Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé

Chương 915




Chương 915

“Ha ha, phòng của con trai đều đơn giản thế này nhỉ. Phòng của anh trai em cũng như vậy.”

“Ừm, mấy năm học đại học anh đều ở nước ngoài. Năm ngoái mới về nước, đồ đạc cũng không nhiều.”

“Thật sạch sẽ. Minh Thành, nếu như sau này chúng ta kết hôn rồi… Anh muốn tiếp tục sống chung với ông nội, hay là chúng ta dọn ra ngoài ở vậy Đột nhiên nhắc tới vấn đề này, Lệ Minh Thành có chút không thích ứng.

Anh suy nghĩ một chút nói: “Nhìn ý tứ của ông nội…Ông hẳn là muốn, con cháu chúng ta sống ở bên cạnh, chi thứ có một tòa nhà, rất lớn, sau khi bố mẹ anh dọn ra ngoài, liền trống không.

“Vậy còn anh? Anh không còn cách nào sao?”

“Anh muốn ở cùng mọi người…

Đi ra ngoài ở, cũng chỉ còn lại có hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Anh thích ở cùng người nhà.

Kỷ Hoài An gật đầu nói: “Em vốn dĩ…Là muốn dọn ra ngoài ở, giống như anh họ của anh vậy, sống thế giới của hai người, nhưng bây giờ em lại cảm thấy, người nhà của anh cũng rất thân thiện…Có lời gì, liền nói thẳng… Không lòng vòng quanh co, rất trực tiếp, Như vậy tốt vô cùng, nếu như em có chỗ nào không đúng, người khác nhắc nhở, lần sau em sẽ sửa đổi, sẽ không nói lung tung, Em rất thích như vậy, thứ em sợ nhất chính là loại danh gia vọng tộc thế này, một đám loanh quanh lòng vòng, cả ngày phải đau đầu suy nghĩ, người ta sẽ nghĩ thế nào chứ.

Mình phải làm sao, mới đúng…Mặc dù em làm sai chuyện, cũng không nhắc nhở em… Nhưng sau lưng lại nghị luận em…Em không thích loại cảm giác này, Cho nên Lệ Minh Viễn vừa nãy đã nói thẳng em rồi…Em rất yên tâm, anh không cần bận tâm đâu.”

Lệ Minh Thành gật đầu nói: “Ừm…

“Vậy nên, nếu như anh muốn ở chung với người nhà, em sẽ tôn trọng ý kiến của anh.”

“Cảm ơn…

“Có chút vui vẻ…Mẹ luôn nói với em, người vui vẻ thì ngày vẫn trôi qua, không vui, thì ngày cũng qua…Nhân sinh kỳ thực không dài, nháy gia tộc năm trên tay ông ấy, càng ngày càng xuống dốc…Chú là người được ông nội và ông tổ một tay bồi dưỡng, thương nghiệp kỳ tài…Bố em, cũng chỉ là đứa con thứ bị bỏ quên thôi, cho nên…tương đối tâm thường…”

Lệ Minh Thành gật đầu nói: “Sau khi anh vừa về nước không lâu…Tình hình của nhà giàu ở thủ đô, anh cũng hiểu không quá rõ ràng.”

“Sau này anh sẽ biết thôi…Anh bắt đầu làm việc rồi sao?”

‘Ừm: “Làm cái gì đấy?”

Lệ Minh Thành có chút ngượng ngùng nói: “Công ty…Làm tiêu thụ.”

“Phụt…Là chức vị mà anh họ anh sắp xếp cho sao?”

“Ừm, anh họ nói muốn rèn luyện bọn anh trước.”

“Minh Nguyệt và Minh Ngọc, đều ở công ty sao?”

“Ừm”

“Lệ Minh Viên không tồi…Làm người rèn luyện, ha ha, đi làm ở công ty của mình, rất vui sao?”

: “Hoàn hảo .Cảm thấy sau khi tiếp xúc không lâu, anh giấu thân phận để đi làm, người khác không biết, anh là người của nhà họ Lệ”

“Vậy tên của anh ở công ty là gì vậy?”

“Dương Thành…”

*Phụt…Anh đùa sao, vậy bọn Minh Nguyệt thì sao?”

“Vương Nguyệt…Vương Ngọc..”

“Ha ha ha ha…Mọi người muốn em cười chết sao? Vậy lần sau em tới tập đoàn Quốc Doanh tìm mọi người chơi…Tìm Dương Thành, Vương Nguyệt, và Vương Ngọc…Được không?”

Lệ Minh Thành bị dáng vẻ cười cợt của cô, làm cho tức cười.

Vị cô chủ nhà họ Kỷ này, thoạt nhìn chính là một danh môn thục nữ điển hình, có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Nhưng cũng sẽ cười như vậy…Ôm bụng cười.

Trong đôi mät xếch xinh đẹp, cười đến chảy nước mắt.

Thật sự…Mắc cười như vậy sao?