Chồng Quỷ (Quỷ Phu)

Chương 26




Edit: Bút Chì 0804

Beta: Bỉ Ngạn Hoa

Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, Liên Thanh và Trình Văn xuyên là người đầu tiên phát hiện ra người chết, bị giữ lại để lấy lời khai; pháp y cẩn thận kiểm tra thi thể, chỉ còn lại tiếng bước chân đi lại.

Liên Thanh bóp trán không yên lòng. Cái chết của Ngô Mạng nằm ngoài dự đoán của bọn họ, hoàn toàn bất ngờ. Vậy là tất cả mọi việc lại quay về điểm xuất phát.

"Các cậu phát hiện người chết khi nào?" Trương Lợi mới được điều chuyển từ cảnh sát hình sự sang cảnh sát điều tra, đã lớn tuổi, muốn làm an ổn làm vài năm nữa rồi về hưu, không ngờ vừa đến lại gặp phải vụ án khó giải quyết, hiện trường còn là ở trường học, thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Ông có mười mấy năm kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự, vừa nhìn là biết vụ án này không đơn giản, cũng không hiểu nổi những sinh viên này rốt cuộc đã chọc đến loại phần tử xấu gì mà người sau chết thảm hơn người trước.

"Sáng sớm hôm nay chúng tôi đến đây, lúc đến có nói chuyện với cậu bạn phòng kế bên, sau khi vào thì thấy Ngô Mạnh đã chết." Trình Văn Xuyên trả lời, cậu nắm cánh tay Liên Thanh an ủi.

Trương Lợi nhìn hai người bọn họ, hỏi: "Các cậu và người chết có quan hệ gì? Đến tìm cậu ta làm gì?"

"Chúng tôi..." Trình Văn Xuyên chần chờ, ngay sau đó nói: "Chúng tôi là bạn học, đến tìm cậu ta nói chuyện phiếm."

"Thật không?" Từ vụ án của Đồng Dao cho nên Trương Lợi cũng có chút thông tin về Ngô Mạnh, biết được cậu sinh viên này tính cách cô độc, rất ít nói chuyện với người khác, mặc dù ngoại hình đẹp nhưng cư xử vô cùng khiêm tốn. Nghe Trình Văn Xuyên nói, ông bỗng thấy nghi ngờ: "Dường như các cậu không giống như bạn bè, cậu có cùng lớp với cậu ta không?"

Trình Văn Xuyên biết không dễ lừa cảnh sát, chỉ có thể nói: "Không học cùng lớp, anh ấy là đàn anh khóa trên của tôi."

Trương Lợi đóng quyển sổ lại, vừa mới mở miệng định nói gì đó thì pháp y đi đến, sắc mặc cứng lại, nhìn bọn Liên Thanh bằng ánh mắt quái dị.

"Thế nào?" Trương Lợi hỏi.

Pháp y nhỏ giọng thì thầm: "Thời gian tử vong là khoảng ba giờ đến ba giờ bốn mươi lăm phút ba ngày trước. Nguyên nhân tử vong: chết tự nhiên."

"Đùa gì thế! Ngày hôm qua chúng tôi đến còn nói chuyện với anh ấy, giờ anh lại nói anh ta chết đã ba ngày là sao?" Trình Văn Xuyên kinh ngạc.

Lúc này Liên Thanh mới giật mình ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, nếu các người không tin có thể hỏi bạn cùng phòng của cậu ta, hôm qua cậu ấy còn ở đây."

Pháp y lắc đầu, kiên quyết nói: "Tôi không nhầm đâu, trên người cậu ta đã xuất hiện vết hoen tử thi*, nếu như không phải chỗ này vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, chỉ sợ đã sớm thối rữa rồi."

Kết luận này làm cho những người ở hiện trường đều trầm xuống, không biết nên nói gì. Liên Thanh nhớ lại cảnh tượng gặp Ngô Mạnh hôm qua, căn bản là không có gì khác thường, chưa kể đến là cậu ta còn sống. Ngay chính cậu cũng không nhìn thấy chỗ nào kỳ lạ. Nếu như lúc ấy Ngô Mạnh đã chết rồi bị quỷ nhập thì cậu đã có thể thấy, nhưng không hề có gì, ở trong mắt cậu, đó chính là một người sống sờ sờ.

Đột nhiên Liên Thanh nhớ đến lời pháp y. "Anh nói cậu ta chết tự nhiên? Không thể nào! Bộ dáng của cậu ta là bị người hại chết, rất hoảng sợ!"

