Chồng Trước Có Độc

Chương 1-1: Sống lại (1) (1)




Tám giờ bốn mươi phút, sau khi tắm rửa xong ngơ ngẩn đứng trước gương.

Chăm chú nhìn mình trong tấm gương, cô vẫn không có cách nào giải thích được: Rốt cuộc cô có điểm nào không bằng con tiện nhân kia?

Cô là thiên kim tiểu thư của Đường gia, được người ta gọi là "Hoa hồng Hương thành", là đại mỹ nhân của giới thương nhân. Muốn diện mạo có diendanlqdđ diện mạo, muốn thân hình có thân hình, muốn khí chất có khí chất. Hội tụ đầy đủ vẻ đẹp và trí tuệ, vừa gợi cảm vừa cao quý!

Nhưng, con tiện nhân kia thì có cái gì?

Ngoài đứa bé trong bụng! Đúng, một đứa bé!

Trưa hôm nay, con tiện nhân đó chỉ thẳng vào mặt cô mà nói: "Đường Du Du, tại sao cô lại cưới được anh ấy? Cô thật đáng ghét! Loại phụ nữ như cô sao không chết đi chứ!"

Không đợi cô phản ứng kịp, tiện nhân kia liền chỉ xuống dưới bụng của mình, kiêu ngạo giống như là đang khoe khoang chiến lợi phẩm vậy: "Ngôn Sơ nói, anh ấy sẽ đối xử tốt với tôi và đứa bé trong bụng tôi! Anh ấy sẽ phụ trách! Anh ấy sẽ!"

Dứt lời, cô kiên cường xoay người đi ra ngoài.

Ngây người một lúc, đột nhiên phóng ô tô chạy như điên về nhà. Cám ơn trời đất, không có xảy ra tai nạn xe cộ. Sau khi về đến nhà, cô liên tục gọi điện cho chồng mình Bạch Ngôn Sơ, nhưng đầu dây bên kia lại không có ai nhận điện.

Cô tuyệt vọng, sau đó tự rót cho mình một ly Brandy lớn. Rồi sau đó, cô ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh lại, cô mệt mỏi đi tắm.

Tắm xong không đến mười phút, chồng cô Bạch Ngôn Sơ đã trở về.

Dáng người cao lớn Thon dài, cộng thêm gương mặt vừa cao quý lại vừa anh tuấn, mày lượi kiếm như dùng bút vẽ nên cùng với đường nét khuôn mặt như pho tượng thần Hy Lạp, thật khó để có thể nhìn anh mà không bị hút hồn, chỉ số lý trí trong diendanlqdđ phút chốc đã rơi xuống số âm.

Thật sự, người đàn ông này, chỉ với vẻ bề ngoài của mình, đã đủ để giết người rồi.

Cho nên, cô liền mặt dầy điên cuồng theo đuổi anh, tóm lấy anh lại ở bên cạnh mình.

Cô yêu anh, cho nên phải đến với anh. Đó chính là tín ngưỡng của cô.

Nhưng, anh lại không yêu cô. Bởi vì không yêu, nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Bạch Ngôn Sơ ngồi xuống, hỏi: "Gấp gáp gọi điện cho tôi làm gì vậy?"

Cô chăm chú nhìn anh, ra sức hỏi: "Giang Tâm Di mang thai, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Tiểu Tam cũng đã ưỡn bụng tới tận cửa nhà mắng chửi cô! Tất cả là do anh ban tặng!

Không ngờ, Bạch Ngôn Sơ chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi muốn như thế nào, không liên quan gì tới cô!"

A, như vậy sao? Tốt!

Cô giận dữ hét lên: "Ly hôn đi! Bạch Ngôn Sơ!"

Đây là lần thứ 101 cô nói ly hôn. Nhưng đây cũng là ý nguyện chân thành của cô.

Bởi vì, cô thật sự rất mệt mỏi.

Bạch Ngôn Sơ cười lạnh: "Cô điên rồi."

Sau đó chính là một cuộc cãi vã kịch liệt. Cô chất vấn anh tại sao dây dưa với bạn gái trước lại làm cho cô ta dính bầu? Anh liền quở trách cô điêu ngoa tùy hứng không đủ dịu dàng. Dù sao, Thiên Lôi ầm ầm, không thể ngăn cản.

Sau khi Bạch Ngôn Sơ cãi nhau với cô xong liền rời đi. Cô điên cuồng uống rượu, uống rượu.

Đã say khướt, cô muốn đi tìm Bạch Ngôn Sơ.

Cô chỉ muốn hỏi anh, con bà nó, sao anh lại độc ác như vậy? Anh dám?

Nhưng, trượt chân, cô té ngã xuống đất.

Nhớ rất roc, thời gian là chín giờ mười lăm phút tối.

Khi những ngôi sao vụt qua bầu trời đêm; khi một con tàu lớn chở khách chậm rãi xuất cảng; nơi mà hành khách cuối cùng vội vàng nhảy lên bậc thềm của tàu trước khi cửa đóng lại, miệng cống đóng thì, cô hai mươi lăm tuổi lại trượt chân trên nền đã hoa viên ở nhà mình ngã xuống cầu thang.

Không, nói chính xác, phải là lăn xuống.

Rầm—— cứ như vậy thanh âm vang lên, thân thể mềm mại nằm trên nền đá cẩm thạch bóng loáng nhưng lạnh lẽo. Khóm hoa hồng ở ngoài cửa sổ chứng kiến thấy tất cả, cũng ảm đạm phai mờ đi.

Hoa hồng của Hương thành, đại tiểu thư đa tài của Đường gia, có thể so sánh với tiên nữ, cứ như vậy nằm yên lặng trên vũng máu đỏ tươi.

Cô cố gắng mở to mắt, thế nhưng làm thế nào cũng không mở ra được, trước mắt càng ngày càng tôi đen, cuối cùng cô không thể nhìn thấy cái gì được nữa.

Sau ót có chất lỏng lạnh lẽo chảy ra, cô cảm thấy hơi thở của mình càng ngày càng yếu đi, sau cùng không còn cảm nhận được gì nữa. . . . . .

Nhưng, cô không cam lòng. Không cam lòng cứ như vậy đi đến một thế giới khác.