Chồng Trước Đuổi Tới Cửa

Chương 4




Luồng ánh mặt trời thứ nhất vào sáng sớm từ khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống trên người mỹ nhân ngủ say trên giường, lông mi thật dài của cô nhẹ nhàng run rẩy mấy cái, rốt cuộc mở ra ánh mắt trong trẻo, mê mang quan sát gian phòng, trong phòng ngủ đơn giản này chỉ có những màu sắc đơn điệu, ngoài cửa sổ lại sáng ngời.

Đường Ngọc nhìn áo ngủ sợi tơ trên người mình, bất giác nhíu mày, mang dép đi ra ngoài.

Bên trong phòng khách, Ngô Hạo Thiên đang ngồi ở trên ghế sa lon xem văn kiện, nghe được tiếng bước chân liền giương mắt, thấy Đường Ngọc mặc đồ ngủ đi về phía anh, ngoắc ngoắc cô: "Đường Đường, tới đây ngồi, chân của em đỡ hơn chưa?"

Đường Ngọc không nghĩ tới anh còn nhớ rõ tối hôm qua cô bị trặc chân, cô gật đầu một cái bày tỏ, "Đã không sao, là anh thay áo ngủ cho tôi?"

Ngô Hạo Thiên liếc xéo biểu tình trên mặt cô, đùa giỡn gật đầu, "Về sau em là bà xã của anh, loại chuyện như vậy sau này anh sẽ thường làm."

Đường Ngọc không nói gì, ánh mắt bị văn kiện trên bàn hấp dẫn đi.

Trên bàn thấp giữa bọn họ để mấy phần văn kiện khác nhau, Đường Ngọc nhìn, trên bìa mặt viết bốn chữ "Hợp đồng hôn nhân".

Ngô Hạo Thiên cầm đưa cho cô, giải thích: "Phần này chính là hợp đồng hôn nhân mà hôm qua anh đề cập với em."

Đường Ngọc vừa nhìn vừa nghe Ngô Hạo Thiên giảng giải.

"Anh đã hỏi ý kiến luật sư, hợp đồng hôn nhân về mặt pháp luật phải không được bảo vệ, cho nên giữa chúng ta không có hợp đồng hôn nhân hữu hiệu trong một năm, phần này, chẳng qua là cam kết của anh, chịu tác dụng nhất định của luật pháp, điều khoản đưa cho em ba chục triệu, sẽ đưa cho em trước hôn nhân, nhưng phía trên vẫn viết rõ, giữa chúng ta chỉ có quan hệ hôn nhân một năm, vì bảo đảm cho cả hai chúng ta, và tránh phiền toái không cần thiết, anh đã chú thích, trong một năm này, chúng ta không có quyền hỏi tới cuộc sống riêng của nhau, emcó thể lựa chọn đi làm ở trong tập đoàn, nhưng em không có quyền nhúng tay vào bất luận quyết sách hạng nhất nào trong tập đoạn, mà sinh hoạt tình dục giữa vợ chồng chúng ta, đều do đối phương tự nguyện, dĩ nhiên. . ." Ngô Hạo Thiên ngừng lại, Đường Ngọc không hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Nếu như Đường Đường muốn xảy ra quan hệ với anh, anh vô cùng vui lòng."

Đường Ngọc không che giấu chút nào liếc anh một cái, trên mặt nóng lên, vội vàng làm bộ như cúi đầu xem văn kiện.

Ngô Hạo Thiên cười yếu ớt, chẳng biết lúc nào, anh bắt đầu thích trêu cợt Đường Ngọc, thích xem bộ dạng không được tự nhiên của cô.

"Trong phần hợp đồng này, còn ghi rõ nghĩa vụ chúng ta phải làm, và quyền lợi được hưởng, một năm này, chúng ta nhất định phải giấu giếm hợp đồng hôn nhân này với mọi người, bao gồm ba mẹ mỗi người, còn có ba chục triệu anh đưa em, cũng không thể nói ra ngoài, nếu có người hỏi tới, em cứ nói với ba mẹ em, đây là mượn bạn bè, anh sẽ giả làm người chồng tốt, hòa đồng với bà con bạn bè của em, đối xử tử tế với ba mẹ của em, cũng hi vọng em có thể tận tận lực làm chuyện một người vợ nên làm; sau khi chúng ta kết hôn sẽ không ở biệt thự nhà họ Ngô, anh sẽ nói việc chuyển ra ngoài ở với ông cụ."

