Chú Ái Tinh Không

Chương 208




Dường như tìm được món đồ chơi mới thú vị, Ariel không dừng động tác va chạm, ngón tay vuốt ve đùa bỡn thứ cầm trong tay.

“Đừng … đừng …” Cơn đau đã chìm dần trong cơn khoái cảm cuồng nhiệt. dương v*t bị người ta làm như thế khiến Chung Thịnh không kìm được tiếng rên.

Ariel không để ý đến Chung Thịnh, chỉ theo bản năng ve vuốt thứ cầm trong tay. Mỗi lần như thế, cái lỗ nhỏ lại thít chặt, siết lấy thứ đó của hắn. Cảm giác này thật tuyệt vời làm sao, khiến hắn không muốn dừng tay.

“Ư.. chậm … chậm thôi …” Hai chân Chung Thịnh run nhè nhẹ, mặt đỏ bừng bừng. Chưa có lần ân ái nào Ariel lại va chạm kịch liệt vào điểm mẫn cảm của anh như thế, còn vừa làm vừa vuốt “cậu nhỏ” của anh. Kích thích mạnh mẽ đến nỗi anh không nhịn được.

“A!” Than nhẹ một tiếng, dòng chất lỏng màu trắng đục bắn phụt từ đỉnh ra, dính đầy lòng bàn tay Ariel. Chung Thịnh mệt nhoài nằm sấp xuống đất, cơ thể hơi run lên, còn chìm trong dư vị của cao trào.

“Ưm!” Ariel nheo mắt lại. Hậu huyệt đột nhiên thít chặt, lại hơi run run, mang đến cho hắn khoái cảm cực mạnh.

Hai tay túm chặt phần eo Chung Thịnh, Ariel càng ra sức vận động. Chung Thịnh còn đang trong cao trào, cơ thể cực kỳ mẫn cảm, không chịu nổi kích thích liên tục như thế, mắt ứa ra nước mắt sinh lý, hạ thân run rẩy không ngừng.

“Ưm … không … đừng …” Chung Thịnh rên rỉ, khóe miệng chảy ra nước bọt. Sau mỗi lần đạt cao trào, Ariel đều cho anh nghỉ một lúc mới làm tiếp, chứ không phải liên tục va chạm như bây giờ.

Nửa thân dưới như tê dại. Rõ ràng đã qua cao trào, vậy mà cửa sau bị va chạm liên tục lại vẫn cứ truyền đến khoái cảm.

Chung Thịnh vô lực nghẹn ngào, giọng nghe như nức nở: “Không … Ariel … dừng …”

“Chung Thịnh …” Ariel khẽ gọi tên anh, ánh mắt rất dịu dàng.

“Ariel …”

Đáng tiếc, ánh mắt có trìu mến đến đâu cũng không lấp liếm được hành vi tàn nhẫn của hắn. Dù Chung Thịnh đã xin tha, hắn vẫn không ngừng va chạm thân thể người nằm dưới.

“A …” Vận động thêm một lúc lâu, Ariel mới thỏa mãn bắn vào bên trong Chung Thịnh. Tinh dịch trắng đục hòa cùng máu đỏ tươi rỉ ra khỏi hậu huyệt theo động tác rút phân thân của hắn, chậm rãi chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.

Cảm nhận được Ariel đã rút ra, Chung Thịnh mới bủn rủn tay chân gượng người dậy.

Nhưng anh vừa mới ngồi dậy, cổ tay đã bị Ariel túm chặt, ghì lên cái thùng kim loại đằng sau.

“Ariel?” Chung Thịnh nhìn Ariel với vẻ khó hiểu.

“Xin lỗi …” Ariel ghé tai anh thì thầm. Ngay sau đó, anh thấy hai chân mình bị nâng lên, chỗ vừa bị chà đạp lúc nãy nay lại bị cây “gậy” thô to thọc vào.

“A …” Chung Thịnh ngửa đầu, thở hổn hển.

Hỗn hợp máu và dịch thể khiến hậu huyệt trơn trượt, dễ dàng nuốt vào phân thân căng trướng.

“Chung Thịnh, thật thoải mái.” Ariel nâng hai chân anh lên, đưa đẩy phần eo xốc vác.

Chung Thịnh nhìn hắn, khóc không ra nước mắt, cắn môi chịu đựng lần va chạm kịch liệt thứ hai.

Khoái cảm liên miên không dứt lan đến mỗi một dây thần kinh. Chung Thịnh không ngờ rằng khoái cảm mãnh liệt cũng có lúc trở thành một sự tra tấn với mình.

Vừa rồi lên cao trào khiến anh chưa kịp hồi sức, vậy mà nay khoái cảm truyền đến từ hậu huyệt lại kích thích phân thân mềm rũ từ từ ngóc đầu lên.

Miệng thốt ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, mắt Chung Thịnh đỏ hoe. Chất lỏng vương bên môi đã bị Ariel liếm sạch. Anh thấy thế liền đỏ bừng mặt, nghiêng đầu đi không dám nhìn Ariel.

Cái thứ đang ra vào cơ thể anh vẫn hừng hực sức sống cứ như vừa rồi chưa bắn lần nào. Thể lực của Ariel cũng bền bỉ đến khác thường, mỗi lần va chạm đều rất mạnh mẽ, cảm giác như muốn xuyên thủng cơ thể anh.

