Chồng Ma Của Em

Chương 467: Lại Vào Địa Phủ






Tống Thiên Ngân gõ cửa kính của cửa hàng quần áo.

Chỉ một lúc sau, Hô Lỗi đến mở cửa, cuối cùng Lãnh Mạch và Sỉ Mi cũng ngừng đánh nhau.

“Chú Hô Lỗi, cháu lại tới đây làm phiên chú rồi!” Tôi chạy tới: “Cháu cần phải xuống âm phủ, đưa bọn họ đi cùng nữa.”
Hô Lôi giống một người phụ nữ có ria mép, nhìn một lượt xung quanh tất cả chúng tôi, cuối cùng dừng lại ở Tống Thiên Ngân: “Người chưa đủ tuổi cân phải làm thủ tục phức tạp để xuống âm phủ’ Không đợi tôi nói thêm, Tống Thiên Ngân đã nhìn thẳng vào Hô Lỗi: “Cháu là người nhà họ Tống, năm nay đã đủ mười bảy tuổi, địa phủ có quy định bổ sung cho nhà họ Tống, mười bảy tuổi là có thể đi vào địa phủ rồi.”
Hô Lỗi nhíu mày: “Người nhà họ Tống?”
“Đúng vậy.

Tôi trả lời: “Chú Hô Lỗi, chú để cậu ấy đi cùng chúng cháu đi, cháu sẽ giải thích với Diêm Vương.”
Hô Lỗi suy nghĩ một chút, sau đó xoay người bước vào cửa hàng quần áo: “Đi nào, cô gái nhỏ là đại ân nhân của địa phủ, được Diêm Vương đặc xá có thể tùy tiện ra vào địa phủ, cũng như tin tưởng cháu vô điều kiện thì sao chú lại không tin tưởng cháu chứ”

Vẻ mặt Tống Thiên Ngân tràn đầy kinh ngạc nhìn tôi: “Chị, chị đã gặp Diêm Vương rồi sao? Chị là bạn của Diêm Vương sao? Oa, thật sự không nhìn ra nhat”
Nếu có thể, tôi thà không bao giờ xuống địa ngục và không đi tìm Diêm Vương, như vậy Cẩu Đản cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Tôi không muốn nhắc đến chuyện quá khứ, tôi cười nhẹ với Tống Thiên Ngân rồi đi vào phòng trước.

Sau đó Tống Thiên Ngân, Lãnh Mạch, Sỉ Mị đều lần lượt theo vào trong.

Hô Lỗi mở truyền tống trận trong phòng thay đồ trong cùng cho chúng tôi, chúng tôi đứng lên trên, trước khi đi, Lãnh Mạch hỏi Hô Lỗi một câu gần đây có ai đã sử dụng truyền tống trận này không, Hô Lõi nói không có, Lãnh Mạch không hỏi lại, chúng tôi biến mất bên trong truyền tống trận.

Lãnh Mạch đang hoài nghi có ai đó trong nhà họ Tống sẽ vụng trộm sử dụng truyền tống trận để bước vào địa phủ, tiến vào Minh giới.

Vân như trước kia, truyền tống trận dừng lại bên ngoài Quỷ Môn Quan, vân có không ít quỷ quái đang xếp hàng tiến vào Quỷ Môn Quan như cũ, một đoàn người chúng tôi vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của đám quỷ, chúng tôi đi qua bên cạnh bọn họ, chuẩn bị qua Quỷ Môn Quan rồi trực tiếp đi tìm Diêm Vương.

Đây là lần đầu tiên Tống Thiên Ngân đến địa phủ, cậu ta rất tò mò về mọi thứ, nhìn khắp xung quanh hết đông đến tây, cũng không sợ hãi khi nhìn thấy đám ma quỷ xấu xí kia, thậm chí còn muốn đi lên nói chuyện nhưng bị tôi ngăn lại, gan của tên nhóc này lớn thật.

Trên đường đi, đột nhiên có một con quỷ chỉ vào tôi hét lên: “Cô không phải là Mao Hiểu Hoa sao?”
Tôi dừng lại quay đầu nhìn, trong đội quỷ kia có hai nam quỷ đang khoa tay múa chân đi về phía tôi, có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.

“Em cũng quen mấy con quỷ này sao?” Lãnh Mạch nói.

Hai con quỷ đó chạy ra khỏi đội đi về phía tôi, Tống Thiên Ngân lập tức bóp khẩu quyết trên tay, hai ngón tay lóe lên bạch quang, cậu ta có chút khẩn trương, trên trán chảy mồ hôi, chắc là thăng nhóc này nghĩ rằng ngoại trừ việc hai mắt có thể nhìn thấy quỷ ra thì tôi không còn năng lực nào khác, mà hai người đàn ông kia thì thờ ơ đứng tại chô, vì vậy cho dù cậu ta sợ hãi nhưng vần ra tay bảo vệ tôi.


Tôi vừa cảm động vừa buồn cười, ngăn pháp thuật của cậu ta lại: “Thiên Ngân, không sao đâu”
Tống Thiên Ngân nhìn tôi, nửa tin nửa ngờ thu pháp chú lại.

Hai nam quỷ chạy tới trước mặt tôi, một người trong đó nói: “Mao Tiểu Hoa cô không nhận ra chúng tôi sao? Tôi là Trương Đại Tráng!”
“Tôi là Lý Thiết Ngưu!” Một người khác nói.