Đường Ngọc thấy Ngô Hạo Thiên không nói tiếp nữa, nghi ngờ ngẩng đầu lên hỏi: "Hết rồi?"

Ngô Hạo Thiên gật đầu, "Tạm thời cứ như vậy nhiều, thật ra thì nhiệm vụ chủ yếu của em chính là lừa gạt ba của anh, lấy được tin tưởng của ông, khiến ông cảm thấy, em thật sự là con dâu của ông."

Ngô Hạo Thiên nhìn bộ dáng đang muốn nói lại thôi của Đường Ngọc, nói: "Dĩ nhiên, em còn có yêu cầu gì, có thể tận lực nói ra." Nói xong, anh cầm một phần văn kiện khác viết "Giấy thỏa thuận li hôn" đưa cho cô, "Phần này chính là giấy thỏa thuận li hôn anh chuẩn bị trước đó, phần thỏa thuận li hôn này, anh yêu cầu em ký trước khi kết hôn, hôn nhân của chúng ta chỉ duy trì một năm, điều này anh đã viết rõ trong hợp đồng, theo thỏa thuận li hôn, một năm sau, anh sẽ cho em một khoản tiền nuôi dưỡng mười triệu khác."

Đường Ngọc xem xong hai phần hợp đồng, xem thế nào cũng cảm thấy Ngô Hạo Thiên đang làm làm ăn lỗ vốn, anh là thương nhân, tại sao phải tùy tiện tìm một người phụ nữ, cũng anh diễn một cuộc hôn nhân không có thực một năm.

Rốt cuộc, cô vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Tại sao phải tìm tôi?"

"Bởi vì em cần tiền. Mà anh cần người diễn trò, cơ hội thích hợp, còn nữa, em phù hợp tất cả yêu cầu của tuồng vui này. Anh tin tưởng em sẽ là một nữ chính hoàn mỹ." Ngô Hạo Thiên không hề nghĩ ngợi liền trả lời ra.

Lại một lần nữa, Đường Ngọc hỏi lại một lần: "Tại sao không thể không là tôi?"

Ý của cô nói là, cô quả thật cần tiền, nhưng diễn kịch, không nhất định phải là cô diễn, tại sao cố tình chọn trúng cô?

"Việc này. . . ." Ngô Hạo Thiên hơi suy tư, cái vấn đề này anh cũng đã hỏi mình, "Có lẽ, điều kiện của em là hàng thật giá thật, khiến anh tương đối an lòng, về sau cũng sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái không đáng."

Đường Ngọc hiểu rõ gật đầu, "Tại sao anh gấp gáp kết hôn như vậy. . . ." Hỏi xong, Đường Ngọc cảm thấy đường đột, vừa rồi anh đã nói, cả hai không có quyền hỏi tới chuyện riêng của đối phương, cô vội vã giải thích: "Tôi cảm thấy nếu kết hôn, trước đó, tôi cần hiểu rõ về anh một chút."

"Đây là ước định của anh và ba, ba yêu cầu anh tiếp quản tập đoàn vào năm hai mươi bảy tuổi thì phải kết hôn, vì để tránh xem mắt tiếp, anh chỉ còn kế này, dù sao đều là kết hôn với người không yêu."

Câu nói sau cùng, khiến trong lòng Đường Ngọc chua xót, con gái đều từng mơ mộng, người cùng mình bước vào thánh đường hôn nhân, nhất định là người đàn ông yêu mình, nhưng. . . . Hôn nhân của cô bị bán.

Đường Ngọc không phải người phụ nữ kiểu cách, nếu lần đầu tiên nhất định phải mất đi, nhất định phải cho một người mình không yêu, cô cũng vô ý so đo chuyện tối ngày hôm qua.

Cô không lời nào để nói, cầm bút trên bàn lên chuẩn bị ký tên, Ngô Hạo Thiên lại đột nhiên ngăn cô.

"Đường Đường, em cần phải suy nghĩ kỹ, ký vào rồi không thể đổi ý, hơn nữa trong hợp đồng này còn có một điều quan trọng. . . ."

"Là cái gì?" Đường Ngọc hỏi.

Ngô Hạo Thiên nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ mở miệng: "Trong thời hạn hợp đồng, có thể xảy ra quan hệ tình dục tự nguyện, nhưng lại không thể yêu anh. . . ."