Trên cổ rải đầy dấu hôn. Phần ngực càng không có chỗ nào tránh thoát, thậm chí có cả dấu răng cùng tơ máu.

Bây giờ toàn thân Chung Thịnh tràn ngập mùi của Ariel, từ đầu đến chân, từ thân thể đến linh hồn.

“Ư …” Hai chân Chung Thịnh quàng lên lưng Ariel, bất giác quấn chặt eo đối phương. Lại một lần cao trào khiến bụng anh dính đầy dịch thể trắng đục. Hai mắt mờ sương nhìn Ariel, đồng tử đã mất tiêu cự.

Ariel thỏa mãn thở ra một tiếng, đạt cao trào trong cơ thể anh.

Thân thể mềm nhũn ngồi dựa vào thùng kim loại, Chung Thịnh thở hào hển. Vất vả lắm mới lấy lại tiêu cự, tập trung nhìn vào Ariel, lập tức kinh hoàng phát hiện đối phương kéo lấy mình, đè lên thùng, tách hai chân anh ra, vọt vào lần nữa.

“Xin lỗi …” Ariel cúi người ghé tai anh nói khẽ. Chung Thịnh thì chỉ muốn khóc.

Tiếng va chạm đậm chất *** một lần nữa vang lên trong kho hàng. Chung Thịnh không có sức phản kháng, bị Ariel làm hết lần này đến lần khác, va chạm rồi lại đạt cao trào.

Hai tiếng sau, Ariel gọi cho Từ Vệ Quốc, mặt tái xanh tái xám, mắt đằng đằng sát khí.

Lần đầu tiên thấy Ariel lộ rõ sát ý như thế, Từ Vệ Quốc biết điều mang quần áo đến cho hai người, đặt ngoài cửa rồi rút lui luôn.

Năm phút sau, gã lại nhận được cuộc gọi của Ariel. Lần này là nhờ gã đưa Chung Thịnh đến phòng y tế.

Từ Vệ Quốc cúi gằm mặt, cõng Chung Thịnh trên lưng, không dám liếc sang Ariel.

Lúc mở cửa kho hàng, mùi xạ hương nồng nặc làm gã suýt thì sặc mùi mà ngất. Từ Vệ Quốc chỉ biết Ariel bị tiêm một loại thuốc kích thích nào đó, chứ không ngờ tác dụng của nó lại “tốt” đến thế.

Lòng thầm cảm thán, nghĩ không biết hai người này ở trong đó làm bao nhiêu lần. Nhưng ngửi cái mùi đó … khụ khụ, thôi không thảo luận chuyện này thì hơn.

“Cậu không sao chứ?” Arie đi đằng trước đột nhiên lảo đảo, Từ Vệ Quốc vội vàng vươn tay đỡ hắn.

“Tôi không sao.” Ariel từ chối sự trợ giúp của gã, dựa tường một lát rồi đứng thẳng người, đi đến phòng y tế.

Từ Vệ Quốc cõng Chung Thịnh đi đằng sau không khỏi chậc lưỡi. Trong hai người thì có vẻ Chung Thịnh thảm hơn, nhưng xét ở góc độ nào đó thì Ariel mới càng không ổn, vì người bị chích thuốc là hắn, ra sức vận động cũng là hắn.

Nếu không, với tính cách của hắn, còn lâu mới nhờ gã cõng Chung Thịnh.

Sau khi đưa Chung Thịnh đến phòng y tế, Ariel cẩn thận đặt anh vào khoang chữa bệnh. “Bác sĩ, em ấy thế nào?”

Bác sĩ phụ trách của phòng y tế là một người đàn ông trung niên. Ông nhìn dấu vết lưu lại trên người Chung Thịnh, lập tức cảnh giác nhìn Ariel và Từ Vệ Quốc: “Hai cậu làm hả?”

“Đương nhiên không phải.” Từ Vệ Quốc bị ông nhìn với ánh mắt khiển trách lập tức xù lông. Cái tiếng xấu này còn lâu gã mới gánh, dứt khoát chỉ thẳng vào Ariel, nói: “Do cậu ta.”

Bác sĩ chuyển ánh mắt sắc bén sang Ariel. Ariel liền sầm mặt. “Xin lỗi, lúc ấy tôi hơi mất kiểm soát.”

“Cậu với cậu ta có quan hệ gì?” Bác sĩ lạnh lùng nhìn Ariel.

“Chúng tôi là chồng chồng.”

“Chồng chồng?”

“Vâng.”

“Thẻ binh đâu?” Bác sĩ hình như không tin, chìa tay ra đòi xem thẻ binh của hắn.

Ariel lấy thẻ ra cho ông xem, nhân tiện lấy cả thẻ của Chung Thịnh luôn.

Đọc thông tin của hai người xong, bác sĩ vẫn mặt lạnh trừng mắt nhìn Ariel: “Nếu đã là chồng chồng thì sao lại không biết tiết chế như thế?”

Mắt Ariel ánh lên sắc lạnh, “Bác sĩ, em ấy bị thương có nặng không?”

“Quan tâm người ta thì sao lúc làm không chú ý đi?” Bác sĩ rất không hài lòng với thái độ của Ariel, lớn giọng khiển trách.