Chồng Ma Của Em

Chương 302: Tử thần thực tử kẻ yếu luôn bị người khác bắt nạt






Lúc nhỏ, tôi đã trải qua mùi vị của việc vì yếu thế hơn mà bị bắt nạt, vốn tưởng có thể cứ đi mãi trên đoạn đường này, tôi chưa từng sợ ma quỷ, từ lần đầu tiên tự mình giết mặt cóc, cho tới trận chiến ở núi Chu Phong, khống chế hình nhân màu đỏ mà đánh nhau với Sỉ Mị, tôi cứ tưởng răng mình đã trưởng thành rồi, sẽ không còn là một kẻ yếu với lá gan nhỏ nữa, cuối cùng có thể đối diện những nỗi sợ bản thân không biết rồi hét lớn lên răng: “Tôi chẳng sợ các người đâu”, nhưng hôm nay.

Ở trước mặt Minh Vương, tôi mới biết, cái gì gọi là kẻ mạnh chân chính.

Ngay cả chuyện của Minh Vương và Lãnh Mạch cũng chỉ có thể nghe bên cạnh, đến Tống Tử Thanh cũng phải sợ hãi cô ta, cùng người như vậy giành đàn ông, là một chuyện tuyệt vọng biết bao.

Hàn Vũ ngồi xổm xuống an ủi tôi: “Đừng khóc nữa, cô có khóc nữa cũng vô dụng, chúng ta chỉ là những kẻ tép riu bị Minh Vương bắt nạt đủ điều, ngoài Lãnh Mạch ra, Minh Vương đối với mọi người đều như vậy cả, chúng ta có khóc cũng không có ích gì”

Cho dù anh ta nói như vậy, thì tâm trạng của tôi vân không thể tốt lên đượ!

c Khóc một lúc, giải tỏa đủ rồi, tôi đành ngồi bên vệ đường chà chà mũi, Hàn Vũ lặng lẽ đưa cho tôi một gói giấy vệ sinh, ai cũng không nói chuyện, Hàn Vũ có lẽ cũng biết hiện tại, tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình Ngồi yên tĩnh một lúc lâu, cảm xúc cuối cùng.

cũng ổn định lại, tôi hít hà mũi mình, nói với Hàn Vũ: “Chúng ta vào trong xe đợi đi, bọn họ chắc cũng sẽ không đi chơi tới lúc nào đâu.”


Hàn Vũ nhìn tôi băng ánh mắt như gặp phải ma: “Tôi còn tưởng cô nghĩ không thông mà muốn chạy ra giữa đường tự sát, còn chuẩn bị sản sàng kéo cô lại, cô ổn rồi chứ?”

“Hì” Tôi nhếch khóe miệng: “Được rồi, tương lai còn nhiều điều tốt đẹp, chuyện mạo hiểm còn đợi tôi làm à, chỉ vì một cái loại trà xanh như Minh Vương, tôi thậm trí phải đi tự sát sao? Sẽ có một ngày tôi trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ có một ngày tôi đạp Minh Vương xuống dưới chân mình!”

Lần này đổi lại là Hàn Vũ cười ra tiếng: “Đạp.

Minh Vương xuống dưới chân? Cô bé, pháp lực của Minh Vương rất lớn, hay là cô mong chờ anh Lãnh có thể trải qua thiên kiếp, tới lúc đó, Minh Vương không còn là đối thủ của anh ấy rồi, chỉ có điều, thiên kiếp…hây”

Cuối cùng, Hàn Vũ thở dài, lại chỉ nói một nửa.

“Thiên kiếp rốt cuộc là cái gì?” cứ nghe Minh Vương, Hàn Vũ nói tới thiên kiếp, tôi không ngừng tò mò: “Có phải có liên quan tới thân phận người kí khế ước của tôi không?”

Hàn Vũ ngập ngừng rồi nói tiếp: “Sự mạnh mẽ.

của Minh Vương là vì tu luyện tới bình cảnh, sau đó sẽ trải qua thiên kiếp, nếu trải qua được sẽ có pháp lực vô cùng lớn, so với việc không trải qua thì mạnh hơn gấp mấy trăm lần, sẽ có thể tiến vào cảnh giới tu luyện mạnh hơn nữa, Minh Vương đã trải qua được thiên kiếp, trước mät thì chỉ có anh cả cùng Minh Vương tu luyện tới cấp thiên kiếp thôi, Minh ‘Vương không có người kí khế ước, cho nên kém hơn so với anh Lãnh, anh Lãnh là người hy vọng nhất việc có thể vượt qua Minh Vương.”

Quả nhiên, việc trải qua thiên kiếp có liên quan tới việc kí kết khế ước.

“Có liên quan như nào với người kí khế ước.

vậy?” Tôi lại hỏi.

Nhưng lần này, Hàn vũ không trả lời tôi nữa, chỉ đổi chủ đề: “Vừa nấy tôi ăn chưa no, tôi đi mua ít đồ ăn đã, cô tự mình vào trong xe ngồi đi nhé.”

“Ơ, anh nói rõ mọi chuyện đi đã chứ!” Tôi kích động kêu lên với bóng lưng của anh ta, nhưng anh ta lại giả vờ không nghe thấy, chạy xa rồi.