"A. . . . . ." Đường Ngọc giống như là nghe được chuyện buồn cười gì, đột nhiên cười, trong nụ cười kia tràn đầy ý giễu cợt, cô cúi đầu, cầm văn kiện lên, nhanh chóng ký tên mình lên.

"Xin Ngô tổng yên tâm, tôi tuyệt đối không thể nào yêu anh." Đường Ngọc hoàn toàn không để ý sự lạnh lùng ở đáy mắt Ngô Hạo Thiên, thờ ơ nhún vai, "Vậy chuyện ba chục truyện. . . ."

Ngô Hạo Thiên gần như cắn răng nghiến lợi, "Tôi đã bảo luật sư đưa tiền cho công ty tín dụng."

"Ừ." Nghe được món nợ đã giải quyết, trong lòng Đường Ngọc lại không có vui sướng, ngược lại càng mệt mỏi, cô cũng không cảm ơn Ngô Hạo Thiên, bởi vì đây là thứ cô nên được trong giao dịch.

"Vậy. . . . Lúc nào thì kết hôn?"

"Ngày mốt."

"Nhanh như vậy?"

"Đúng. Bởi vì tất cả công việc kết hôn đều được chuẩn bị, hơn nữa tôi không chuẩn bị tiệc, tối nay tôi sẽ dẫn em về nhà gặp ba."

"Được, vậy buổi chiều tôi đi ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu?"

Đường Ngọc đi tới cửa phòng ngủ, quay đầu lại nhìn anh một cái, "Đi gặp người bạn, thuận tiện thông báo ba mẹ, con gái của bọn bọ. . . . kết hôn."

Ngô Hạo Thiên thoáng chút đăm chiêu nhìn bóng dáng đơn bạc của Đường Ngọc biến mất, anh nghe được ra bất mãn trong lòng Đường Ngọc, nhưng cô vẫn ẩn nhẫn tâm tình của mình. Mặc dù Đường Ngọc không có nói bối cảnh sau lưng của cô, nhưng anh đã phái người tra ra tất cả tài liệu cặn kẽ của cô.

Ngô Hạo Thiên từ trong túi giấy phía sau, lấy ra tài liệu điều tra về Đường Ngọc, Đường Ngọc, năm nay hai mươi mốt tuổi, tốt nghiệp đại học H, thành tích ưu tú, ba tháng trước công ty nhà họ Đường, bởi vì Đường Lam Tường quyết định sai lầm mà dẫn đến phá sản, vì vậy mới mượn công ty tín dụng mười triệu, chuẩn bị vượt qua cửa ải khó, tiền vốn cộng thêm tiền lời, tiền nợ tổng cộng là ba chục triệu.

Làm anh kỳ quái là, đơn đặt hàng quan trọng mà nhà họ Đường bỏ lỡ, lại bị Ngô thị giành đơn, mặc dù việc này không phải qua tay Ngô Hạo Thiên, nhưng anh vẫn cảm thấy kỳ quái, Ngô thị là đầu rồng lâu năm trong ngành điện tử, sao lại giành hợp đồng của một xưởng nhỏ?

Càng làm anh giật mình chính là, sau khi nhà họ Đường xảy ra chuyện, lại giao toàn bộ món nợ khổng lồ này cho Đường Ngọc vừa ra đại học. Trên mặt Ngô Hạo Thiên lộ ra ý lạnh, cha mẹ như vậy thật làm cho lòng người lạnh ngắt, nhưng Đường Đường không thấy vậy, ngược lại nghĩ hết tất cả biện pháp, thậm chí nghĩ đến đi bán thân trả nợ.

Có thể nghĩ, mấy ngày nay Đường Ngọc chịu bao nhiêu khổ sở.

Ngô Hạo Thiên xác nhận hợp đồng mà Đường Ngọc đã ký tên, cầm bút lên, ký tên mình lên cạnh tên cô, lúc ký "Giấy thỏa thuận li hôn", anh đột nhiên dừng bút, suy nghĩ một chút lại không có ký tên, anh chỉ đem hợp đồng đã ký, và "Giấy thỏa thuận li hôn" chỉ có Đường Ngọc ký, cùng với tài liệu điều tra Đường Ngọc, cùng bỏ vào trong túi giấy; chuyện Ngô thị khiến nhà họ Đường phá sản, anh không thể nói với Đường Ngọc, anh không biết mình có mục đích gì, ít nhất, anh không muốn khiến Đường Ngọc thương tâm.

