Chú Định

Chương 45: C45: Vô Thường




Sáng sớm Bạch Vũ Hàm vừa thức dậy liền bị Lục Đàm đến kéo vào cung.


Bạch Vũ Hàm sau khi nghe xong Lục Đàm tường thuật lập tức tỉnh ngủ "Hoàng thượng qua đời ?"


Lục Đàm gật đầu "Y Thọ cung đã bị niêm phong để tìm hiểu lý do"


Đến hoàng cung, Bạch Vũ Hàm tiến thẳng đến Y Thọ cung.


Nhĩ thái y nhìn thấy Bạch Vũ Hàm, Lục Đàm và Cao Khiết Bình đến, hắn liền hành lễ "Tham kiến vương gia, Cao-Lục tướng quân"


Bạch Vũ Hàm vừa vào liền nhíu mày, nàng không thích mùi hương trong phòng này "Đã phát hiện gì lạ chưa ?"


Nhĩ thái y gật đầu "Hoàng thượng đích thị là bị hạ độc"


Bạch Vũ Hàm liền hỏi "Dựa vào đâu ngươi khẳng định như vậy ?"


Nhĩ thái y trước khi đến đây đã kiểm tra trên người Bạch Vũ Đình xem có gì khác thường hay không. Cuối cùng nhìn thấy lưỡi của Bạch Vũ Đình có một chút màu tím than, đó là dấu hiệu của việc lưu trữ độc trong người lâu ngày, dẫn đến sinh khí ngày càng yếu đi.


Bạch Vũ Hàm nhìn túi hương trên tay Nhĩ thái y, mơ hồ phán đoán "Độc được trộn chung với túi thơm này ?"


Nhĩ thái y xác định "Trong này có thạch tín loại mạnh, để nó tiếp cận với cơ thể một thời gian dài sẽ dẫn đến đầu óc mụ mị, sau đó đột tử"


Bạch Vũ Hàm thở dài "Một năm nay hoàng thượng có gì bất thường hay không ?"


Nhĩ thái y lắc đầu "Ngoại trừ hay bị đau đầu, còn lại đều rất tốt"



Bạch Vũ Hàm xem như có thể xác nhận Bạch Vũ Đình chết vì khí độc tích tụ lâu ngày. Chỉ có thể tin là Tiểu Ninh Tử làm để diệt luôn người sống sót cuối cùng của dòng họ Bạch Vũ.


Cao Ngọc Tuyền buồn bả ngồi ở hoa viên nơi Bạch Vũ Đình vẫn thường đến đây chơi một mình khi còn nhỏ. Nàng tự trách chính bản thân đã không thương yêu, quan tâm hắn nhiều hơn. Số phận của hắn, một phần là do lỗi lầm và cố chấp của nàng tạo ra.


"Đình nhi ... ta xin lỗi"


Bạch Vũ Hàm đi tìm Cao Ngọc Tuyền, nhìn thấy nàng ngồi thất thần ở nơi Bạch Vũ Đình yêu thích. Bạch Vũ Hàm liền đến múa võ cho Cao Ngọc Tuyền xem để nàng được giải toả căng thẳng.


Cao Ngọc Tuyền nhìn Bạch Vũ Hàm đánh kiếm, nhớ lại chín năm trước Bạch Vũ Hàm cũng dùng cây giả kiếm múa đoạn này cho nàng xem. Chợt lúc này Cao Ngọc Tuyền thầm nghĩ nếu như lúc trước không tham mê vương quyền thì hiện tại có phải nàng và Bạch Vũ Hàm cùng Vũ Hoa rất hạnh phúc hay không. Mà Bạch Vũ Đình cũng không phải sinh ra rồi sống một cuộc đời cô độc và chết đi đáng thương như vậy.


Cao Ngọc Tuyền lúc này vô cùng yếu đuối, khóc thành tiếng "Đình nhi, ta sai rồi ... Vũ Hàm, ta thật sự sai rồi ... con đường này ta đi sai rồi ..."


Bạch Vũ Hàm thở dài, nhìn Xuân Cát, nàng liền hiểu chuyện mà tạm thời lánh đi.


Bạch Vũ Hàm đi đến ngồi cạnh Cao Ngọc Tuyền "Thật ra có những chuyện ... đúng sai đã không còn quan trọng"


Đời người vô thường, nếu đã gặp nhau thì hãy đối với nhau tốt nhất có thể. Chúng ta sẽ không biết khi nào là lần cuối cùng gặp lại họ.


