Chồng Ma Của Em

Chương 283: Thế yếu “con nhóc kia! cẩn thận! cô ta vừa lọt ra ngoài!”






Tống Tử Thanh hét lớn.

Băng của Lãnh Mạch đang quay lại để bảo vệ tôi, giữa đường thì bị Bạch Thiên Ẩn và mặt nạ ác quỷ ngăn chặn, Tống Tử Thanh thì bị hung quỷ nhào ngã, hai người họ tạm thời không thể ra tay cứu chúng tôi.

Ma nữ tóc dài đi tấn công Hắc Hỏa Nữ, nhưng lại bị Hắc Hỏa Nữ đạp bay ra ngoài, Hắc Hỏa Nữ xách cổ áo tôi lên, hai chân không chạm đất, một tay cô ta xuất hiện quả cầu lửa: “Con đàn bà đáng chết này, kẻ ngáng.

đường tôi nhất chính là cô! Tôi phải giết chết cô, cô thử: ngáng đường tôi nữa xem!”

Quả cầu lửa ập về phía tôi.

“Phá! Tôi sử dụng sóng âm lần thứ hai.

Hắc Hỏa Nữ và quả cầu lửa của cô ta bị tôi đẩy bật ra, lăn lốc sang một bên, hóa thành một màu tro xám xịt.

Đỉnh núi Chu Phong hoàn toàn bị đứt lìa thành hai nửa, tiếng nổ đùng đùng khiến đỉnh núi ngả hẳn sang một bên.


Sau khi sử dụng sóng âm lần thứ hai, cơ thể tôi chịu sự tổn thương cực lớn, cả người không đứng vững nổi, lão đảo ngã khuyu xuống đất.

“Cô Đồng!” Lão Quỷ vội vàng bước tới định dìu tôi dậy.

Nhưng tôi không ngã xuống, không phải vì Lão Quỷ.

đỡ tôi. Tôi cúi đầu nhìn, một bàn tay băng đang đỡ lấy cơ thể tôi, Lãnh Mạch! Tôi nhướng mắt lên, anh ta đang nhìn tôi, con ngươi sâu thăm thẳm, tôi muốn nói cảm ơn, nhưng giờ đây, tôi lại yếu ớt đến mức ngay cả một câu cũng không thốt ra được. Truyện Thám Hiểm

Bàn tay băng chậm rãi đặt cơ thể tôi xuống đất, sau đó lùi đi.

“Cô Đồng, cô không sao chứ?” Lão Quỷ và ma nữ tóc dài đều xông tới, Lão Quỷ năm chặt lấy tay tôi, ngón tay đặt lên cổ tay tôi bắt mạch. Lão Quỷ nói với vẻ nghiêm túc: “Tinh lực trong cơ thể cô đã bị tiêu hao quá nhiều, tuy sóng âm kia mạnh, nhưng không thể sử dụng quá nhiều, giờ cô đã sử dụng nó hai lần rồi, cô không được dùng nó thêm nữa, nếu tiếp tục dùng thêm, cô sẽ chết đấy.”

Tôi bất lực gật đầu, cơ thể tôi như thế nào, tôi là người biết rõ hơn ai hết, dùng thêm lần nữa là điều không thể nào.

Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh nhân lúc sóng âm của tôi tỏa ra xung quanh liên hợp lực lại gỡ bỏ sự phối hợp của mặt nạ ác quỷ và Bạch Thiên Ẩn, bọn họ lùi về phía tôi, Lãnh Mạch quay người lại, xách ngược tôi từ dưới đất dậy, quát: “Nhóc con, tôi cảnh cáo em, nếu em dám sử dụng cái sóng âm chết tiệt kia thêm một lần nữa, tôi sẽ giết chết em ngay lập tức!”

Tống Tử Thanh cũng quay đầu lại nói: “Con nhóc.

kia, cô không được dùng nữa đâu đấy, cô nhìn sắc mặt cô kìa, trông còn trắng bệch hơn cả ma nữa, tỉnh lực của con người rất khó phục hồi, một khi dùng hết, cơ thể sẽ phải chịu tổn thương cực lớn, vả lại còn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng nữa đấy!”

Sự lo lắng của Tống Tử Thanh và Lãnh Mạch khiến tôi rất cảm động, tôi đỡ hơn một chút, miệng hé ra, yếu ớt nói: “Được, tôi nghe lời hai người, tôi sẽ không dùng nữa đâu.”

Lãnh Mạch ôm chầm lấy tôi, ôm rất mạnh, rất mạnh, cơ thể tôi cứng nhắc, rồi nghe thấy tiếng anh ta nói văng vắng bên tai: “Ngoan ngoãn đợi ở đây, tôi sẽ nhanh chóng kết thúc trận chiến này”

Sỉ Mị vấn chưa ra tay, nhưng chúng tôi đã ở trong.

thế yếu, nếu đổi lại là người khác nói với tôi câu này, có lẽ tôi sẽ coi như người đó đang an ủi tôi, nhưng câu này lại là do Lãnh Mạch chính miệng nói ra, nên tôi tin.

“Ừm, được” Tôi nghẹn ngào dựa đầu vào lồng ngực Lãnh Mạch, trâm giọng đáp.


Tôi tin Lãnh Mạch, Lãnh Mạch là bậc đế vương chí tôn hiển hách có tiếng của Minh giới, sự lớn mạnh của anh ta là điều đối phương không thể xem thường, và cũng là chỗ dựa của chúng tôi Anh ta vẫn luôn là chỗ dựa của tôi.

Đối phương không cho chúng tôi bất kỳ cơ hội nào cho dù là thở, Hắc Hỏa Nữ và những người khác lại phát động cuộc tấn công mới về phía chúng tôi.