Một năm này, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. . . . Nhưng một khắc này, Ngô Hạo Thiên thật hi vọng ngày đó tới chậm một chút.

***

Đường Ngọc tắm rửa sạch sẽ, thay xong quần áo từ trong nhà đi ra thì Ngô Hạo Thiên đã ra cửa, anh để lại tờ giấy trên bàn, buổi tối gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em.

Đường Ngọc gọi điện thoại cho Tả Hiểu Thiến trước, hẹn chỗ gặp mặt với cô, lại theo số điện thoại di động Ngô Hạo Thiên để trên tờ giấy, gửi tin nhắn, tôi và bạn hẹn gặp ở quán cà phê Thanh Điềm, bốn giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.

Khi Đường Ngọc tới quán cà phê Thanh Điềm đã hẹn, thì Tả Hiểu Thiến đã ngồi ở trong góc lo lắng chờ cô, cô ấy nhìn thấy Đường Ngọc, phất tay ra hiệu từ xa.

"Đường Đường! Tối hôm qua cậu đi đâu? Làm mình lo quá!" Đường Ngọc còn chưa có ngồi vào chỗ của mình, Tả Hiểu Thiến đã oanh tạc, "Mình gọi điện thoại cho cậu không được, liền gọi điện thoại cho Trần Tư Vĩ, anh ấy nói cậu đã đi rồi, hai người chúng tôi sốt ruột cả buổi tối."

Đường Ngọc bày tỏ áy náy, nói ra lời kịch trước đó đã chuẩn bị xong: "Thật xin lỗi, khiến cậu sốt ruột, điện thoại di động của mình hết pin, tối hôm qua ở tại nhà bạn."

"Cậu làm mình sợ muốn chết, lần sau không cho như vậy." Tả Hiểu Thiến không nghi ngờ gì, bắt đầu nhiều chuyện: "Ngày hôm qua cậu và Trần Tư Vĩ gặp nhau, cảm giác như thế nào? Thật ra thì mình thấy Trần Tư Vĩ không tệ, vóc người không tệ, nhà cũng có tiền, mặc dù không phải phú hào siêu cấp lớn, nhưng gia cảnh cũng ở xã hội thượng lưu. . . ."

Đường Ngọc than thở trong lòng, nói thật, Trần Tư Vĩ rốt cuộc trông như thế nào, cô thật đúng là không có chú ý, trường hợp ngày hôm qua, cô nào có tâm tư chú ý diện mạo một người đàn ông? Hiện tại cô chỉ nghĩ, nên mở miệng nói việc cô muốn kết hôn thế nào. . . . .

"Hiểu Thiến." Đường Ngọc cắt đứt sự om sòm của Tả Hiểu Thiến, "Mình có việc muốn nói với cậu."

"Chuyện gì?" Tả Hiểu Thiến nói xong khát nước, nâng ly lên đưa tới khóe miệng, uống một hớp cà phê hương nồng, liền nghe Đường Ngọc nói: "Mình muốn kết hôn. . . ."

"Phụt!" Tả Hiểu Thiến phun ra, cà phê trong miệng đều trúng mặt Đường Ngọc.

Đường Ngọc cũng không để ý, cầm khăn giấy lên bình tĩnh lau, nhưng cà phê nhỏ xuống trên cái váy cô mới thay, quần áo đang mặc là do Ngô Hạo Thiên chuẩn bị cho cô trước đó, y phục tối ngày hôm qua đã không thể mặc nữa.

Lúc này, Đường Ngọc có chút hậu tri hậu giác hồi tưởng lại hình ảnh điên cuồng đêm qua, nhất thời trên mặt đỏ lên.

Tả Hiểu Thiến hốt hoảng tiếp cận tới giúp cô lau cà phê, nhìn thấy Đường Ngọc đỏ mặt, không hiểu hỏi: "Đường Đường? Cậu bệnh? Sao mặt đỏ vậy ——"

"Mình nào có!" Đường Ngọc khó được thẹn thùng quay đầu.

Tả Hiểu Thiến rốt cuộc cảm thấy không được bình thường, "Đường Đường! Tối hôm qua cậu rốt cuộc đi đâu? Có phải bị ai khi dễ hay không?"

"Không có."