Ngồi im lặng bên nhau khá lâu, khi Bạch Vũ Hàm muốn đứng lên rời đi thì Cao Ngọc Tuyền bất ngờ lên tiếng "Ta có thể hỏi một việc không ?"


Bạch Vũ Hàm nhìn nàng "Hỏi đi"


Cao Ngọc Tuyền không nhìn thẳng Bạch Vũ Hàm "Tám năm qua ... ngươi có từng nhớ ta không ?"



Bạch Vũ Hàm cười buồn, đáp "Ta không nhớ ngươi ... ta nhớ chúng ta"


"..."


Bạch Vũ Hàm tiếp lời "Điều ta hối hận nhất không phải là để ngươi tổn thương ta. Ta hối hận nhất chính là vào những ngày tháng ngắn ngủi đó đã không thể cho ngươi những gì ngươi muốn", huống chi ta cũng chưa từng nhìn thấu được nàng.


Là ta bất tài vô dụng không hiểu được nàng, hay do ta không muốn nhìn thấu nàng. Chính ta cũng không biết.


"..."


Bạch Vũ Hàm nhớ lại sự bất lực năm đó "Ta buông bỏ được vương quyền nhưng không buông được Cao Ngọc Tuyền nàng", thời gian dài như vậy, nhiều chuyện xảy ra như vậy nhưng ta chỉ nhớ hai tháng ngắn ngủi sống cùng nàng, Bạch Vũ Ngọc, Cao Doanh Tâm, Cao Khiết Bình và Lục Đàm ở trấn An Nam ... nếu được trở lại khi đó thì thật tốt.


Sau khi Bạch Vũ Hàm rời đi, Cao Ngọc Tuyền hối hận vì những gì đã xảy ra, tưởng niệm lại tất cả ... rồi thẩn thờ nói "Trước giờ ta muốn điều gì, chỉ có ngươi là toàn tâm toàn ý cho ta, đổi lại là những người khác, họ luôn tìm cách ngăn cản ta hoặc lấy lòng ta"


Vũ Hàm ... ta cũng muốn quay lại như trước.


577, Bạch Vũ Hàm diệt Bắc Tề, thống nhất miền Bắc Trung Hoa. Chiêu Dương quận chúa hy sinh.


578, Bạch Vũ Đình mất vì ngộ độc.


578, Bạch Vũ Hàm ủng hộ thái phi Cao Ngọc Tuyền lên ngôi rồi uống thuốc độc tự vẫn. Uy thiên ở tuổi hai mươi tám.


578, Cao Ngọc Tuyền trở thành nữ đế thứ hai của triều đại Trung Hoa.



581, Cao Ngọc Tuyền sau khi ban chiếu chỉ truyền ngôi cho thế tử Lục Vũ Hoa, liền trút hơi thở cuối cùng. Uy thiên ở tuổi ba mươi mốt.


581, Lục Vũ Hoa phế Tây Nguỵ Bạch Đế, thành lập nhà Tuỳ, triều đại cũ diệt vong.


Bạch Vũ Hàm ngồi trong phòng vô cùng kinh hãi sau khi đọc xong một cuốn lịch sử dày cả tấn, đóng sách lại mà chỉ biết thở phào "Thật may ta còn có thể ngồi đây ôn lại những tình tiết đáng sợ này ..."


Bạch Vũ Hàm nhớ lại đêm đó nằm xuống giường để chuẩn bị ngủ thì nghe được tiếng ai đó gọi tên thật của nàng, vừa mở mắt ra để trả lời thì nhìn thấy bản thân đang nằm tại phòng ngủ của chính mình ở hiện đại.


Vân Giao nhìn thấy con gái từ ngày tỉnh lại sau chín ngày hôn mê từ lúc vô ý trượt chân ngã xuống biển khi đi ca nô với bạn bè, nàng chỉ ở trong phòng để đọc sách khiến bà không khỏi lo lắng, vốn đọc sách không phải sở thích của nàng.


"Lục Anh"


Bạch Vũ Hàm ngước mặt lên, nhìn thấy mẹ nàng đem thức ăn đi vào, mỉm cười nhìn bà "Con sẽ xuống ăn mà mẹ"


Vân Giao mỉm cười "Thấy con mê đọc sách nên mẹ cũng không muốn làm phiền con"


Bạch Vũ Hàm mỉm cười, nhận lấy khây cơm từ mẹ nàng, vui vẻ vừa ăn cơm vừa trò chuyện cùng bà, chủ yếu là ôn lại chuyện cũ.


