Chồng Ma Của Em

Chương 452: Cung Điện Đổ Nát






“Ông không biết một chút gì sao? Về thân thế của tôi?” Tôi hỏi.

Ông lão lắc đầu: “Cô chưa từng nghĩ kỹ về khế ước của chính mình sao? Chuyện hiếm ngàn năm mới có được một lần, để có được đôi mắt năng lực kia, phải có một khế ước được thực hiện, nếu không vì sao nó lại được trao cho cô? Đừng nói đến giờ cô vân nghĩ đó là sự trùng hợp?”
Ngay cả khế ước nay mà ông cũng biết!
“Ông rốt cuộc là ai?” Tôi nhíu mày hỏi: “Vì sao lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Vì sao lại nói những lời vô cùng khó hiểu như vậy? Còn kiếm của tôi, mau trả lại cho tôi!”
Ông lão không nói lời nào, chậm rãi xoay người chuẩn bị rời đi, tôi đứng ở phía sau vội vàng lên tiếng: “Ông bước vào giấc mơ của tôi nói những lời như vậy nhất định là có mục đích, rốt cuộc ông biết được những gì? Ông có thể nói cho tôi biết phương hướng tiếp theo phải đi được không!”
Ông lão dừng bước: “Tôi không biết cái gì cả, chỉ nói một vài câu dự đoán trước mọi chuyện thôi.”
“Ông có thể nói cho tôi biết phương hướng tiếp theo phải đi được chứ, tôi làm sao để tìm ra đáp án những câu hỏi của ông?” Tôi lại hỏi.

Ông ta bước một chân vào bức tường, sau một vài giây trầm mặc, đưa lưng về phía tôi nói: “Phong Đô Quỷ Sát, đi tìm cô ta, cô ta sẽ cho cô biết mọi chuyện, nếu như cô ta không nói cho cô biết, vậy thì cũng chỉ có thể trách tạo hóa”
Phong Đô Quỷ Sát…
“Nếu muốn gặp tôi, hãy đi theo làn khói này đến đây” Ông lão vừa cử động, tôi thấy có một luồng khí trắng xám từ tay ông ta bay quanh thân thể tôi.

Tôi còn muốn hỏi thêm nhưng trước mắt tối sầm, trời đất rung chuyển, mọi thứ đều biến mất.


Tôi bừng tỉnh, mở mắt.

Trời còn tối, Si Mị nằm phía trước còn đang ngủ say, bàn tay Lãnh Mạch hãn đang đặt trên lưng tôi, anh cũng đang ngủ say, điêu này chứng tỏ rất mơ rất ngắn, tôi ngủ chưa được lâu.

Tôi nhấc cánh tay Lãnh Mạch ra, Lãnh Mạch lẩm bẩm nói câu gì đó, sau đó lại kéo tôi ôm vào trong lòng.

“Lãnh Mạch, em muốn đi vệ sinh” Tôi nhỏ giọng nói.

Hình như anh nghe thấy, lúc này mới mơ mơ màng màng buông tay ra, tôi ngồi dậy, nhảy xuống khỏi đống cỏ khô.

Cảnh trong mơ kia có phải là thật không? Hay là hôm nay tôi cùng ông lão đó có giao đấu với nhau, bị những lời nói điên loạn của ông ta quấy nhiều tâm trí, ngày suy nghĩ nhiều nên đêm mới năm mơ?
Thời điểm tôi ngồi xổm xuống đi vệ sinh, đột nhiên thấy một luông khí màu trắng xám trước ngực.

Làn khói màu trăng xám?
Tôi xốc quần đứng lên, vươn tay ra định chạm vào nhưng luồng khí này giống như không có, nhưng thực ra lại tôn tại, làn khói rất giống với cảnh tượng gặp ông lão kia trong mơ! Hơn nữa luồng khí này còn phảng phất chỉ về một phương hướng, nói cách khác, giấc mơ vừa rồi là sự thật!
Những lời ông lão kia nói cũng là sự thật!
Phong Đô Quỷ Sát, cô ta biết mọi chuyện…
Những lời của ông lão văng vẳng bên tai.

Phong Đô Quỷ Sát..

Chờ sau khi giải quyết xong xuôi chuyện của Tống Tử Thanh, nhất định tôi sẽ đi tìm Phong Đô Quỷ Sát!
Nhưng chuyện trước mắt phải làm chính là đi theo luồng khí này để tìm ông lão kia, nhìn xem rốt cuộc ông ta còn muốn nói gì với tôi.

Chuyện này không thể chậm trẻ, tôi cũng không biết khi nào thì dòng khí này sẽ biến mất, sau khi quay trở về tôi gọi Lãnh Mạch, Si Mị, cùng những người đang ngủ dậy, tuy có tâm sự với bọn họ về giấc mơ nhưng không kể những lời ông lão nói với tôi trong giấc mơ cho bọn họ biết, cũng không nói suy nghĩ của mình ra.

Không phải không muốn nói với bọn họ, chỉ là còn chưa rõ sự thật thế nào, nói ra cũng chỉ là những lời suy đoán, huống hồ… Nếu hiện tại tôi nói ra, Hồng Hồng nhất định cũng sẽ nghe được, mà giấc mơ của tôi Hồng Hồng lại không thể chạm vào được, sau khi ông lão kia xuất hiện, Hồng Hồng dường như trở nên im lặng hơn, cô ấy ở trong thân thể tôi nhưng không nói bất kỳ một lời nào, khác xa so với dáng vẻ lúc trước, hiện tại tôi có vô vàn nghỉ vấn về Hồng Hồng, tạm thời không nói cũng sẽ không có gì không tốt xảy ra.