"Vậy tại sao lại đột nhiên kết hôn? Cậu tìm được người đàn ông trả nợ cho cậu? Vì trả khoản nợ mà cậu phải gả cho anh ta?"

"Không phải!" Đường Ngọc phủ nhận, "Thật ra thì mình không có nói cho cậu biết, mình có một bạn trai. . . ."

Tả Hiểu Thiến vừa muốn uống cà phê nữa, nghe được câu này thiếu chút nữa lại phun ra ngoài, cô kêu lên: "Cậu có bạn trai? Không thể nào!" Nói giỡn, Tả Hiểu Thiến cô và Đường Ngọc từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cô ấy có bạn trai, cô đáng chết làm sao không biết?

Đường Ngọc nghiêm túc nhìn cô, "Là thật, tối hôm qua mình ở cùng anh ấy, anh ấy cầu hôn mình, cho nên mình mới quyết định gả cho anh ấy."

Trong đầu Tả Hiểu Thiến trống rỗng, cô muốn vui vẻ vì bạn tốt, chúc phúc cô ấy, nhưng. . . . "Vậy chuyện thiếu nợ. . . ."

Đường Ngọc đã biết cô sẽ hỏi như thế, không hoảng hốt nói: "Cha mẹ mình mượn tiền của cậu ở Singapore, cho nên chuyện này không cần ta tới quan tâm."

Tả Hiểu Thiến thở phào nhẹ nhõm, cô cho rằng Đường Ngọc vì trả khoản nợ mới chịu lập gia đình, "Vậy thì tốt, cha mẹ cậu sớm nên như vậy, tại sao có thể để cho một cô gái yếu đuối như cậu, nghĩ biện pháp gôm đủ số tiền kia? Vậy bạn trai cậu. . ." Lời của cô đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại không thức thời cắt đứt.

Tả Hiểu Thiến cúi đầu nhìn qua màn hình, vội vàng nghe: "Alo? A, tìm được? Ở đây. . . . Đúng đúng đúng. . . . Được được, vậy anh tới quán cà phê Thanh Điềm đi, được, chờ anh."

Đường Ngọc sử dụng ánh mắt hỏi thăm Tả Hiểu Thiến là ai gọi tới, Tả Hiểu Thiến lại thần bí hé miệng cười, tiếp lại hỏi: "Vậy bạn trai cậu làm gì? Tên gì? Lúc nào thì dẫn anh ta ra gặp mặt?"

Đường Ngọc lộ ra bối rối, cô chưa bao giờ hỏi cái tên ác liệt đó tên gì, chỉ biết người khác gọi anh Ngô tổng, cô cũng gọi như vậy, không chỉ có tên, tất cả về anh, cô đều không biết gì cả.

Tả Hiểu Thiến thấy Đường Ngọc mất hồn, chợt hiểu: "Đường Đường, không phải cả bạn trai cậu tên gì cũng không biết chứ? Hay cậu nói gạt mình?"

Đường Ngọc mím môi, cô nhớ mang máng, tối hôm qua Trần Tư Vĩ gọi anh. . . . Ngô Hạo Thiên?

"Không phải! Anh ấy gọi Ngô Hạo Thiên." Hình như tên này?

"Trời ạ! Anh ta gọi là gì? Ngô Hạo Thiên? Lại là anh ta!"

"Cậu biết?" Đường Ngọc nhìn vẻ mặt hưng phấn của Tả Hiểu Thiến.

Tả Hiểu Thiến không thể tưởng tượng nổi nhìn Đường Ngọc, "Bạn trai cậu lại là con trai của tổng giám đốc tập đoàn Ngô thị, không trách được ngày trước không có nghe cậu nhắc đến, lúc trước mình đã thấy trên tạp chị, tháng trước anh ta mới trở về nước, sẽ lập tức đón lấy tập đoàn Ngô thị, trời ạ! Cậu, cậu. . . . ."

Khi Đường Ngọc nghe bốn chữ "tập đoàn Ngô thị", trên mặt cứng đờ, sự khác thường dâng lên trong lòng, đó là tập đoàn Ngô thị khiến nhà cô phá sản san? Không phải. . . Trùng hợp như thế? Nếu quả thật là nhà anh, cô nên làm cái gì?

Tả Hiểu Thiến phe phẩy cánh tay Đường Ngọc, "Hai người quen nhau thế nào? Quyết định lúc nào thì kết hôn? Đường Đường. . . ."

