Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 671




Chương 671

“Đại Minh, đầu tiên, anh tới kiểm tra dây cáp bảo một lần, cho cháu gái tôi khi treo lên được an toàn! Đầu tiên để cho con bé đi giữa không trung cảm nhận trước.”

“Vâng, Ông Ngô.”

Rất nhanh, Tô Noãn Tâm được treo lên giữa không trung, độ cao liên tục tăng lên, càng ngày càng cao.

Bởi vì cảnh quay tiếp theo chính là cảnh cô lao nhanh từ giữa không trung hướng xuống phía dưới tấn công. Tốc độ nhanh đến mức có cảm giác như tốc độ của tàu lượn siêu tốc. Cảnh quay như thế, người bị yếu tim, đoán chắc sẽ không thể diễn được.

Chờ khi lên tới trên cao, Tô Noãn Tâm trong lòng có chút lo lắng.

Bất thình lình, cả người cô không có chút đề phòng nào, bỗng nhiên rơi xuống dưới…

Con mẹ nó, cô còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đâu!

Ông Ngô là đang muốn đùa giỡn với cô sao!

Ông Ngô nhìn cảnh trước mặt, không khỏi nhíu mày nói: “Này sao lại thế này. Tôi còn chưa hộ bắt đầu mà”

Chỉ có Nhiếp Hạo, đuôi mắt nhanh nhạy chú ý, một người đội mũ lưỡi trai ở tổ đạo cụ, lén lút chạy ra bên ngoài đoàn phim.

Lập tức ánh mắt anh ta trở nên ảm đạm, hướng về phía giữa không trung, thấy Tô Noãn Tâm đang bị dọa đến mức thét lên.

Lúc này hét lớn tiếng nói: “Dây cáp bảo hộ của cô ta bị đứt rồi!”

Sau đó, nhanh chóng tự mình đeo dây cáp bảo hộ vào, cả người hướng về phía không trung chỗ Tô Noãn Tâm đang rơi xuống.

Sau tiếng hét của Nhiếp Hạo, mọi người trong đoàn phim đều bị dọa cho mặt không còn chút máu.

Ông Ngô cả người sững sờ, bỗng nhiên đứng lên nói: “Nhanh nhanh, đỡ lấy cháu gái tôi! Đừng để con bé ngã chết”

Cũng may Nhiếp Hạo quay nhiều phim của ông Ngô toàn phim khoa học viễn tưởng, nên điều khiển dây cáp bảo hộ rất thành thạo.

Nhanh nhẹn chính xác bay thẳng đến giữa không trung, bắt lấy cánh tay Tô Noãn Tâm, giữ vững vàng trong tay.

Hình ảnh lúc đó như dừng lại, dường như tất cả mọi người ở đây, đều bị dọa đến ngây ngốc.

Tiếng thét chói tai của Tô Noãn Tâm, cũng dừng lại.

Lồng ngực đập nhanh tưởng như sắp nhảy ra ngoài, tê dại tưởng như tất cả trứng bị dọa chết hết. Toàn bộ cảnh trượng lúc đó, Nhiếp Hạo bị dây cáp bảo hộ treo ở giữa không trùng, bắt lấy cánh tay cô, mọi người chăm chú dõi theo.

Ông Ngô quát: “Còn không mau thả người xuống dưới!”

Giữa không trung, Tô Noãn Tâm hai con người đỏ bừng nhìn Nhiếp Hạo nói: “Ảnh để Nhiếp… Chuyện đêm hôm đó, có liên quan đến anh đúng không?” Nhiếp Hạo đuôi mắt có chút ảm đạm, thản nhiên nói: “Có quan trọng không?”

“Với tôi mà nói, là quan trọng. Anh là thần tượng của tôi. Tôi từ nhỏ là xem phim của anh mà lớn lên, may mắn có thể làm việc tại đoàn phim còn cùng anh quay phim, làm đồng nghiệp của anh, đối với tôi mà nói thật là việc đáng tự hào cả đời, trong khoảng thời gian này, tôi và Ảnh đế Nhiếp vừa là thầy vừa là bạn, mặc dù anh không thích tôi lắm…Những cũng chỉ dạy cho tôi không ít, trên đường đi quay phim cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi học hỏi từ anh rất nhiều thứ. . Cho nên, trong lòng tôi luôn hi vọng anh là người tốt.”

Trong lòng Nhiếp Hạo vừa đau khổ vừa ngỡ ngàng.

Tô Noãn Tâm thế này, anh ta thật không biết phải đối mặt như thế nào.

Giữa không trung, Nhiếp Hạo lặng im thật lâu mới mở miệng nói: “Tôi không phải người tốt, sau này tránh xa tôi một chút”

Dây cáp bảo hộ từ từ hạ xuống, Tô Noãn Tâm rơi xuống đất trước, ánh mắt phức tạp nhìn Nhiếp Hạo nói: “Cảm ơn Ảnh đế Nhiếp cứu mạng. Tôi sẽ ghi lòng tạc dạ.”

Ông Ngô vội vàng chạy tới nói: “Ôi, Con nhóc này không sao chứ!”

“Ông à, cháu không sao, nhưng mà tự nhiên sao dây cáp bảo hộ lại bị đứt. Cháu cũng dọa sợ sắp chết”

Người phụ trách đạo cụ cũng vội vàng tới báo cáo: ‘Ông Ngô, qua kiểm tra, nguyên nhân là do dây cáp bảo hộ bị người ta cắt đứt!”