Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 352




Chương 352: Chao ôi, Minh Dao nhà chị mắc cỡ rồi à

Vương Khả Di cau mày nói: “Vậy thì ở trong nhà dẫn dắt học sinh… Mỗi ngày lấy ra một hai tiếng đồng hồ thì đủ rồi, cũng có thể kiếm được tiền để cải thiện cuộc sống”.

“Nhưng mà… tôi đã nhận Noãn Tâm làm đệ tử rồi, tôi không định dạy thêm người khác nữa… tôi không thể để cho người khác vượt hơn Noãn Tâm, một loại phương pháp diễn xuất, không thể truyền dạy cho nhiều người… đây là quy tắc trong ngành, vì vậy, đừng làm khó tôi mà”

Vương Khả Di bất lực thở dài và nói: “Thôi đi thôi đi… tôi cũng không làm khó cô nữa, cô không muốn dẫn dắt thì không dẫn dắt vậy!”

Nhưng Ngô Thu lại không bỏ cuộc nói rằng: “Cậu định cả đời ru rú ở đây, không ra ngoài gặp người sao? Cậu như vậy thì cũng đành, nhưng còn Minh Dao thì sao? Cậu không muốn tranh đấu cho cuộc sống sau này của con bé sao!”

Vương Khả Di nhìn thấy cô ấy nói với Bạch Kỳ Sương bằng giọng điệu này, không khỏi cau mày nói: “Ngô Thu, chẳng lẽ cô không hiểu Bạch Kỳ Sương có hoàn cảnh như thế nào sao? Mà còn ở đây ép buộc cô ấy?”.

“Nếu cô ấy ra mặt thì còn có thể sống một cuộc sống tốt sao?”

Ngô Thu thờ ơ nói: “Đừng nói nhảm nữa, nếu tôi không có năng lực bảo vệ lấy cô ấy thì chắc chắn sẽ không nhắc chuyện này với cô ấy. Chẳng lẽ tôi sẽ hại cô ấy sao?”

Nghe thấy vậy, Vương Khả Di trực tiếp bật cười.

“Cô có thể bảo vệ lấy cô ấy sao? Có thể bảo vệ thì khi đó cô ấy gặp chuyện, cô đã ở đâu?”

“Vậy cô thì sao? Cô có mặt ở đấy, cùng một đoàn phim với cô ấy, khi cô ấy gặp chuyện, trong số các người có một người đứng ra giúp cô ấy sao?”

“Đủ rồi!” Bạch Kỳ Sương mặt mày trắng bệch quát lớn.

Hai người vội giảm bớt khí thế lại và giải thích rằng: “Bạch Kỳ Sương, cô đừng suy nghĩ nhiều… Chúng tôi không phải cố tình nhắc lại chuyện khi đó ra”

“Tôi không có nghĩ nhiều… cũng là chuyện đã qua rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, sẽ làm Minh Dao sợ”.

Tô Noãn Tâm bế Minh Dao bước ra và nói: “Cô ơi không sao, Minh Dao vẫn rất tốt ạ… không có bị doạ sợ”

Đây là lần đầu tiên Ngô Thu nhìn thấy Minh Dao…

Trông lại không đặc biệt giống Bạch Kỳ Sương… trông giống Lục Viễn Phương hơn.

Con trai của Lục Viễn Phương thì trông giống mẹ, Kỷ Vân Như… Con gái của Lục Viễn Phương thì lại trông giống ông ta.

Ngay khi con gái bước ra, ánh mắt của Bạch Kỳ Sương hầu như gán chặt lấy đứa con gái.

Nhìn thấy con gái thực sự không bị dọa sợ, cô ấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói: “Vẫn là Noãn Tâm có cách.”

Tô Noãn Tâm cười và nói: “Em nói với Minh Dao rằng các cô đang diễn… thì con bé không sợ nữa ạ! Cô à, không ngờ Minh Dao vẫn còn nhớ em đấy!”

“Đúng vậy, lúc em không có ở đây, Minh Dao thỉnh thoảng sẽ hỏi cô đấy”.

“Thật không ạ!” Tô Noãn Tâm ngạc nhiên nói.

Bạch Kỳ Sương vui vẻ nhìn lấy Minh Dao và nói: “Chị Noãn Tâm của con đến rồi, có vui không?”

Minh Dao có chút ngại ngùng và vùi đầu vào trong cổ của Tô Noãn Tâm.

Bạch Kỳ Sương nhìn thấy vậy không thể nhịn được bèn cười càng lúc càng vui vẻ.

Tô Noãn Tâm cũng cười theo và nói: “Chao ôi, Minh Dao nhà chị mắc cỡ rồi à.”

“Xấu” Minh Dao đột nhiên thốt ra một từ.

Tô Noãn Tâm và Bạch Kỳ Sương trực tiếp bật cười ha hả.

Ngô Thu thấy vậy thì trong lòng không khỏi xúc động.

Biết rằng đứa trẻ tự kỷ hầu như rất khó chấp nhận người ngoài.

Mà Tô Noãn Tâm không chỉ tiếp xúc với Minh Dao, còn khiến cho con bé nhớ lấy cô và chấp nhận cô trong một thời gian ngắn.

Đoán chắc rằng Bạch Kỳ Sương nhận cô làm đệ tử, phần lớn nguyên nhân đều là vì điều này.

Cô ấy thôi nhìn Minh Dao và nhìn sang Bạch Kỳ Sương và nói: “Bạch Kỳ Sương…cậu xem Minh Dao, đáng yêu biết nhường nào… Chúng ta dù sao cũng phải đưa con bé ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài chứ?”

Bạch Kỳ Sương lắc đầu nói: “Minh Dao dễ bị doạ sợ… Lúc ở nước ngoài, bị đứa trẻ hàng xóm hù doạ trong một thời gian rất dài… Trong khoảng thời gian đó, mỗi đêm đi ngủ đều khóc đến tỉnh giấc, sau đó thì la hét..”