"À. . . . ." Đường Ngọc lấy lại tinh thần, "Ngày mốt liền kết hôn. . . ."

"Nhanh như vậy!"

"Đúng." Đường Ngọc lộ ra nụ cười, không có vẻ bất hạnh chút nào, "Vì nhanh chóng đón nhận tập đoàn, anh ấy phải sớm kết hôn."

"Oa. . . . Quả nhiên là Ngô Hạo Thiên, nghe nói anh ta chưa bao giờ thừa nhận scandal với bên ngoài, trên tạp chí cũng nói năm nay anh ta cần phải kết hôn, thì ra cậu chính là bạn gái chính thống! Oa. . . . Đường Đường, cậu thật sự là quá hạnh phúc, mình muốn làm phụ dâu của cậu!" Tả Hiểu Thiến hưng phấn, căn bản không có chú ý tới vẻ mặt lúng túng của Đường Ngọc, càng không thấy người đàn ông đang đi tới cạnh các cô.

Khi Trần Tư Vĩ đi tới bên cạnh các cô, liền nghe được một chữ "Dâu phụ", trong lòng suy nghĩ, đại khái là nói chuyện của hai người bọn họ, anh cũng không chú ý tới thái độ của Đường Ngọc, liền hỏi: "Tả tiểu thư muốn làm dâu phụ cho ai?"

"Đương nhiên là. . . . Trần tiên sinh." Khoảnh khắc Tả Hiểu Thiến thấy Trần Tư Vĩ, trên mặt hoàn toàn cứng ngắc, không biết nên lộ ra biểu tình gì.

"Tôi là đàn ông, cần có rể phụ, dĩ nhiên tôi nghĩ, vợ tương lai của tôi sẽ cần một dâu phụ xinh đẹp." Trần Tư Vĩ cười tủm tỉm nhìn về phía Đường Ngọc.

Đường Ngọc ra hiệu Trần Tư Vĩ ngồi xuống, ngoắc phục vụ đưa một ly cà phê tới.

Đợi cà phê đưa tới, giữa ba người nhất thời im lặng, Trần Tư Vĩ không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói với Đường Ngọc: "Đường Đường, tối hôm qua thật xấu hổ, anh lại không đưa em về nhà, nghe Tả tiểu thư nói, tối hôm qua em không có về nhà cô ấy."

"Trần tiên sinh khách khí, là tôi có lỗi mới phải, ngày hôm qua nếu như không phải bởi vì tôi, cũng sẽ không đột nhiên có người quấy rối." Đường Ngọc chân thành nói, hiện tại cô thật cảm thấy hơi có lỗi với Trần Tư Vĩ, nếu như không có Ngô Hạo Thiên, cô sẽ nghiêm túc suy tính đề nghị của Trần Tư Vĩ.

Cô lúc này mới nghiêm túc quan sát Trần Tư Vĩ, hôm nay anh mặc một bộ vest giản dị, trên mặt tràn đầy tươi cười giống như mùa xuân, làm cho người ta thấy thân thiện, người có cuộc sống sáng rỡ như vậy, thân cận với anh sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp và tự tại.

Nhưng. . . . Cô không thể hối hận, cũng mất đường hối hận.

Trần Tư Vĩ nghe được Đường Ngọc còn gọi anh "Trần tiên sinh", trong lòng hơi không thoải mái, anh quay đầu hỏi Tả Hiểu Thiến: "Tả tiểu thư, vừa rồi cô chưa trả lời tôi, muốn làm dâu phụ của ai?"

"Tôi. . . . Tôi. . . ." Tả Hiểu Thiến không biết làm sao nhìn Đường Ngọc, điện thoại cô nghe vừa rồi, chính là điện thoại Trần Tư Vĩ gọi tới hỏi có tìm được Đường Ngọc hay không, cô thuận miệng trả lời anh, còn nói cho anh biết địa chỉ quán cà phê; nhưng lúc này, cô mới nhớ tới nếu như Đường Ngọc kết hôn, hiện tại nhìn thấy Trần Tư Vĩ có phải quá lúng túng không?

"Là của tôi." Thấy ánh mắt cầu trợ cua Tả Hiểu Thiủa, Đường Ngọc bất đắc dĩ trả lời.

Ánh mắt Trần Tư Vĩ bỗng chốc phát sáng, vui mừng hỏi: "Đường Đường, em quyết định. . . . Quyết định gả cho anh sao?"

