Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 48




Trong mắt Ngụy Hoa bọn họ, Sầm Tổ Hàng chỉ là Khúc Thiên, như vậy bọn chúng nhất định sẽ cho rằng người cầm gia phả sẽ là Sầm Khả Nhân, là tôi. Đây không phải chứng minh tôi sẽ nguy hiểm hơn so với Khúc Thiên sao? Chẳng trách anh ấy lại đưa tôi bùa này.

Tôi cũng không khách khí, nhận lấy lá bùa.

Tôi suy đoán chính xác, sau buổi tối chúng tôi thấy Ngụy Hoa theo dõi chúng tôi kia, không đến mấy ngày sau Lương Canh đến trường học tìm tôi.

Vẫn là thông qua giáo viên của tôi, gọi điện thoại bảo tôi tới văn phòng khoa. Ngay từ đầu thầy giáo tôi cũng không nói rõ là có chuyện gì. Tôi còn tưởng tôi làm gì sai phải đến giải trình, khiến tôi lo lắng đi ngay lập tức.

Thấp thỏm tới văn phòng, tôi gõ cửa cho đúng phép lịch sự rồi đẩy cửa đi vào, nói: “Chào thầy, em là Vương Khả Nhân ban xxx.”

Ngẩng đầu lên thì thấy Lương Canh đang mỉm cười gật đầu với tôi. Lương Canh à! Ông ta ngồi trên sô pha da màu đen ở trong văn phòng, tư thái như chủ nhà, ngay cả thầy chủ nhiệm khoa cũng có chút khúm núm, cúi đầu khom lưng.

Trong lòng tôi lập tức phát ra tín hiệu nguy hiểm. Người này tuyệt đối tới không có ý tôi, tôi phải cẩn thận ứng phó. Đồng thời tay của tôi cũng không tự chủ được mà sờ tới cái túi nhỏ may bằng chỉ đỏ đeo ở ngực, nơi đó để lá bùa Sầm Tổ Hàng cho tôi.

Chủ nhiệm Hệ giới thiệu: “Vương Khả Nhân, đây là cục trưởng XXX, ông ấy nói có việc riêng muốn tìm em, vậy mọi người cứ nói chuyện đi.”

Chủ nhiệm Hệ vừa đi khỏi, tôi liền âm thầm thở hắt ra, hiện tại muốn ứng phó với Lương Canh thì nhất định phải cẩn thận, không thể khiến chuyện của bọn Tổ Hàng cùng Linh Tử bị hỏng.

Lương Canh chỉ chỉ vào sô pha bên cạnh, nói: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Tôi ‘chào chú’ một câu rồi ngồi xuống, gượng cười nhìn Lương Canh.

Lương Canh nói: “Vương… Khả Nhân đúng không? Chú nghe nói, cháu vốn dĩ họ Sầm, sau mới lấy họ Vương theo cha nuôi.”

“Dạ, phải.” Tôi đáp.

Tôi cũng không tin, người có chức vị như hắn ta, nếu muốn tra hộ tịch của một người mà tra lại không được. Tôi thấy hơn phân nửa ý đồ của hắn chính là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể bỏ qua một cái. Tôi chính là thuộc ‘thà giết nhầm’.

“Sầm gia à, vợ của chú cũng họ Sầm. Chỉ là mấy năm trước vợ của chú chết bệnh rồi. Trước kia Sầm gia là danh môn vọng tộc, trong giới phong thủy, ở nước ta thì Sầm gia cũng là số một số hai.”

“Vâng, có điều cháu không rành.”

“Không cần phải khiêm tốn như vậy. Không phải ông Chung lần trước cũng quen biết cháu sao? Ông Chung thực sự có tài, nếu không ông ấy cũng sẽ không đến chỗ chúng ta. Chú thấy ông ấy rất nể mặt mũi cháu.”

“Ha ha.” Tôi cười gượng gạo, có lẽ ông Chung kia là nể mặt mũi của Sầm Tổ Hàng.

Lương Canh cũng cười cười theo, rốt cuộc cũng nói ra mục đích lần tới này: “Chú có một đồng nghiệp, mấy năm trước mua nhà để kết hôn. Căn nhà đó bọn họ cũng tìm một thầy phong thủy dưới quê xem qua, nhưng sau khi vào ở thì nhà bọn họ lại có nhiều chuyện xảy ra. Ở một năm, vợ cậu ta sinh non hai lần, mẹ cậu ta trước kia rất khỏe mạnh, đến ở với cậu ta thì lại sinh bệnh chết. Cháu nói xem có phải ngôi nhà đó có điểm gì lạ?”

“Ách… Không thấy thực tế thì cháu cũng không biết.”

“Vậy thế này đi, coi như chú mời cháu, cuối tuần đến xem nhà giúp cậu ta một chút. Bao lì xì gì đó chắc chắn không thể thiếu rồi.”

Trong lòng tôi có chút lo lắng, đây là… Hồng Môn yến? Hay là chỉ tới để tìm hiểu hư thật? Tóm lại không phải là chuyện tốt. “Cuối tuần cháu phải hoàn thành tác phẩm, chú cứ nhờ ông Chung đi thôi. Cháu thấy ông rất sẵn lòng.”

“Nhờ cháu, chúng ta đều là người Sầm gia. Hơn nữa người Sầm gia xem chú sẽ thấy yên tâm.”

Ông yên tâm, tôi không yên tâm được! Nếu Lương Canh muốn giết chúng tôi, ở trong nhà đó an bài một quỷ lợi hại, chúng tôi không phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Mang theo tâm sự này, tôi không còn tâm trí nào quay lại phong tranh, liền đi thẳng về nhà. Khúc Thiên không ở nhà, tôi ngồi thừ người đợi tới giờ cơm tối.

Khúc Thiên về nhà nhìn thấy tôi, sửng sốt một chút, hỏi tôi ăn cơm chưa? Thời gian này còn ngồi ở nhà rất rõ ràng là chưa ăn.

Cho nên hai chúng tôi bèn đi ra ngoài ăn.

Ở quán ăn ven đường, tôi cười nói: “Khúc Thiên trước kia tuyệt đối không ăn uống gì ở các quán ven đường.”

Vừa mới dứt lời, trên mặt Khúc Thiên lộ vẻ khó coi, tức giận nói: “Anh không để ý như cậu ta.”

Biết anh ấy không vui, tôi nhanh chóng đổi đề tài, đem chuyện Lương Canh hôm nay tìm tôi nói ra một lần. Sầm Tổ Hàng cũng suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Đi xem đi, cần phải biết bọn chúng muốn làm gì. Ngay cả khiêu chiến cũng không dám đi ứng phó, như vậy về sau chúng ta sẽ càng thêm bị động.”