Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 340




Chương 340: Thay lòng đổi dạ.

Sau khi cô vừa đi khỏi, trên mặt bà Lục lập tức lộ ra nụ cười hung ác nham hiểm.
Bà ta muốn để Hoa Hiền Phương và Tư Mã Ngọc Như đả bại đối phương, như vậy chẳng cần bà ta động thủ cũng có thể diệt trừ hai ôn thần này.
Hoa Hiền Phương vừa bước ra, Lục Kiến Nghi liền bước tới đón, “Bà Y vừa nói gì với em?”
Hoa Hiền Phương nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa, hai chứ “Bà Y” khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, “Mẹ bảo em đề phòng mẹ nhỏ. Anh cảm thấy mẹ nhỏ là người như thế nào?”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Kiến Nghi khẽ chớp, “Cảnh giác là điều cần thiết, cho dù là ai đề phòng một chút cũng không sai.”
Lời này của anh như là ở nhắc nhở cô, xem ra anh cũng không hoàn toàn tin tưởng Tư Mã Ngọc Như.
Một người phụ nữ cho dù có dụ dàng lương thiện đến đâu cũng không có khả năng không có chút oán hận nào với tình địch đã từng hại mình cả.
Mà Lục Kiến Nghi là con trai của tình địch, bởi vì sự tồn tại của anh khiến cô ta không thể trở thành người vợ hợp pháp, không thể có đứa con trai của mình, anh chính là chướng ngại lớn nhất của cô ta.
Cô ta thật sự có thể lấy ơn báo oán, đối xử tốt với anh được sao?
“Em lo mình sẽ không đảm đương được cái nhà này, may mà bà và bố tin tưởng..” Cô cúi thấp đầu xuống, hàng mi dài dày ở phủ lên hai cái bóng sầu lo lên mắt của cô.
Lục Kiến Nghi ôm vai cô, “Một cái công ty em còn quản được, cái nhà này tính là gì chứ?”
Cô thở dài, “Nhà so với công ty khó quản hơn nhiều, tuy rằng nhà có gia quy, nhưng dù sao cũng phải suy xét đến đạo lý đối nhân xử thế, không thể đắc tội với thân thích được.”
Lục Kiến Nghi xoa xoa đầu cô, “Có anh ở đây, không có gì chuyện gì là giải quyết không được.”
Cô bĩu môi, “Nhà họ Lục có truyền thống, nam chủ ngoại nữ chủ nội, nếu là việc nhà còn để anh nhọc lòng, bà nội trợ em đây chẳng phải quá thất bại hay sao?”
Lục Kiến Nghi nở nụ cười mê người, “Tuy rằng có đôi khi em rất ngốc, nhưng chỉ cần kịp thời nạp phí cho chỉ số thông mình, xử lý những việc vặt trong gia tộc hoàn toàn không thành vấn đề.”
Nhà lớn nhà họ Lục.
Chú hai và bà cụ phải tới thành phố Côn Phú để tham gia buổi giao lưu giữa y học Trung Ngoại. Bà cụ nói với Hoa Hiền Phương bài câu xong liền ra cửa.
Buổi chiều Hoa Hiền Phương đên công ty một lúc, khi cô trở về đã là chạng vạng.
Lục Kiến Nghi còn chưa có trở về.
Cô vốn đang định kiểm tra tình hình học tập của con trai hôm nay thì có khách tới.
Là con dâu thứ ba của nhà họ Lục, mợ của Lục Kiến Nghi.
Ông cụ Lục có ba người anh em, lần lượt là ông hai Lục, ông ba Lục và ông tứ Lục.
Nhà ông ba Lục ít người, chỉ có một đứa con trai và một đứa cháu trai, có thể nói là nhất mạnh đơn truyền.
Cháu trai của ông cũng là em họ của Lục Kiến Nghi, nhỏ hơn Lục Kiến Nghi ba tuổi. Cậu ta bị người nhà nuông chiều đến không biết trời cao đất dày, có thể nói là bàn năm của Lục Kiều Sam.
Bà mợ kia vừa vào cửa liền khóc, “Hiền Phương, ông ba của con không ổn rồi, lần này sợ là chịu không nổi rồi.”
Ở bừa cơm hôm Tết Trung Thu, Hoa Hiền Phương gặp qua bà mợ này một lần, cho nên không tính xa lạ.
Mỗi năm vào thanh minh, trung thu và đêm 30, thành viên trong gia tộc nhà học Lục đều phải tụ tập lại với nhau, tổ chức bữa cơm gia đình và tế bái tổ tiên.
Hoa Hiền Phương nhớ rõ, ông ba Lục năm nay mới 70 tuổi. Hôm ăn cơm uống liền tù tỳ ba chén rượu Mao Đài lớn mà thân thể vẫn khỏe mạnh, sao mới không qua bao lâu đã không qua khỏi rồi?
“Mợ, ông ba làm sao vậy ạ?”
“Suy tim, bác sĩ nói, phải qua Mỹ thay tim mới được nếu không chỉ có thể chuẩn bị lo hậu sự.” Bà mợ hu hu khóc lớn, trông có vẻ cực kỳ đau lòng.
