Chú Ái Tinh Không

Chương 19




Editor: Nguyệt

Mắt Từ Vệ Quốc càng sáng hơn. Hắn thực sự rất vừa ý cậu đàn em này. Không được, trở về nhất định phải nói một tiếng với trung úy Beasley, hai ngày tới hắn bao trọn khóa huấn luyện cơ giáp của tiểu tử này, không thể để cho người khác được.

“Cậu rất tốt!” – Từ Vệ Quốc cười cười – “Ngày mai, chín giờ sáng.”

“Tôi hiểu, thưa trưởng quan.” – Chung Thịnh đáp.

“Tốt lắm. Các cậu cũng hiểu rồi chứ?” Từ Vệ Quốc quay đầu nhìn Hạng Phi và Gerald.

“Hiểu, thưa trưởng quan.” – Hai người vội lớn tiếng trả lời.

“Ừ.” Từ Vệ Quốc gật đầu, chỉnh trang lại quân phục, xoay người rời khỏi phòng huấn luyện.

Hạng Phi cùng Gerald đưa mắt nhìn nhau, nhanh tay đỡ lấy Chung Thịnh sắp sửa ngã. Tuy mấy giờ sau đó, bọn họ tập luyện động tác cơ bản cũng rất vất vả, nhưng so với Chung Thịnh phải đấu đối kháng với vị thiếu úy bạo lực kia thì thoải mái hơn nhiều lắm.

Trên đường trở về, họ gặp những học viên khác. Nhìn dáng vẻ chật vật của họ, đám học viên dự bị kia đều cười ha hả. Thậm chí có người còn chế nhạo họ rằng: có phải sợ chưa tới được trường đã bị đuổi hay không mà phải tranh thủ thời gian huấn luyện ở trên phi thuyền.

“Bọn ngu.” Gerald bĩu môi khinh thường. Thằng ngốc còn nhìn ra được sự xuất hiện của vị thiếu úy kia hôm nay không đơn giản. Mà Gerald thì không phải thằng ngốc, nếu bảo cậu không hiểu được dụng ý của viên thiếu úy thì thật là sỉ nhục chỉ số thông mình của cậu.

Thoạt nhìn thì tưởng viên thiếu úy bạo lựa kia ngược đãi Chung Thịnh, nhưng trên thực tế là đang chỉ dẫn. Nếu không, Chung Thịnh đã chẳng nói lời cảm ơn anh ta sau khi huấn luyện chấm dứt. Cậu không tin là với tính cách của Chung Thịnh mà lại để người khác ngược đãi mình vô cớ, cho dù đó có là trưởng quan.

“Chờ chúng nó tới trường rồi mới sáng mắt ra.” Hạng Phi cười lạnh nhìn đám học viên còn đang cười đùa vui vẻ.

“Đừng để ý đến họ.” Chung Thịnh mỉm cười một cách khó khăn. Anh đã đánh giá cao thể chất hiện tại của mình. Huấn luyện với cường độ mạnh như thế khiến hai chân anh bây giờ đang run lên, gần như không thể bước đi.

“A Thịnh, thân thể cậu thế này thì ngày mai còn huấn luyện được sao?” – Hạng Phi lo lắng.

“Yên tâm.” – Gerald xen mồm.

Chung Thịnh cũng cười: “Yên tâm đi. Chúng ta sẽ đến phòng y tế ngay bây giờ.”

“Hả? A Thịnh, cậu bị thương à? Đến phòng y tế làm gì?” – Hạng Phi không hiểu ra làm sao.

“Thật chịu cậu.” – Gerald chắp tay lên trán thở dài – “Chẳng lẽ cậu không biết trường quân đội Đệ Nhất cung cấp máy hồi sức bổ sung dinh dưỡng cho học viên sao? Chỉ cần bị thương trong quá trình huấn luyện là có thể nằm vào máy hồi sức, rất nhanh sẽ khôi phục. Tình trạng như Chung Thịnh thì cùng lắm hai mươi phút là xong.”

Hạng Phi bĩu môi, nói nhỏ: “À … Làm sao tớ biết có loại máy đó được.”

“Cậu không xem poster chiêu sinh của trường quân đội Đệ Nhất à?” Gerald nói với vẻ khó tin.

“Ha ha … Phòng y tế ở bên nào nhỉ?” Hạng Phi vội lảng sang chuyện khác.

Chung Thịnh chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ …

Nói nói cười cười, ba người rất nhanh tìm được phòng y tế theo sự chỉ dẫn của bản đồ. Nằm ngoài dự kiến của họ, trong phòng y tế có người đang … ờ, thực tế là trong phòng y tế có ba máy hồi sức, một trong số đó đã có người dùng rồi.

“Chậc chậc, có người cũng chịu khổ như chúng ta nha.” – Gerald chậc lưỡi.

“Hừ, chỉ có đám ngốc kia mới có thể vui tươi hớn hở xem mấy ngày này thuần túy là thời gian lữ hành.” Hạng Phi nhớ tới đám học viên cười nhạo bọn họ lúc nãy là lại thấy khó chịu.

“Được rồi.” – Chung Thịnh gõ đầu Hạng Phi – “Bỏ tớ vào trong trước đã.”

“Ừ.” Hai người nâng Chung Thịnh bỏ vào máy hồi sức, đóng nắp lồng lại. Gerald thuần thục nhấn mấy nút ở trên máy. Sau đấy hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, chờ Chung Thịnh đi ra.

