục Hạ Sênh và bảo mẫu đứng phía sau vô cùng hoảng sợ, vội vàng vặn khóa cửa, nhưng cửa đã khóa chặt từ bên trong.
“Chị, chị muốn làm gì, mau để Tiểu Quân ra ngoài!” Lục Hạ Sênh đập mạnh vào cửa.
Bảo mẫu hốt hoảng chạy xuống lầu, tìm người cầu cứu.
Lục Kiều Sam nặng nề ném Túi Sữa Nhỏ xuống đất.
Túi Sữa Nhỏ đau đớn ngã xuống, nhưng cậu không khóc, kiên cường dậy, “Cô cả sao cô lại bắt cháu?”
“Tao không phải cô của mày, mày chỉ là thằng con hoang của Hoa Hiền Phương mà thôi! Mày có tư cách gì mà gọi tao là cô chứ?” Lục Kiều Sam bật chức năng ghi âm của điện thoại di động lên, cô ta muốn “tra tấn bức cung”, khiến ả đàn bà kia nhận tội.
“Vậy cháu phải gọi cô là gì?” Túi Sữa Nhỏ cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh của mình. Trong mắt cậu bé, Lục Kiều Sam là một kẻ điên. Với một kẻ điên, cậu phải đấu tranh bằng trí thông minh và không thể liều lĩnh được.
Lục Kiều Sam hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm vào cậu, “Đừng nói huyên thuyên nữa, kể từ bây giờ mày phải trả lời bất cứ thứ gì tao hỏi. Nếu mày dám nói những lời khiến cho tao không vừa lòng, tao sẽ giết mày!”
“Cô muốn cháu nói gì?” Túi Sữa Nhỏ chậm rãi hỏi.
“Có phảiHoa Hiền Phương sai mày hại tao đúng không?” Lục Kiều Sam hung dữ, cô ta ước gì có thể đá chết thằng ranh này để báo thù Hoa Hiền Phương.
Túi Sữa Nhỏ nhún vai, thay đổi cách xưng hô: “Cô Lục, cô cười lên trông rất đẹp, nhưng khi nổi giận lại thật đáng sợ, xung quanh mắt cô toàn là nếp nhăn.”
Lục Kiều Sam nghe thấy có nếp nhăn, nhanh chóng đưa tay lên sờ sờ, “Nếp nhăn ở đâu?”
“Nếu cô không tin con thì soi gương mà xem có phải khóe mắt cô có nếp nhăn hay không?” Túi Sữa Nhỏ nghiêm túc nói.
Điều mà Lục Kiều Sam quan tâm nhất chính là vẻ ngoài của mình, cô ta vội vàng đến trước gương, nhìn kỹ khóe mắt của mình.
Hình như thật sự có một chút nếp nhăn.
Tất cả đều tại Hoa Hiền Phương chết tiệt kia khiến cô ta tức giận.
“Đồ con hoang, mày mau nói cho tao biết, Hoa Hiền Phương đã dặn dò mày như thế nào? Có phải cô ta cố tính để viên bi vào trong túi mày rồi bảo mày giả vờ ngã khiến bi rơi ra đất để hại tao sẩy thai đúng không?”
“Con không may bị ngã chứ không phải cố tình.” Túi Sữa Nhỏ rất nghiêm túc nói.
Lục Kiều Sam giơ tay tát cậu bé một cái, Túi Sữa Nhỏ theo bản năng giơ cánh tay lên che mặt, cái tát đánh vào cánh tay của cậu.
Lục Kiều Sam ra tay rất nặng, Túi Sữa Nhỏ không đứng vững lập tức ngã ngồi xuống đất.
“Thằng con hoang, nếu mày còn không nói thật, tao sẽ giết chết mày.” Lục Kiều Sam nói một cách vô cùng hung ác, khuôn mặt cô ta vặn vẹo trông vô cùng khó coi.
Túi Sữa Nhỏ cố gắng đứng dậy, chạy về phía cửa định mở cửa chạy thoát, nhưng đôi chân ngắn cũn của cậu sao chạy qua được đôi chân dài của Lục Kiều Sam, ngay lập tức dã bị túm trở về, “Thằng ranh con, mày còn chạy, tao sẽ đánh gãy chân của mày ”.