“Thay tim?” Hoa Hiền Phương nao nao, “Đây cũng không phải là phẫu thuật bình thường.”
“Không đổi thì không sống nổi, cháu mau lấy một khoản tiền từ trong quỹ hội ra đây để còn đưa ông cụ đi phẫu thuật.” Bà mợ khóc lóc nói.
Hoa Hiền Phương không có nghĩ nhiều, thấp giọng hỏi: “Mợ cần bao nhiêu tiền ạ?”
Bà mợ giơ một ngón tay ra.
“Ba tỷ?” Hoa Hiền Phương hỏi.
Bà Mợ lắc đầu.
“Ba mươi tỷ?”
Bà mợ lại lắc đầu.
Lòng Hoa Hiền Phương chấn động, “Mợ, rốt cuộc mợ muốn bao nhiêu?”
“…… Ba trăm tỷ.” Bà mợ xấu hổ cười.
Hoa Hiền Phương cơ hồ bật dậy khỏi sô pha, “Ba trăm triệu? Mợ nói đừa phải không, phẫu thuật ghép tim cũng không có đắt đỏ đến vậy?”
Bà mợ bĩu môi, “Trái tim thích hợp đâu phải nói có là có, chúng ta vất vả lắm mới thông qua bệnh viện liên hệ được với người nhà bệnh nhân, bên kía muốn muốn 24 triệu mới đồng ý hiến tim, hơn nữa tính cả chi phí phẫu thuật ở Mỹ, chẳng phải gộp vào cũng ba trăm tỷ hay sao?”
Hoa Hiền Phương mắt hạnh híp lại, trong mắt cô thoáng hiện lên sự sắc bén, “Mợ à, cháu sẽ cử người đi thăm ông ba, còn tiếp theo làm sao cháu phải thương nghị với hội quản lý quỹ mới có thể quyết định.”
Khuôn mặt bà mợ lộ rõ vẻ không vui, “Thương nghị? Còn muốn thương nghị cái gì nữa hả? Người bệnh nói tắt thở là tắt thở, nếu cậu ta chết vậy chúng ta không có tim để dùng nữa rồi. Trước khi mẹ chồng cháu lo việc nhà, chính là quyết định ngay tại chỗ, sao bây giờ đến lượt cháu lại lằng nhằng như thế. Nhà họ Lục có rất nhiều tiền, ba trăm tỷ cũng chẳng phải bao nhiêu, ông cụ ba là em trai của ông cụ nhà cháu, nếu ông cụ xảy ra chuyện gì cháu chịu trách nhiệm được không?”
Hoa Hiền Phương cực kỳ bình tĩnh, cô nhấc chén trà lên trên bàn trái cây, uống một ngụm, không chút hoang mang nói: “Mợ, quỹ hội là một tổ chức cơ cấu, có công tác trình tự riêng, đối với tình huống của mợ, cháu phải cho người xác minh rõ ràng mới có thể làm quyết định. Nếu mợ sốt ruột, bây giờ cháu sẽ cho người đi thăm ông cụ luôn.”
“Ông cụ đang nằm trong ICU không phải ai cũng có thể vào thăm. Nếu cháu không tin, mợ sẽ mang báo cáo của bệnh viện lại đây cho cháu xem.” Bà mợ nói xong liền lấy hồ sơ bệnh ra.
Lúc này, Tư Mã Ngọc Như cũng đi xuống lâu, “Hiền Phương, nếu mợ sốt ruột cần tiền thì con bảo quỹ hội trước gửi tiền cho mợ ấy đi, cứu người quan trọng hơn.”
Bà mợ vừa nghe thấy vậy, liền nở nụ cười với cô ta, “Ngọc Như, vẫn là cô hiểu chuyện, cái nhà này mà để cô quản có phải tốt hơn không.”
Tư Mã Ngọc Như khẽ mỉm cười, “Hiền Phương là vợ của Kiến Nghi, đến cuối cùng nhà họ Lục cũng giao cho con bé, bây giờ cùng lắm cũng chỉ là giao trước thời hạn mà thôi.”
“Nó còn quá trẻ sao có thể quản lý cả một đại gia tộc như thế này được chứ!” Bà mợ chép miệng nói.
Khuôn mặt Hoa Hiền Phương bình thản vẫn như cũ, nhưng ánh mắt dần dần trở lên sắc bén.
Nếu cô làm như những gì Tư Mã Ngọc Như nói, để quỹ hội chi ngân sách đến lúc quỹ hội đi đi điều tra, chuyện này không có thật, cô sẽ phải gánh tội sơ xuất. Nếu đẩy trách nhiệm cho Tư Mã Ngọc Như, nói là Tư Mã Ngọc Như bảo cô làm vậy lại thể hiện cô vô dụng, không có chủ kiến của mình.
“Mẹ nhỏ, ba trăm tỷ không phải số tiền nhỏ, con phải gặp ông ba cùng với người nhà bệnh nhân hiến tim, mới có thể quyết định được.”
Bà mợ bực mình, “Ngọc Như, chẳng phải bà cụ bảo cô giúp đỡ con bé lo việc nhà hay sao? Cô cứ xử lý cho tôi đi, mặc kệ nó.”