Nét mặt Ngô Mạnh sợ hãi, con ngươi muốn lồi ra ngoài, rõ ràng là đang sợ hãi; chết tự nhiên chỉ có người già yếu, cậu ta không thể tự nhiên mà chết được! Ngô Mạnh mới hai mươi tuổi, sao có thể tự nhiên chết được?!

Pháp y gật đầu: "Cậu nói không sai, nhưng trên người cậu ta không có bất kỳ vết thương nào, muốn xác định lại nguyên nhân chết thì tôi cần đem thi thể về kiểm tra mới biết."

"Còn mớ tóc kia thì sao?" Trình Văn Xuyên chợt nhớ ra, chỉ vào mớ tóc: "Các anh có thể tra ra tóc của ai không?"

Lúc này Trương Lợi xoay người, ngắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ: "Những việc khác chúng tôi không thể nói cho các cậu biết. Được rồi, các cậu có thể đi được rồi, có vấn đề gì cần xác định nữa thì chúng tôi có thể sẽ phải tìm các cậu bất cứ lúc nào."

Hai người ra khỏi ký túc xá, được mời vào phòng làm việc của giảng viên uống trà. Giảng viên cũng không nói gì, chỉ an ủi hai người, dặn bọn họ phải giữ kín miêng, kể khổ về tinh trạng hiện tại của trường, không thể để trường loạn thêm được nữa. Những điều này coi như ông chưa nói, mà ngay cả bọn họ cũng không được để lộ ra ngoài.

Điều thực sự khiến hai người lo lắng không phải là những thứ này, hiện tại ngay cả Ngô Mạnh cũng chết, người tiếp theo sẽ là ai đây? Thật sự bọn họ không nắm chắc được.

Trình Văn Xuyên cau mày, ngón tay bất an gõ gõ lên bàn, một hồi sau mới nói: "Hay là thế này đi, chúng ta lại chiêu hồn lần nữa thì cái gì cũng sẽ rõ ràng cả thôi."

"Chiêu ai đây?" Liên Thanh hỏi: "Chắc chắn Đồng Dao là không được rồi, nếu thật sự gọi cô ta đến, sợ rằng hai người chúng ta sẽ không xong. Ngô Mạnh thì vừa mới chết, hồn phách của cậu ta vẫn còn trong thời kỳ vô tri, gọi đến cũng vô ích."

Trình Văn Xuyên vỗ bàn một cái: "Chúng ta chiêu hồn của Trương Nhị đi, cô ta là người trong cuộc, rất hận Đồng Dao, nhất định cô ta sẽ giúp chúng ta."

Liên Thanh suy nghĩ, cũng biết biện pháp này không tốt lắm, nhưng hiện tại những người trong cuộc đều chết hết, có lẽ Trình Văn Xuyên nói không sai, Trương Nhị sẽ giúp bọn họ ngăn Đồng Dao tiếp tục giết người!

Hai người thương lượng xong, quyết định buổi tối sẽ đến nơi Trương Nhị nhảy lầu tìm cách lập pháp đàn. Trình Văn Xuyên có thể đối phó với hồn phách của Trương Nhị, bọn họ cũng không đến nỗi lo lắng.

Lần trước chiêu hồn Ôn Tư Lương, mọi dụng cụ đều đã hư hết, Trình Văn Xuyên lại tìm Chu Lễ kiếm một bộ mới, trong tay cầm cây kiếm gỗ đào mới tinh, bộ dạng rất yêu thích không muốn buông tay.

Liên Thanh nhìn những dụng cụ phức tạp này, tò mò hỏi: "Chu Lễ và cậu đều học đạo thuật phải không?"

Trình Văn Xuyên sửng sốt, sau đó cười cười: "Cũng có thể nói là như thế, anh ta cũng là cao nhân đấy, không thua gì Tạ Đình Ca đâu." Nói đến rất đắc ý.

Lời này làm cho Liên Thanh nổi lên lòng hiếu kỳ: "Lần trước cậu dẫn tôi đến cửa hàng nhỏ của anh ta, tôi phát hiện chỗ đó không bình thường, chỉ sợ anh ta không đơn giản chỉ học đạo thuật thôi đâu."

"Anh thật tinh mắt." Trình Văn Xuyên đặt thanh kiếm vào hộp, xếp từng lớp vải lại: "Hiện tại thì không thể tiết lộ thân phận của anh ta, nhưng có thể nói anh ta cũng đến vì đường âm dương này."