Đang nhắc lại một vài chuyện, chợt Vân Giao đưa tay xoa đầu Bạch Vũ Hàm "Con gái trưởng thành rồi, đến cả tác phong cũng thay đổi"


Ngày trước Bạch Vũ Hàm cười nói rất tự nhiên và thoải mái, ăn cơm cũng không để ý để tứ cho lắm. Hiện tại lại rất điềm đạm, ăn uống rất giữ kẻ, cười nói cũng không còn nét mặt vô tư như ngày xưa.


Bạch Vũ Hàm cười cười, không biết phải nói làm sao.


Nửa đêm, Bạch Vũ Hàm đứng cạnh cửa sổ nhìn lên ánh trăng có chút ưu buồn kia mà nhớ về người trong lòng "Ở thời điểm đó .. nàng đã vượt qua mọi thứ như thế nào vậy ..?"


Bạch Vũ Hàm thở dài, không biết phải làm sao lúc này. Nàng nên chấp nhận mà ở lại đây hay bất chấp tìm cách trở về Tây Nguỵ.



Hai ngày sau, Bạch Vũ Hàm đang đi bộ trên đường thì vô tình nhìn vào cỏng chùa, ở bên trong là vị sư tăng đã từng trò chuyện với nàng ở Tây Nguỵ năm đó.


Bạch Vũ Hàm có phần không tin vào mắt nàng nhưng vẫn đi vào gặp thầy sư "Chào thầy"


Sư tăng nhìn thấy Bạch Vũ Hàm cúi đầu chào mình, lão cùng hơi khom người đáp lại "Xin chào thí chủ"


Bạch Vũ Hàm không vòng vo "Xin hỏi thầy có biết vị sư nào có danh xưng là Đức Thiện ?"


Sư tăng ngạc nhiên nhìn Bạch Vũ Hàm, sau đó đáp "Người thí chủ vừa hỏi là tổ tiên của ta, xin hỏi vì sao thí chú biết người này ?"


Bạch Vũ Hàm thở dài, hoá ra chỉ là người giống người "Không có gì ... xin lỗi đã làm phiền"


Vị sư tăng thấy Bạch Vũ Hàm buồn bả rời đi, lão vội gọi lại "Thí chủ nếu không phiền có thể vào trong tham quan, ngôi chùa này do tổ tiên ta xây dựng"


Bạch Vũ Hàm vốn định từ chối nhưng trời lại chuyển mưa, từ đây về nhà nàng khá xa mà nàng không có đem ô, đành quay người lại "Cảm ơn"


Bạch Vũ Hàm đi vào bên trong, nàng lúc này mới hiểu vì sao nhiều người thích đến đây, nơi này tuy là nơi tôn nghiêm nhưng cũng rất khang trang, tất cả đồ vật ngay cả tượng Phật bên trong đều được làm bằng vàng.


Bạch Vũ Hàm cũng như bao người, quỳ xuống cầu nguyện, sau đó là xin xăm.


Cây xăm rớt xuống, Bạch Vũ Hàm nhặt lên và chỉ thấy duy nhất hai từ "qui lai" màu đỏ được khắc trên thân cây xăm.


Trên đường trở về nhà, Bạch Vũ Hàm vừa đi vừa nhớ về ngày tháng ở Tây Nguỵ nên không chú ý bên đường. Phía trước Bạch Vũ Hàm lúc này là một chiếc xe hơi đang lao về phía nàng, Bạch Vũ Hàm giật mình bởi tiếng la hét của mọi người xung quanh nên ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ là lúc này đã quá muộn, khi nàng vừa nhìn lên thì chiếc xe đã tông thẳng vào nàng.


Bạch Vũ Hàm nằm trên vũng máu của chính mình, mơ hồ nhìn những người đang đứng vay quanh nàng. Mặc cho máu đang chảy, người đang gọi ... Bạch Vũ Hàm đều không cảm nhận được gì.


"Bạch Ngọc ... Bạch Ngọc tỉnh lại ..."


Bạch Vũ Hàm giật mình mở mắt rồi bật người ngồi dậy, vẻ mặt có phần hoảng hốt nhìn Lục Huệ Trân ở bên cạnh đang lo lắng nhìn nàng.