"Tôi. . ." Đường Ngọc há miệng muốn trả lời, đột nhiên bị người khác ôm lấy đầu vai, đỡ đứng lên, liền nghe người bên cạnh nói: "Người cô ấy kết hôn là tôi."

"Ngô Hạo Thiên!" Tả Hiểu Thiến lớn tiếng kêu lên, trong lòng suy nghĩ, oa! Anh ta chính là bạn trai của Đường Đường, rất đẹp trai. . . . Hở? Nhìn quen quen, giống như đã gặp ở đâu?

Tả Hiểu Thiến cúi đầu trầm tư, Trần Tư Vĩ cau mày, bất mãn nhìn chằm chằm anh: "Ngô Hạo Thiên, lại là ngươi! Ngươi lập tức buông Đường Đường ra."

"Ta sẽ không buông tay." Nói xong, Ngô Hạo Thiên thậm chí càng thêm cố ý ôm sát đầu vai Đường Ngọc, "Cô ấy là vị hôn thê của tôi, vì sao tôi phải buông tya?"

"Vị hôn thê!" Lúc này đến phiên Trần Tư Vĩ lớn tiếng kêu lên, anh nhìn về phía Đường Ngọc cúi đầu không nói bên cạnh, "Đường Đường, chuyện gì xảy ra? Em và hắn ta. . . ." Nói đến đây, Trần Tư Vĩ giống như đã hiểu ra cái gì, anh cất giọng chất vấn: "Đường Đường! Có phải người đàn ông này, dùng món nợ ba chục triệu bức bách em gả cho anh ta? Anh nói anh có thể trả nợ cho em, em không cần lấy hắn. . . ."

"Trần tiên sinh!" Ngô Hạo Thiên lạnh lùng cắt đứt câu hỏi của anh ta, "Đây là chuyện của tôi và Đường Đường, anh không có quyền hỏi tới."

"Ngô Hạo Thiên, tên tiểu nhân hèn hạ này, nhất định là dùng thủ đoạn hèn hạ, khiến cho Đường Đường lấy ngươi! Ngươi mau buông Đường Đường ra, Đường Đường sẽ không lấy tên cặn bã như ngươi."

Ngô Hạo Thiên hừ lạnh, cúi đầu nói với Đường Ngọc: "Đường Đường, nói cho anh ta biết chân tướng của sự thật đi! Cho người người đàn ông trước mắt này sớm chết tâm."

Đường Ngọc không lộ vẻ gì ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn Ngô Hạo Thiên bá đạo bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng của anh khiến cô chỉ có thể đi tới không thể trở về, cô quay đầu nói với Trần Tư Vĩ: "Trần tiên sinh, thật xin lỗi, thật ra thì tất cả đều là tôi lừa gạt anh, bởi vì tôi và. . . . . Hạo Thiên gây gổ, cho nên cố ý tìm anh xem mắt chọc giận anh ấy, nhưng bây giờ chúng tôi đã hòa hảo, cho nên, chúng tôi muốn kết hôn."

Đường Ngọc đang cười, nhưng nụ cười của cô đặc biệt nhợt nhạt, "Ngày tôi và Hạo Thiên kết hôn, hoan nghênh anh tới."

"Anh nghe chưa? Trần tiên sinh, về sau xin dừng dây dưa Đường Đường nhà tôi." Gương mặt Ngô Hạo Thiên lạnh lùng, đè nén lửa giận trong lòng, lôi kéo Đường Ngọc nói: "Chúng ta đi thôi."

Cho đến bóng lưng của bọn họ biến mất, Tả Hiểu Thiến mới rốt cuộc nhớ tới, "Ngô Hạo Thiên không phải là người đàn ông lạnh lùng trong nhà hàng ngày hôm qua sao. . . ."

Trần Tư Vĩ căn bản không nghe được Tả Hiểu Thiến nói cái gì, anh giống như là mất đi thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh, thất hồn lạc phách thì thầm: "Tất cả đều đã muộn, tất cả đều đã muộn. . . ."

Ngô Hạo Thiên rất tức giận kéo Đường Ngọc đi ra ngoài, Đường Ngọc đau đến cắn chặt đôi môi, không để cho mình rên rỉ ra, anh mở cửa xe, một tay nhét Đường Ngọct vào bên trong buồng xe, không nói hai lời, nhấn chân ga đi mất.