Xích —-

Không bao lâu sau, tiếng áp khí vang lên. Hai người nghe tiếng quay đầu lại, thấy người nằm trong máy hồi sức trước đó mở nắp ra. Người nọ ngồi dậy rồi cũng ngạc nhiên khi thấy trong phòng có thêm hai người, nhưng rồi cậu ta đứng lên, mỉm cười chào bọn họ.

Hạng Phi không quen cậu thanh niên này, nhưng Gerald thì biết cậu ta đã lâu. Qua sự giới thiệu của Gerald, Hạng Phi đã rất nhanh bắt chuyện với thanh niên tên Fredia này.

Nghe cậu ấy nói họ mới biết thì ra không chỉ có Chung Thịnh bị trưởng quan ngược đãi, mà Fredia đây cũng vậy.

Đương nhiên, so với việc đối chiến cơ giáp trên mạng thì Fredia thảm hơn. Dù sao thì ở trong phòng trọng lực, cái có thể chỉ dẫn chỉ có … kỹ thuật chiến đấu.

Trước khi tới đây, gia tộc có mời huấn luyện viên để chỉ dạy Fredia về kỹ thuật chiến đấu, nhưng hiển nhiên trình độ của huấn luyện viên này không thể so được với viên thiếu úy kia. Mấy chiêu thức của Fredia trước mặt viên thiếu úy thì chẳng đáng gì. Thế nên, Fredia đã được “chỉ dạy” tận tình một phen, cuối cùng không thể không vào phòng y tế. Nếu không, cậu thật sự không thể nhìn nổi cái mặt bầm dập đó. Cậu cũng từng hoài nghi phải chăng vị thiếu úy tóc đỏ ghen tỵ với gương mặt tuấn tú của cậu, cho nên mới đặc biệt nhắm vào mặt cậu mà ra đòn …

Chờ khi Chung Thịnh bước ra khỏi máy hồi sức, ba người đang tán gẫu rất say sưa vui vẻ.

Fredia không hề phản cảm với thân phận trẻ cô nhi của Chung Thịnh. Tuy cậu là con trai của trưởng quan chấp chính tinh cầu Hải Lam, nhưng đồng thời cậu cũng là một thanh niên hướng tới cuộc sống quân nhân đầy nhiệt huyết. Trong mắt cậu, chỉ có ba người đám Chung Thịnh là có hy vọng ở lại trường quân đội Đệ Nhất. Đối với chiến hữu tương lai, cậu tất nhiên không ngại kết giao trước.

Còn những người khác? Tại sao cậu phải lãng phí thời gian với những kẻ nhất định bị đào thải?

Có sự trợ giúp của máy hồi sức, Chung Thịnh đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Thế là, ngày hôm sau, Chung Thịnh có mặt đúng giờ trong phòng điều khiển cơ giáp. Làm Hạng Phi và Gerald thấy rợn người là ngoại trừ Từ Vệ Quốc còn có hai thiếu úy khác đang tươi cười nhìn bọn họ.

Ngày thứ hai sau khi phi thuyền của trường quân đội Đệ Nhất rời khỏi tinh cầu Hải Lam, số khách thường trú ở phòng y tế từ hai tăng lên thành bốn.

“Hô … Cuối cùng cũng tới rồi …” Hạng Phi từ giữa đại sảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không hạm vận tải từ từ hạ xuống không cảng số 3 ở tinh cầu thủ đô.

“Đi thôi.” Chung Thịnh kéo tay cậu.

Một hàng chín học viên dự bị, dưới sự hướng dẫn của trung úy Beasley, xuống khỏi phi thuyền, đi lên một chiếc xe huyền phù mang dấu hiệu của trường quân đội Đệ Nhất.

Không biết có phải các học viên khác cũng nhận ra cái gì hay không, đến ngày thứ ba bọn họ bắt đầu lục tục sử dụng các dụng cụ huấn luyện. Chẳng qua, nếu so với đám Chung Thịnh có huấn luyện viên chuyên môn chỉ dạy, họ đã khởi đầu chậm một bước. Họ cũng từng có ý thỉnh cầu các huấn luyện viên chỉ dạy. Nhưng, thấy bộ dạng thê thảm của Chung Thịnh sau khi được thiếu úy Từ “chỉ dạy”, họ đồng loạt rút lui.

Thế là trong phòng huấn luyện điều khiển cơ giáp thường xuyên diễn ra cảnh tượng kỳ lạ sau: ba chiếc cơ giáp màu đen lấy thực lực áp đảo đánh tơi bời ba chiếc cơ giáp huấn luyện màu đỏ, mà vài ba chiếc cơ giáp màu đỏ khác thì co rúm lại trong góc, thực hiện các động tác cơ bản rất quy củ.

Đi gần một tiếng, xe huyền phù chở họ đến trước cổng lớn của trường quân đội Đệ Nhất.

Đoàn người bước xuống xe, đập vào mắt họ đầu tiên là cánh cổng bằng thép hùng vĩ của trường quân đội Đệ Nhất. Cửa sắt đen thâm trầm phản xạ ra những tia sáng lạnh, hai bên có hai chiến sĩ đứng thẳng tắp. Trên cổng treo cao quân kỳ đỏ sẫm của liên bang. Sắc đỏ mang ý nghĩa hòa bình của liên bang phải dùng máu vô vàn quân nhân để đổi lấy.