Liên Thanh gật đầu, gần đây xảy ra nhiều việc như thế, rất nhiều người kỳ quái cũng đến trường học, chắc hẳn cũng là vì đường âm dương, chỉ là không biết đến khi đường âm dương mở, rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra, bọn họ có thể thoát qua một kiếp này không. Liên Thanh sờ lá bùa hộ mạng trước ngực, vị cao nhân kia có đang chú ý đến cậu không?

Thu dọn đồ đạc xong, dưới ánh trăng hai người lại ra ngoài, hiện tại nếu đến được trường học thì trời đã tối, không còn sinh viên nào dám ở đây, thậm chí có những sinh viên nhát gan còn không dám ra khỏi phòng.

Ôm đồ đến sau tòa nhà thí nghiệm, phía trước là một bồn hoa không lớn lắm. Hiện tại phòng thí nghiệm đã bị niêm phong, hai người đành đến phía sau, Trình Văn Xuyên xem xét mặt trăng: "Khí trời tốt, chuẩn bị đi."

Liên Thanh giúp sắp xếp dựng một pháp đài nhỏ, tự tay cắm nến vào giá, đốt lên. Theo như Trình Văn Xuyên nói, Liên Thanh là người thuần dương, cậu đốt nến thì không dễ bị gió âm khí thổi tắt, có thể trợ giúp cậu ta, ngăn cản vật âm nhập vào.

Chờ đến trời đã tối đen, Trình Văn Xuyên treo cờ chiêu hồn rồi cắm lên pháp đài. Cậu ta nhìn Liên Thanh, gật đầu: "Tôi bắt đầu đây, anh canh giờ giúp tôi."

"Được!" Liên Thanh trả lời, có chút lo lắng.

Gió từ từ ngừng thổi, Trình Văn Xuyên cầm lá bùa đặt trước trán, trong miệng niệm chú, một tay khác cầm kiếm gỗ đào ném lá bùa lên phía trên. Chỉ thấy lá bùa dính vào thân kiếm, chữ trên thanh kiếm lóe lên sắc đỏ, dường như muốn bay ra. Trình Văn Xuyên đã sớm chuẩn bị xong, đem sợi tóc kẹp giữa hai ngón tay, lật thanh kiếm gỗ đào, tóc dính lên trên lá bùa đột nhiên bốc cháy, tóc và lá bùa đều bị đốt thành tro.

Lúc này, gió lạnh đột nhiên nổi lên, Liên Thanh vội vàng nhìn xung quanh. Trình Văn Xuyên đặt kiếm gỗ đào lên pháp đài, gió thổi tro bụi lên không trung.

"Trương Nhị! Ra đây!" Trình Văn Xuyên hét to một tiếng.

Chung quanh tiếng gió vang lên không ngừng, mắt Liên Thanh đau rát, cau mày nhìn về phía bồn hoa, chỉ thấy nơi đó dần hiện thành hình một người, nửa trong suốt.

Trình Văn Xuyên xoay người đi về phía trước hai bước, khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Trương Nhị, có phải cô không?"

Chỉ thấy bóng đen từ từ bay ra khỏi bồn hoa, hình dáng gầy gò, đầu rũ xuống, gương mặt cô ta bị mái tóc đen dài che đi, khăn lụa màu vàng trên cổ vô cùng nổi bật, trên cơ thể đầy vết máu. Cô ta từng bước đi về phía bọn họ, giống như tượng gỗ không có suy nghĩ.

Liên Thanh cảm thấy không đúng, hoàn toàn khác với hồn phách của Ôn Tư Lương. "Việc này không bình thường."

Trình Văn Xuyên cũng do dự, đưa tay cầm lấy lá bùa trên pháp đàn. Lúc Trương Nhị sắp đến trước mặt thì cậu ta nhanh tay dán lá bùa lên trán cô. Cơ thể Trương Nhị lảo đảo lui về phía sau mấy bước, lá bùa chợt bốc cháy, lúc này Trương Nhị mới ngẩng đầu lên, có thể thấy được đôi mắt đen sau mái tóc dài.

"Tôi đang ở đâu đây?" Giọng cô ta hơi âm trầm, có vẻ trống rỗng.

Thấy hồn của cô ta đã tỉnh lại, Trình Văn Xuyên vội vàng hỏi: "Ngày đó chuyện gì đã xảy ra ở trường học? Tại sao cô phải chạy đến tầng thượng?"

Đôi mắt như tượng gỗ của Trương Nhị chuyển động, u ám nói: "Tôi đang trong lớp học, bỗng nhìn thấy người quen ở ngoài cửa sổ, cô ta luôn trợn mắt nhìn tôi, đôi mắt như máu, thật đáng sợ..."