“Buông tôi ra, đồ đàn bà xấu xa!” Túi sữa nhỏ cắn tay một cái vào tay cô ta, cô ta đau đớn hét lên một tiếng rồi buông tay ra, Túi Sữa Nhỏ nhân cơ hội chạy ra ban công.
Cậu trèo lên ban công và muốn nhảy lên bệ cửa sổ đối diện, nhưng Lục Kiều Sam đã kịp thời lao đến và tóm lấy cậu từ phía sau.
Cô không kéo cậu lại, mà là treo lơ lửng trên lan can, “Đồ con hoang, nếu hôm nay mày còn không nói sự thật, tao sẽ để mày ngã chết ở đây.”
Trong sân, ngay sau khi nhận được cuộc gọi từ Lục Hạ Sênh, Lục Kiến Nghi lập tức chạy vội tới, Hoa Hiền Phương theo sát ngay sau anh.
Anh tức giận đá mạnh vào cánh cửa, nhìn thấy cảnh tượng trên ban công, cả người anh co rúm lại, “Lục Kiều Sam, đồ đàn bà điên, chị mau buông Tiểu Quân ra!”
“Các người đừng tới đây nếu không tôi sẽ ném thằng con hoang này xuống.” Lục Kiều Sam uy hiếp.
Thần kinh của Hoa Hiền Phương căng thẳng, dạ dày như xoắn lại với nhau, “Lục Kiều Sam, cô muốn gì, mau buông con tôi ra.”
Khi những người khác biết tin, tất cả đều vội vã chạy đến.
Bà Lục đứng im lặng và không có ý định khuyên can, bà biết ý định của con gái mình và bà muốn buộc Hoa Hiều Đồng phải thú nhận tội ác của mình.
Họ không có bằng chứng nên rất khó có thể thuyết phục người khác, cần phải dùng một số biện pháp mạnh để buộc cô ta nói ra sự thật.
“Kiều Sam, mau để Tiểu Quân xuống, nó chỉ là một đứa trẻ.” Bà cụ vô cùng nôn nóng.
“Lục Kiều Sam, con làm vậy là giết người, nếu như thằng bé có mệnh hệ gì, con sẽ phải ở trong tù cả đời, không ai trong nhà họ Lục có thể cứu con cả.”
Lục Vinh Hàn tức giận vô cùng ông ta hận không thể bóp chết đứa con gái độc ác này, “Lục Kiều Sam, nếu mày dám làm tổn thương Tiểu Quân, tao sẽ cắt đứt quan hệ với mày.”
Lục Kiến Nghi nháy mắt ra hiệu cho Khải Liên bảo vệ cho Hoa Hiền Phương, còn mình thì lặng lẽ rút lui, đề phòng Lục Kiều Sam xúc động và thật sự ném đứa trẻ xuống.
Lục Kiều Sam coi như không nghe thấy chuyện gì hết, cô ta nhìn về phía Hoa Hiền Phương, khuôn mặt nhuốm màu độc ác, “Hoa Hiền Phương, tôi muốn cô thú nhận tội lỗi của mình trước mặt mọi người và nói cho mọi người biết, cô đã hại chết con tôi như thế nào. Nếu cô dám nói một lời khiến tôi không hài lòng, tôi sẽ buông tay để thằng con hoang này của cô rơi xuống đất chết. ”
Bà Lục lập tức ra tay giúp đỡ, “Hoa Hiền Phương, nếu muốn cứu con trai của mình thì cô hãy đồng ý yêu cầu của Kiều Sam đi, đừng né tránh nữa, cô có muốn che lấp tội ác của mình cũng không được đâu, cô phải nghĩ đến con mình. ”
Hoa Hiền Phương trong lòng chỉ nghĩ tới con trai, cũng không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Oan ức, bôi nhọ tất cả không đáng là gì so với con trai của cô.
“Được rồi, tôi thú nhận, là tôi hại cô, tất cả mọi chuyện đều do tôi thiết kế. Là tôi bỏ quả viên bi thủy tinh vào trong túi của thằng bé. Vốn dĩ tôi muốn đợi thằng bé đến gần cô rồi mới ném viên bi ra ngoài, nhưng không ngờ thằng bé bị vướng chân suýt ngã cũng khiến viên bi rơi ra ngoài. Là tôi giết chết con của cô, tôi chính là hung thủ, cô hài lòng rồi chứ!”