Không khí bên trong xe trầm thấp, Đường Ngọc không nói một câu xoa vết bầm bị Ngô Hạo Thiên lôi kéo mà có trên cánh tay, cô thật không hiểu nổi, tên đàn ông ác liệt này rốt cuộc giở trò quỷ gì? Bày ra bộ mặt thối cho ai xem? Cô cũng không nợ tiền anh ta! Cô sử dụng ánh mắt len lén liếc nhìn gương mặt lạnh lùng của Ngô Hạo Thiên, cằm anh cương nghị, góc cạnh rõ ràng, càng biểu lộ rõ anh là người đàn ông cương nghị.

Trong lúc bất chợt, Ngô Hạo Thiên chợt thắng gấp, vỗ mạnh tay lái một cái, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, kéo tóc Đường Ngọc, bá đạo hôn môi của cô.

Đường Ngọc bị nụ hôn bất thình lình dọa sợ, thân thể của cô vẫn tránh về phía cửa xe, đôi tay đánh lồng ngực của anh.

"Ưm. . . . Ưm. . . ." Đường Ngọc nức nở.

Nụ hôn của Ngô Hạo Thiên mang tính trừng phạt, anh đang tuyên thệ quyền lợi đặc biệt của mình, anh đang thổ lộ lửa giận của mình.

Cho đến khi Đường Ngọc không hề đánh anh nữa, hóa thành một vũng nước, Ngô Hạo Thiên mới hài lòng buông cô ra, con ngươi băng lãnh mang theo ý đùa giỡn: "Nhớ, em là người phụ nữ của tôi, về sau không cho đi gặp người đàn ông kia."

Đôi môi Đường Ngọc bị hôn sưng đỏ, môi đỏ mọng lộ ra quyến rũ không nói nên lời, cô thở hổn hển hừ lạnh: "Họ Ngô, anh thật đúng là quý nhân hay quên, nếu như anh không nhớ lời anh đã nói, làm phiền anh lấy hợp đồng của mình đến xem, là anh viết, hai bên nam nữ không can thiệp cuộc sống riêng của nhau! Còn nữa, không cho cưỡng bách đối phương xảy ra hành vi tình dục, không ngờ Ngô tiên sinh xem uy tín như cặn bã a!"

Ngô Hạo Thiên nheo mắt lạnh, hơi thở nguy hiểm tràn vào đáy mắt anh, Đường Ngọc lại không để ý chút nào đón ánh mắt của anh.

"Trong hợp đồng quả thật nói không cho phép can thiệp cuộc sống riêng của nhau, nhưng cũng quy định rõ, hai bên nam nữ phải tận chức vì đối phương, hôm nay em hẹn hò với người đàn ông khác cũng có nghĩa vợ của tôi ngoại tình! Cho nên tôi không phải can thiệp cuộc sống riêng của em, tôi chỉ nhắc vợ của mình làm tốt bổn phận." Ngô Hạo Thiên không nhanh không chậm nói xong, "Còn nữa, vừa rồi tôi hôn em không phải sinh hoạt tình dục, Đường Đường, sinh hoạt tình dục là chỉ lên giường. . . Chúng ta chẳng qua là hôn môi mà thôi, điều này cũng không tính là phạm ước."

"Anh. . . ." Đường Đường bĩu môi giận trừng anh, "Tên vô lại!"

Ngô Hạo Thiên nhìn người phụ nữ cay cú như con mèo hoang xù lông trước mắt, lửa giận của anh đột nhiên bị dập tắt, anh đắc ý huýt gió, "Cám ơn bà xã đại nhân khen ngợi."

Đường Ngọc thở phì phò trừng anh, còn cố ý lấy mu bàn tay, hung hăng lau miệng của mình, biểu hiện rõ chán ghét.

Vậy mà sau khi Ngô Hạo Thiên xem không chỉ không nổi giận, ngược lại càng cười ngông cuồng hơn, anh nó itrong tiếng cười: "Bà xã đại nhân, em thật đáng yêu. . . . . ."

Bất tri bất giác, cả Ngô Hạo Thiên cũng không nhận thấy được nguyên nhân mình tức giận, đây cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ cần là thấy Đường Ngọc và người đàn ông khác ở chung, cả người anh liền không thoải mái; nhưng, thấy bộ dạng xù lông không được tự nhiên của Đường Ngọc, tâm tình của anh lại vô duyên vô cớ tốt lên.