"Cô ta có phải Đồng Dao không?" Liên Thanh chen lời.

Dường như Trương Nhị nhớ ra cái gì đó, toàn thân run rẩy, trong miệng vang lên tiếng thở dốc: "Là cô ta, là cô ta, là Đồng Dao! Tôi rất sợ! Cô ta rõ ràng đã chết, làm sao có thể xuất hiện ngoài cửa sổ?! Ánh mắt cô ta thật độc ác, như muốn giết tôi! Sau đó cô ta bay qua cửa sổ lao đến tôi! Tôi sợ quá, chỉ có thể chạy, chạy, nhưng cho dù chạy đến chỗ nào, cô ta cũng đuổi theo phía sau tôi..."

Trương Nhị thống khổ ôm lấy đầu, vết máu trên người càng rõ ràng, gần như phủ kín cả cơ thể. Có lẽ nhớ đến việc này làm cho cô ta vô cùng đau đớn, cũng rất sợ hãi, chỉ nghe cô ta nói tiếp: "Cô ta không chịu buông tha cho tôi, cô ta muốn giết tôi! Đúng, đúng, trong tay cô ta cầm theo tượng trẻ con bằng  vàng! Ánh mắt của nó cũng màu đỏ, nhìn tôi há miệng, tôi chạy không thoát..."

Quả nhiên là Đồng Dao, Liên Thanh và Trình Văn Xuyên đưa mắt nhìn nhau. Đây là một đầu mối, bọn họ phải biết giữa Trương Nhị và Đồng Dao có quan hệ như thế nào thì mới nắm được điểm yếu của Đồng Dao, cũng giúp cho việc bắt cô ta dễ dàng hơn, trước khi cô ta chuyển thành oán linh phải đánh tan hồn cô ta!

"Cô ta giống như bị điên vậy, từng mảnh từng mảnh da trên mặt cô ta rớt xuống, bị tượng vàng trẻ con nuốt lấy... Toàn thân cô ta máu thịt lẫn lộn, giống như cục thịt máu, cô ta vẫn không từ bỏ ý định đuổi theo tôi."

Liên Thanh nhìn cô ta, đầu ong một tiếng, cục thịt máu ư?! Không phải giống hệt như trong giấc mơ khi cậu ở bệnh viện đó sao?! Đồng Dao chết rất thảm, chẳng lẽ cô ta bị lột da đến chết?!

Đột nhiên gió thổi kịch liệt, quét sạch lá rụng dưới đất, một bóng người xuất hiện, nhanh chóng lao về phía Trương Nhị đang run rẩy....

___________________

Chú thích: Hoen tử thi là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau chết máu  không đông và  dần  dần đọng lại  ở  những  vùng thấp của tử thi.  Huyết  sắc tố (Hemoglobin) ngấm vào trong các tổ chức ở những nơi ấy, lúc đầu thì chỉ tạo thành những điểm có màu hồng, sau đó tạo thành những mảng có màu tím nhạt rồi tím sẫm. Ðiều đáng lưu ý là những nơi bị tỳ, đè ép thì không xuất hiện hoen (thắt lưng, nịt vú...).

Hoen xuất hiện 2 giờ sau chết, trong thời gian đầu nếu thay đổi tư thế của tử thi  thì vết hoen cũng thay đổi. Trên 10 - 12 giờ  sau chết, các vết hoen cố định, mặc dù tử thi thay đổi, nhưng vết hoen không thay đổi theo. Ví dụ: Khi chết tử thi nằm ngửa, hoen tử thi sẽ xuất hiện mặt sau cơ thể, nếu sau 10 giờ lật úp xác xuống một thời gian, thì hoen vẫn ở phía sau lưng chứ không xuất hiện ở mặt trước cơ thể.

Như vậy, vị trí của hoen phản ánh tư thế lúc chết, đây là dấu hiệu rất quan trọng để ta biết có sự thay đổi tư thế của tử thi không. Ngoài ra hoen tử thi còn có một vài đặc tính nữa ta cần chú ý:

Hoen tử thi xuất hiện sớm và có màu tím sẫm trong các trường hợp chết ngạt.

Hoen màu hồng nhạt khi chết trong chất lỏng.

Hoen màu đỏ tươi (màu cánh sen) khi trúng độc oxide carbon (CO), axid xyanhydric (HCN) và muối của nó (ngộ độc sắn) và trúng độc thuốc ngủ Bacbituric.