Lãnh Mạch buông tôi ra, nhìn tôi chăm chăm một lúc, sau đó cả người tỏa ra khí lạnh, gia nhập vào trận thế của Tống Tử Thanh.

Cục diện ngày càng bất lợi, đứa bé trọc đầu vẫn đứng đó không phát động tấn công, nhưng chỉ cần đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy Luân Hồi Điệp đang không ngừng bay ra từ cơ thể nó, bay tản vào trong.

không trung, sau đó biến mất. Loại nguy hiểm chứa ẩn số này mới là thứ nguy hiểm nhất.

“Cô Đồng, chúng ta bắt buộc phải nghĩ cách giúp đỡ” Lão Quỷ bước tới nói: “Một khi đứa bé kia triệu hồi Luân Hồi Điệp xong, thì đàn bướm kia sẽ tấn công chúng ta dồn dập và dày đặc không một kế hở. Luân Hồi Điệp đậu trên người chúng ta, chúng ta sẽ bị điểm huyệt, nếu Luân Hồi Điệp bay vào mũi chúng ta, tim của chúng ta sẽ ngừng đập, và cơ thể sẽ chết. Đến lúc ấy, có lẽ chỉ có mình Lãnh Mạch đại nhân là sống, vì dẫu sao Ngài ấy cũng mang thể chất băng trời sinh, Luân Hồi Điệp không thể tiến lại gân cơ thể của Ngài”

Điều này tôi hiểu, xung quanh cơ thể Lãnh Mạch tỏa ra một luồng khí lạnh rất lớn, một khi Luân Hồi Điệp.

áp sát sẽ bị đông cứng thành băng, năng lực của đứa bé trọc đầu kia không có tác dụng với Lãnh Mạch, nhưng lại có sự uy hiếp rất lớn đối với chúng tôi!

‘Tuy Lãnh Mạch bảo tôi đứng nguyên tại chỗ đợi anh ta, nhưng… tình thế trước mắt quá nguy hiểm, nếu Lão Quỷ đã có cách, vậy thì đành phải liêu một phen thôi!

“Lão Quỷ, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Tôi hỏi.

“Cô đã từng nghe câu… muốn giết địch thì phải giết vua trước chưa?”

“Không phải chứ?!” Tôi trố mắt: “Tôi nghe câu “muốn giết địch thì phải vua trước” rồi, nhưng không phải ông muốn tôi đi giết Si Mị đấy chứ?!”

“Đương nhiên là không, nhưng chúng ta có thể.

dùng mưu một tí” Lão Quỷ ghé sát tai tô nói: “Si Mị có một cái tật rất kỳ quái, khi nó nhìn thấy người khác.

dùng lông trên áo choàng đen của nó chà vào mặt, thì nó sẽ khó chịu đến mức cả người run rẩy, năng lực của nó cũng sẽ xuất hiện điểm yếu vì sơ hở này”


“..’ Đây là cái tật kỳ lạ gì vậy…

“Lão Quỷ và cô, cộng thêm ma nữ tóc dài, ba người chúng ta nhân lúc bọn họ đánh nhau không ngơi tay sẽ mò qua đó, dùng lông để chà mặt, Lãnh Mạch đại nhân và Tống Tử Thanh đại nhân nhất định sẽ hiểu được ý đồ của chúng ta, đến lúc ấy, chỉ cần Lãnh Mạch đại nhân và Tống Tử Thanh đại nhân hợp lực, có lẽ chúng ta có thể đánh cược một ván xem có thể đổi phó với Sỉ Mị trong chớp mắt được không”

Lão Quỷ là cha đẻ của Sỉ Mị, nên ông ấy rất hiểu Sỉ Mị, cách này tuy mạo hiểm, nhưng cũng là một cách hay!

“Được, chúng ta đi qua đó” Tôi chỉ vào một góc không năm trong phạm vi trận chiến, vả lại rất bí mật, có thể đi vòng qua trận chiến để tới chỗ Si Mị.

Ngay tức khắc, tôi ôm lấy áo choàng đen rồi gọi Lão Quỷ và ma nữ tóc dài theo cùng, chúng tôi mò tới chỗ góc khuất, vốn dĩ sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào trận chiến, nhưng mọi chuyện đột nhiên xuất hiện biến số.

Khi ấy, Lãnh Mạch đang bị hung quỷ kìm hãm, Tống Tử Thanh đang đánh với Hắc Hỏa Nữ, mặt nạ ác quỷ và Bạch Thiên Ẩn liên thủ sử dụng một chiêu cực mạnh, chiêu ấy đánh thẳng vào lưng của Tống Tử Thanh, Tống Tử Thanh vẫn chưa phát hiện ra. Lãnh Mạch thấy một nguồn năng lượng khổng lồ sắp ập tới liên hét lớn: “Tống Tử Thanh, phía sau!”

Tống Tử Thanh quay đầu lại, quả cầu lửa của Hắc Hỏa Nữ đánh ập vào khoảng không, nó sượt thẳng bên cạnh cơ thể Tống Tử Thanh. Tống Tử Thanh bị quả câu lửa đánh bay ra xa, nếu không nhờ băng của Lãnh Mạch giúp anh ta làm giảm sức gió, thì có lẽ anh ta đã rơi xuống vực thẳm từ lâu rồi.

Ma nữ tóc dài không kìm được mà hét toáng lên: “Nguy hiểm quá!”

Hỏng rồi!

Tôi giật mình.

Quả nhiên, tiếng hét của ma nữ tóc dài đã thu hút sự chú ý của đối phương, nguồn năng lượng của mặt nạ ác quỷ xoay chuyển về phía tôi, ma nữ tóc dài bất giác bịt chặt miệng.