Trương Đại Tráng, Lý Thiết Ngưu, tôi nhớ ra rồi!
Là hai con quỷ tôi quen lúc xuống địa phủ lần đầu tiên, còn lấy lộ dẫn của Lý Thiết Ngưu nữa… tại sao bọn họ vẫn chưa đầu thai? Không phải định chờ ở đây để hưng sư vấn tội đấy chứ?
Lý Thiết Ngưu vò đầu bứt tóc, buồn bực nhìn tôi: “Mao Tiểu Hoa, rốt cuộc cô đi đâu vậy? Cô hại tôi thảm lăm cô biết không? Gô lấy lộ dân của tôi đi đâu? Sao lại dân lâu như vậy? Không có lộ dân tôi không thể đi đầu thai được, tôi bị Hắc Bạch Vô Thường đại nhân chặn ở trước cửa Quỷ Môn Quan, vốn dĩ Trương Đại Tráng muốn làm chứng cho tôi, nhưng Hắc Bạch Vô Thường không nghe, ngược lại còn lấy lý do làm nhiều loạn trật tự, phạt chúng tôi xếp hàng lại từ đâu, nhưng tôi vân chưa có lộ dân, gấp chết tôi rồi, cuối cùng tôi cũng đợi được đến khi cô đến!”
Hóa ra là như thế này, là do một hành động của tôi lúc đó, dân đến việc đến bây giờ hai người bọn họ đều không được đầu thai sao.

“Nếu đã như vậy thì tôi sẽ đi giải thích mọi chuyện với Hắc Bạch Vô Thường, nếu bọn họ đã hiểu nhưng vần không được thì tôi đưa hai người đi tìm Diêm Vương, nếu đã tới đây gặp ngài ấy thì lấy chuyện này làm ân tình trả lôi lâm lần trước đi”
“Hả? Cô muốn đi tìm Hắc Bạch Vô Thường giải thích sao? Còn muốn đi tìm cả Diêm Vương nữa?
Không cần đâu!” Lý Thiết Ngưu liên tục xua tay: “Cô chỉ cần trả lại lộ dân cho tôi là được rồi, đừng ham chơi nữa.”
Tôi tưởng rằng bọn họ đến để trách tội tôi nhưng không có, sắc mặt hai con quỷ chỉ có vẻ chua xót khổ sở, điều này khiến tôi càng cảm thấy có lôi hơn: “Không sao đâu, hai người đi theo tôi”
Nói xong tôi lập tức đi về phía trước, Trương Đại Tráng và Lý Thiết Ngưu sững sờ tại chỗ trừng †o mắt, Lãnh Mạch không kiên nhân được nữa, vung tay lên, băng khí năm lấy Trương Đại Tráng và Lý Thiết Ngưu, đưa bọn họ đi theo sau lưng tôi.

“Đại nhân Minh giới?” Lúc này Trương Đại Tráng và Lý Thiết Ngưu mới chú ý đến Lãnh Mạch, sợ đến mức tôi thấy linh hồn của họ sắp bay mất.

Lãnh Mạch nghiêm mặt không thèm quan tâm đến họ với khuôn mặt lạnh lùng.

Còn chưa tới Quỷ Môn Quan Hắc Bạch Vô Thường đã nhìn thấy tôi, hai chị em chào tôi: “Đồng muội muội!”

Sau đó bọn họ nhìn thấy Lãnh Mạch, sắc mặt thay đổi rõ rệt, thay vì quỳ lạy Lãnh Mạch, bọn họ lại rút vũ khí ra: “Anh là người giết Cẩu Đản! Hôm nay chúng ta phải báo thù cho Cẩu Đản!”
Vương uy của Minh giới vương tối cao sao có thể cho phép bọn họ khinh thường, Lãnh Mạch còn không nhúc nhích ngón tay, Hắc Bạch Vô Thường vọt tới trước mặt anh cũng bị luông khí mạnh áp xuống đất, mặt đất lõm xuống một cái hố to.

Không chỉ có Häc Bạch Vô Thường, tất cả quỷ hồn xếp hàng đầu thai đều nhận vương uy áp chế, tất cả đều quỳ trên mặt đất.

“Lãnh Mạch, đủ rồi!” Tôi lớn tiếng ngăn cản, tôi thật sự rất sợ hãi, cũng không dám khẳng định Lãnh Mạch có thể giết Hắc Bạch Vô Thường vì tức giận hay không.

Lãnh Mạch liếc tôi một cái, thu hồi vương uy, ném Trương Đại Tráng và Lý Thiết Ngưu sợ tè ra quần trên mặt đất.

Hắc Bạch Vô Thường lau máu trên khóe miệng đi, đứng lên, tức giận muốn xông lên tiếp, tôi ngăn lại giữa Lãnh Mạch và hai người họ, nhìn bọn họ: “Chị Hắc Bạch Vô Thường, đủ rồi, hai người đánh không lại anh ấy đâu, đừng hi sinh không cần thiết, hôm nay chúng em tới tìm Diêm Vương là có chuyện khẩn cấp rất quan trọng, em xin các chị dừng tay đi”
“Em lại đứng về phía anh ta?” Hắc Vô Thường tức giận nói với tôi: “Em đã quên anh ta từng làm gì với em sao? Cần chị nhắc cho em nhớ không?”
Bạch Vô Thường thất vọng nhìn tôi: “Tiểu Đồng, sao em có thể cứng đầu như thế, sao lại muốn theo phe anh ta?”
Kể từ cái chết của Cẩu Đản, những người trong địa phủ còn ghét Lãnh Mạch hơn cả tôi.

Lãnh Mạch không quan tâm đến ý kiến của những người này, ánh mắt sắc bén và vẻ mặt lãnh đạm, đối với anh mà nói, những người này chỉ là con sâu cái kiến.