Thật là, thiên kiếp thì có liên quan gì tới người kí khế ước chứ, còn tỏ vẻ thần bí thế làm gì?


Nhưng cứ khi tôi hỏi chuyện người kí khế ước, Lãnh Mạch cũng vậy, Minh Vương cũng thế, thêm cả Tống Tử Thanh nữa, bao gồm cả Hàn Vũ, ai ai cũng không hẹn mà chẳng nói gì cả Bỏ đi, sau khi trở về thành phố K. tôi sẽ từ từ tìm manh mối vậy.

Tôi mang theo chìa khóa xe Hàn Vũ giao cho mà vào trong xe, xe dừng dưới một tán cây trong một công viên nào đó, rất mát mẻ, tôi cố găng không suy nghĩ đến việc lúc này Minh Vương cùng Lãnh Dạ đang làm gì, ngồi ở ghế sau mà ngủ thiếp đi Khi mê mang, tôi dường như nghe được tiếng dì Ninh Hồng Hân đang gọi tôi, mở mắt ra, có người đang gõ cửa xe, tôi nhìn nhìn, là Hàn Vũ, liên mở cửa xe, Hàn Vũ cầm theo một túi bánh bao nhỏ tiến vào trong xe, hỏi tôi ăn không, tôi lắc lắc đầu, có Hàn Vũ ở đây cũng yên tâm rồi, tôi tiếp tục nhăm mắt ngủ thêm Nhưng chưa qua bao lâu, bên tai lại nghe thấy tiếng ồn ào, khiến tôi thực sự không thể ngủ thêm, thêm một lần nữa tỉnh lại.

“Này cô bé, có gì đó không đúng” Hàn Vũ ở trước mặt nói.

Tôi lập tức ngồi dậy, nhìn qua màn kính thủy tỉnh ở trước xe chỉ thấy một tầng sương mù, lúc trước công viên cũng có không ít người, nhưng bây.

giờ lại chẳng thấy ai rồi, ngoài sương mù ra thì cái gì cũng không thấy được.

“Đây… Chuyện gì đây!”

“Không biết, ban nấy tôi ngủ, là linh hồn trong sợi dây chuyền gọi tôi dậy” Hàn Vũ quay đầu lại nói: “Linh hồn trong sợi dây chuyền đó của cô, anh Lãnh biết không?”

“Anh ấy biết, chuyện này nói ra thì dài lắm, nhưng đây không phải lúc nói chuyện này, cái đám sương mù này nhìn có vẻ giống..” Quang cảnh trước mắt đều mai sương mù che khuất, dường như giống y hệt lúc gặp phải trong núi!

“Chúng ta đang bị vây trong trận rồi” Hàn Vũ cau mày nói.

Quả nhiên!

“Sao lại bị vây trong trận? Không phải vừa nãy vân tốt sao? Sao đột nhiên lại thế này?” Trước mắt còn chưa biết là trận gì, tôi và Hàn Vũ đều không dám manh động đi ra ngoài xe.

Hàn Vũ lắc lắc đầu tỏ ý anh ta cũng không rõ.

“Anh xem, kia là cái gì!”Tôi chỉ vào hướng bên trái xe, trên mặt đất dường như có cái gì đang bò ra.

là tử thân thực tử!” Hàn Vũ kinh hãi.


Thứ ở trên mặt đất hoàn toàn bò hết ra ngoài, toàn thân nó đều là máu, giống như máu là da của nó vậy, nó quay đầu hướng về phía chúng tôi, trên đầu giống như hoa ăn thịt người, nhưng đáng sợ hơn rất nhiều so với hoa ăn thịt người, thậm chí hoa ăn thịt người cũng sẽ không dính máu như vậy, cũng không có mắt, nó chỉ có một cái miệng, trong miệng lởm chởm cơ man nào là răng, mỗi chiếc răng đều lớn như một đôi mắt, nếu xem thêm nữa không chừng sẽ càng thêm sợ hãi!

“Đây rốt cuộc là loại quái vật gì? Tử thần thực.

tử là cái gì?” Ở bên phải xe lại xuất hiện một con nữa, tôi nhìn mép màn kính cửa sổ xe màu mực.

được làm băng thủy tỉnh, hình như có thể nhìn thấy tử thần thực tử không ngừng bò ra ngoài.

“Tôi lập tức gọi điện cho anh Lãnh!” Hàn Vũ nói rồi lấy điện thoại ra, quơ qua quơ lại: “Chết thật, không có tín hiệu, chúng ta hoàn toàn bị ngăn cách rồi!”

“Đây rốt cuộc là cái gì chứ, chúng ta sẽ không sao chứ!” Dì Ninh Hồng Hân ở trong sợi dây chuyên kêu lên, dì ấy mới chết không lâu, sợ răng đây cũng là lần đầu tiên gặp loại cái quái vật này.

“Nhìn cái vẻ này, chắc chăn sẽ,kì lạ quá, ở đây.

làm sao lại có tử thần thực tử…Hàn Vũ nghỉ ngờ nói “Bản gốc của tử thần thực tử ở đâu? Là cái gì?”

Tôi hỏi.

Hàn Vũ nói: “Là quái vật ở tầng thứ mười tám của địa ngục, ngoài Diêm Vương và Minh Vương ra, không ai có quyền triệu hôi nó.”