Tôi biến Lục Quy thành thắt lưng, sau một thời gian ngắn thu dọn đồ đặc, chúng tôi đi theo dòng khí trắng xám ẩn phảng phất quanh thân thể tôi.

Luồng khí này quả nhiên dân đường cho chúng tôi, nó cứ bay lơ lửng ở phía trước, chúng tôi đi theo dòng khí này, vượt qua vô số cỏ cây, càng đi càng xa, đi qua một đám cỏ bụi, bắt gặp hình ảnh một mảnh sương mù.

Không biết sương mù từ đâu ra, sương mù dày đặc, có làm gió thổi vào trong sương mù như bảo chúng tôi đi vào sâu bên trong.

Tôi đang định bước vào, Lãnh Mạch giữ chặt tay tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Sương mù này rất kỳ lạ, dựa khí hậu của nơi rừng rậm này thì không có khả năng có sương mù, huống hồ nó còn dày đặc như vậy.”
“Nhưng luồng khí này dẫn dắt chúng ta đi vào bên trong, mặc kệ có chuyện gì thì cũng cứ vào xem sao, dù sao chúng ta cũng không ra khỏi rừng rậm này được, không chừng ông lão có thể nói cho chúng ta biết chuyện gì đó, tìm được ông lão đó, biết đâu được sẽ có cơ hội lấy lại thanh kiếm!” Tôi kiên trì nói.

Lãnh Mạch suy nghĩ một lát, mới gật đầu: “Có thể đi vào nhưng anh phải đi cạnh em.”
Si Mị đứng ở bên cạnh tôi cũng lên tiếng: “Tôi không quan tâm đến anh ta, nhưng nhất định tôi sẽ bảo vệ em”
Tôi cố găng không để hai người bọn họ cãi nhau, bước nhanh vào trong sương mù.

Sương mù rất dày, cho Lãnh Mạch cùng Sỉ Mị đi sát bên cạnh cũng không thấy người đâu, sương mù này, quả nhiên rất kỳ lạ.

Trong chốc lát, phía trước loáng thoáng xuất hiện một tòa thành.

Đến gần thì ra đúng là một tòa thành, nhìn dáng vẻ hơi cũ nát, có thể nói nó tôn tại từ hàng ngàn vạn năm trước.

Chúng tôi bước vào bên trong, đâu đâu cũng lưu lại dấu vết, ba người chúng tôi tách nhau ra, Si Mị nhặt một tấm bảng trong bụi cỏ, trên tấm bảng còn thấy rõ ràng một chữ”Quỷ”, không biết tại sao lại có chữ đó.

Luồng khí màu xám lại xuất hiện, tôi vội vàng đuổi theo, cũng không màng đến những những ký tự kỳ quái.

Luồng khí dân đến sảnh chính của tòa thành.

Mặc dù sảnh chính đã bị thời gian rửa trôi đi rất nhiều, nhìn vô cùng tiêu điều, tang thương, nhưng vân có thể nhìn ra được kiến trúc ở nơi đây rất rộng rãi.


“Có lế là một hoàng cung.” Lãnh Mạch nhìn kiến trúc cùng những đồ trang trí ở đây lên tiếng phân tích.

“Hoàng cung?” Hoàng cung này là của ai?
Không có khả năng là của con người bởi vì ngay cả chúng tôi cũng không biết có một nơi như vậy tôn tại, làm sao có người ở đây xây dựng một tòa thành, chỉ có thể là do thần núi, yêu quái hoặc người của âm phủ xây dựng lên.

Tôi nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch cũng nhìn tôi, rồi sau đó, tôi đẩy cánh cửa chính ra, Si Mị ở đăng sau cũng đi theo.

Xộc vào mũi là mùi vị của bụi bẩn, tôi ho khan vài tiếng, đưa mắt đánh giá bốn phía.

Không có chút ánh sáng nào ở trong đại sảnh, xung quanh chỉ bao trùm một hơi thở lạnh lẽo, u ám.

Quanh năm không có ánh sáng khiến cho nơi này toàn mùi ẩm mốc, trên vách tường khäc đầy những hình ảnh quái vật giương nanh múa vuốt, cùng với những hình thức tra tấn dã man của mười tám tầng địa ngục, khiến cho người ta không rét mà run.

“Là giả, mười tám tầng địa ngục chỉ là một trò đùa vui, vào thời khäc nhìn thấy hình dạng của những bức tranh liền biết đó là cung điện do người dân xây dựng lên.” Lãnh Mạnh đứng bên cạnh lên tiếng.

“Con người xây dựng?” Tôi giật mình, thật sự không thể tưởng tượng được là người nào lại có khả năng xây dựng một cung điện ở nơi này.

Tôi nhìn qua những bức tranh một lượt, nhìn tổng thể mà nói, nó có chút quen thuộc lại có chút kỳ lạ.

“Hàng thứ hai, qua đây nhìn xem này” Sỉ Mi bỗng nhiên bảo tôi.