Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!

Chương 14: Đau, đau lắm




Thành phố h, bệnh viện nhi Tam Giáp

Sau khi bác sĩ kiểm tra kỹ càng và xác nhận không có gì nghiêm trọng, Tần Tô lúc này mới thở phào nhẹ nhóm, cầm lấy hóa đơn mà bác sĩ viết để đi thanh toán, cảm giác còn một người đang đứng ở phía sau lưng khiến cô dừng bước.

Tần Tô quay sang nhìn anh, lặng im một hồi, dường như mới phát hiện anh vẫn đứng đấy, cũng giống như là bất ngờ khi thấy anh vẫn đứng đấy.

“Lúc đó em đang ở hiện trường, tiếng máy móc vận hành quá lớn, nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Các thầy cô trường mầm non chắc là gọi cho em không được nên đã gọi cho anh phải không? Hồi đó em đã nói nhà trường lưu lại số điện thoại của anh, anh yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ không làm phiền anh khi không có việc gì đâu. Chắc không làm nhỡ việc của anh chứ?” Lúc này cô đã lấy lại được thần sắc, nhẹ nhàng nói với anh.

“Không.” Tư Đồ Thận lại cảm thấy có chút gì đó không phải, cúi mặt khẽ phát ra câu trả lời.

Hình ảnh lúc đó trong phòng bệnh trường mẫu giáo vẫn còn đọng lại trong trí não anh, hình ảnh của cậu bé thực sự đã khiến anh rất sợ hãi, và hình ảnh hoảng loạn của cô cũng là lần đầu tiên anh thấy.

Nếu như lúc đó cô cần đến anh, thì anh chắc chắn tạm thời sẽ động lòng. Nhưng không, cô bình tĩnh đến lạnh lùng chăm sóc vỗ về con trai của mình mà không quan tâm đến sự có mặt của anh, cô giống như một nữ vương, hoàn toàn không cần đến bất cứ một sự giúp đỡ nào của người khác, càng không cần anh nhúng tay vào.

Nhưng như thế, càng làm anh thấy cảm thấy ngột ngạt.

Im lặng trong vài giây, anh khẽ cất lời, “ Châu Châu nó….có bệnh hen?”

“Vâng, là bệnh hen bẩm sinh.” Tần Tô ánh mắt đượm buồn nói.

“Anh bạn nhỏ, sau này nhớ tự chú ý đến mình nhé, biết chưa?”

“Vâng vâng, cháu biết rồi, cháu sẽ chú ý ạ!”

“Ngoan lắm, ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ sẽ càng yêu thương cháu hơn!”

“Hì hì, chú bác sĩ, vừa nãy chú nhìn thấy bố cháu không, bố cháu đẹp trai lắm đấy, có phải không chú? Bố cháu và mẹ cháu đều tới thăm cháu đấy ạ!”

… …

Qua khe cửa, âm thành đối thoại trong phòng bệnh vọng ra.

Cô bước tới cửa sở phòng thanh toán viện phí, còn anh vẫn đứng im bất động ở đó, lồng ngực nghẹn ngào giống như có chứa thứ gì trong đó, khiến anh cảm thấy hít thở chậm hơn, khó hơn.

Anh vẫn luôn biết mình không xứng đáng để làm một người bố, nhưng nếu nói là không xứng đáng cũng có chút gì đó hơi quá. Con trai có bệnh, thực sự đến hôm nay anh mới được biết.

Tư Đồ Thận có chút bứt rứt, hướng về phía trước bước tới, anh dừng bước tại căn phòng hút thuốc, theo thói quen ánh rút ra bao thuốc từ trong túi của mình, muốn châm một điếu để hút, khói thuốc là thứ tốt nhất có thể giúp anh bình tĩnh lại hơn trong lúc này.

Đột nhiên, nghĩ ra việc gì đó, đầu ngón tay của anh dường như cứng lại.

Có bao nhiêu lần, anh hút thuốc ở trog nhà mà không kiêng nhịn gì cả? Bảo sao căn phòng nào ở trong nhà cũng đều để sẵn một chiếc máy điều hòa không khí, bảo sao những đồ chơi của con trong nhà không bao giờ có những đồ chơi bằng chất liệu vải bông…. …Việc này, rút cuộc anh không biết đã có bao nhiêu lần?

Khuôn mặt nhỏ xinh đau đớn vì bệnh tật đó, và những âm thanh đối thoại trong căn phòng đó, đều khiến anh cảm thấy choáng váng, mọi thứ như đang bóp nghẹt trái tim anh.

Đau, đau lắm.