Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 145-2




Cảnh sát Trương vừa dẫn chúng tôi đi tới, vừa nói: “Pháp y bước đầu nhận định, người phụ nữ kia chết vì bệnh tim phát, nguyên nhân dẫn đến bệnh tim là quá hoảng sợ. Đã có vết hoen tử thi. Hiện trường có chút máu, trên ngực người phụ nữ có vết thương, là vết thương có sau khi đã chết. Dựa vào miệng vết thương, giống như là bị móng tay trẻ con gây ra. Chỉ như vậy, không có manh mối khác. Miệng vệt thương này nói là do trẻ con gây ra nhưng nơi này không có dấu vết của trẻ con tiến vào.”

“Là con cô ta.”

“Cái gì?” Cảnh sát Trương kinh ngạc.

Tổ Hàng quan sát cách cục của nhà, tôi đi theo phía sau anh ấy, cuối cùng đi tới phòng tắm nơi tiểu tam chết. Cảnh sát đã phủ vải trắng lên trên thi thể. Trên mặt đất vẫn còn một ít vết máu.

Chúng tôi không mở ra xem thi thể, chỉ nhìn cách cục căn hộ. Tôi chú ý nhận thấy phòng này có điểm không tốt. Dù tôi không hiểu phong thủy nhưng tôi cũng biết như vậy không tốt.

Toàn bộ căn hộ, vị trí thiên tâm là nhà vệ sinh, các phòng đều vây quanh nhà vệ sinh ở giữa. Như vậy nhà vệ sinh này không có cửa sổ, chỉ có một quạt thông gió thổi vào đường ống dẫn.

Tôi nói nhỏ: “Nhà vệ sinh ở vị trí thiên tâm.”

“Ừ, loại này gọi là âm sát quy tâm. Trung tâm của nhà địa diện cho trái tim, nhà vệ sinh đại diện cho thận. Nhà nào có người bị sỏi thận, rất có khả năng trong nhà vệ sinh có đá. Mà loại vị trí thiên tâm là nhà vệ sinh này, người nhà sẽ có vấn đề về tim. Từ cách cục của nhà, người phụ nữ này vốn dĩ tim đã không tốt, bị tiểu quỷ dọa kinh sợ, bệnh tim phát ra mà chết. Sau khi chết, tiểu quỷ hẳn do dự, hoặc đến trễ một lúc mới bắt đầu moi tim. Chỉ là, khi nó vừa ra tay thì có chuyện gì đó khiến nó không thể không từ bỏ.”

Tôi gật đầu: “Nhưng chuyện gì khiến nó phải từ bỏ? Hẳn nó rất hận mẹ, cho nên muốn ăn luôn trái tim mẹ mình.”

Tổ Hàng cau mày tìm trong nhà xem có thứ gì có thể khiến tiểu quỷ bỏ đi. Hiện tại có thể xác định tiểu quỷ kia không ăn máu thịt của mẹ, như vậy chưa có khả năng bị luyện hóa. Tôi cũng nghĩ, nếu tối qua chúng tôi tới đây, có lẽ đã có thể giải quyết được tiểu quỷ trước khi xảy ra chuyện này, tiểu tam này cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Nhưng tất cả đều do số mệnh. Hôm nay tiểu tam này tới số chết thì chúng tôi cũng không có cách nào chống lại Diêm Vương.

Tổ hàng đứng trong phòng, nhìn kỹ từng đồ vật. Thi thoảng cảnh sát thấy chúng tôi cũng không nói gì thêm, cũng có vài người hỏi sao lại có người không liên quan vào đây.

Khi chúng tôi vẫn đang tìm kiếm thứ gì có thể khiến tiểu quỷ rời đi thì nghe được một loạt tiếng chó sủa dưới lầu.

Tổ Hàng sửng sốt một chút, nói: “Chó dưới lầu kêu khiến nó rời đi.”

Cảnh sát Trương nói: “Dưới lầu thật sự có chó rất to. Vừa rồi chúng tôi xuống hỏi chuyện bị con chó đó khiến cho hoảng sợ.”

“Quỷ thuộc quý thủy, chó thuộc mậu thổ, mậu thổ cùng quý thủy gặp hỏa, như vậy quý thủy sẽ bị hóa, chính là hóa thành tro bụi. Cho càng lớn quỷ càng sợ. Nơi này thuần âm sát quy tâm, vận số năm nay không may mắn với cô ta, tất nhiên sẽ có chuyện.”

Một cảnh sát ở bên cạnh lập tức nói: “Âm sát quy tâm là gì?”

“Chính là nhà vệ sinh đặt ở giữa nhà. Người nhà sẽ có tim không tốt.”

“Nhà tôi cũng như vậy, tim ba tôi cũng không tốt. Chuyện này hóa giải như thế nào?”

Cảnh sát Trương đẩy viên cảnh sát kia một chút: “Làm việc của mình đi. Người ta cũng không phải là tới xem phong thủy.”

“Loại bố cục này không đơn giản như vậy.” Tổ Hàng nói, rồi quay sang cảnh sát Trương nói: “Cảnh sát Trương, anh có tin tôi không? Nếu tin thì hãy bảo mọi cảnh sát ra ngoài, tiểu quỷ kia hẳn còn trốn ở chỗ nào đó trong này. Tôi muốn tìm nó.”

Lời của Tổ Hàng khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Nhưng muốn tất cả mọi người rời đi thì rõ ràng không đúng nguyên tắc. Cảnh sát Trương do dự một chút, nói: “Có thể để lại vài người không? Ít nhất cũng cần có người làm chứng. Ài, quy định là như thế.”

Tổ Hàng bấm tay tính toán một chút, nói: “Người tuổi gà không thể ở lại, người ở lại cần cởi bỏ cảnh phục.”

Cảnh sát Trương vừa nghe, lập tức hỏi: “Người ở lại có gặp nguy hiểm không? Nếu là Linh Tử…”

Tuy rằng anh ta chưa nói xong nhưng tôi có thể thấy anh ta vẫn rất tín nhiệm Linh Tử. Rốt cuộc Linh Tử và anh ta đã hợp tác vài lần, còn chúng tôi chỉ gặp gỡ vài lần mà thôi. Người ta không tín nhiệm chúng tôi cũng là chuyện có thể hiểu được.

“Tôi sẽ không khiến Khả Nhân gặp nguy hiểm.” Tổ Hàng nói. Tôi nghe anh ấy nói, hơi mỉm cười. Tôi biết anh ấy nói được sẽ làm được.

Cảnh sát Trương do dự một chút, kêu lên: “Đều ra ngoài hết đi, tôi ở lại là được.”

Những viên cảnh sát khác dù do dự và bất an, nhưng cảnh sát Trương đã ra lệnh, bọn họ nối nhau rời đi. Cảnh sát Trương cũng cởi bỏ cảnh phục.