Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 373




Chương 373: Tô Noãn Tâm, em đừng hối hận!

Nhưng… nóng cũng không đến mức, cởi hết quần áo ra như vậy chứ! Có trời mới biết lúc này Lệ Minh Viễn thật sự muốn giết người.

Mà cô nhóc kia cảm thấy như vậy vẫn còn chưa đủ… cảm thấy có một cái chăn trên người vẫn nóng cho nên lập tức hất ra.

Lệ Minh Viễn theo bản năng dời tầm mắt khỏi giường.

“Tô Noãn Tâm, nghe lời, đắp chăn vào, không thì cảm lạnh đấy.”

“Chú, nóng lắm, chú ơi, muốn chú cõng… sao chứ không cống em… chú lừa người, còn nói là sẽ cõng em mãi”

“Đã về đến nhà rồi.” Tô Noãn Tâm lúc này mới lờ mờ nhìn bốn phía xung quanh, say khướt nói: “Về đến nhà… giường… giường của chú… muốn ở trên trường… muốn ngủ ở trên giường của chú.”

“Chú mau tới đây… nằm cùng em… hôn em ôm em đi.”

“Tô Noãn Tâm..” Anh thấy em đang muốn lên trời rồi!

“Được không?” Tô Noãn Tâm uống say, nghiêng đầu nằm trên giường nhìn anh nói.

“Còn làm loạn nữa… anh không ngại gõ cho em hôn mê luôn đâu đấy!” Tô Noãn Tâm lập tức mếu máo, hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng lên.

“Hu hu..

chú bắt nạt người ta, còn muốn cốc đầu em… chú xấu xa quá đi.” Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi nói: “Không được khóc!”.

Tô Noãn Tâm thấy Lệ Minh Viễn hung dữ như vậy không khỏi sửng sốt, sau đó khịt khịt mũi, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn.

“Sao chú lại hung dữ với em như vậy chứ… còn không cho em khóc”

“Nghe lời… ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Vậy chú ngủ cùng em đi.”

“Được, anh ngủ cùng em”

Lệ Minh Viễn vừa mới tắm xong, thấy Tô Noãn Tâm được trấn an, cuối cùng cũng chịu nghe lời, anh đi tới tắt đèn đi, sau đó xốc chăn lên, nằm xuống giường.

Đương nhiên là cô nhóc đã bị anh dùng chăn chặn lại rồi. Mà Tô Noãn Tâm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời ngủ được chứ? Trong bóng đêm, đôi mắt cô ánh lên vẻ giảo hoạt. Ha ha, chú lên giường rồi. Có thể hôn chú rồi… Có thể ôm chú rồi. Tô Noãn Tâm uống say không còn lý trí, hầu như muốn nói gì là nói đó.

Nghĩ gì là sẽ làm đó.  Những chuyện bậy bạ nghĩ lúc tỉnh táo, uống say đã trở thành động cơ để cô làm ra hành động thực tế.

Lệ Minh Viên đang ngủ ngon giấc, đột nhiên cảm giác có một thân thể nhỏ chui vào lòng anh, hai tay choàng lấy cổ anh…

Cả người Lệ Minh Viễn không khỏi cứng đờ. Muốn đẩy cô ra lại bị cô ôm chặt lấy cổ. Như một con bạch tuộc quấn lấy anh.

Trong bóng đêm anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Noãn Tâm! Em có biết em đang làm gì không!”

Cặp mắt sáng rực trong bóng đêm kia của cô… nghiêm túc nhìn thẳng anh nói: “Chú nói là sẽ ngủ cùng em mà… không cho phép chú nói lời mà không giữ  lời!”.

Nói rồi bèn ôm lấy anh không rời. Lệ Minh Viễn có chút đau đầu. Cô nhóc thổi này… đây là em tự tìm đường chết đấy. Anh hít sâu một hơi rồi nói: “Tô Noãn Tâm, em đừng có mà hối hận!” Không thể nhịn được nữa… không cần nhịn nữa. Trong bóng đêm, người đàn ông như biến thành một người khác… Chẳng bao lâu, Tô Noãn Tâm không thể nhịn nổi nữa.

Đến cuối cùng… cũng không ngăn được hành động bão táp của người đàn ông…

Điển hình của việc không tìm đường chết thì không sao muốn chết thì sẽ chết rất nhanh.