Chu Gia Hệ Liệt

Chương 28




Nói ra chuyện này, sẽ không bị ép phải đi xem mắt, Sở Mộ một mặt thở phào nhẹ nhõm, một mặt lo lắng, nếu như sau này để trong nhà biết người mình đang gặp gỡ vốn không phải là cô gái, mà là một chàng trai thì nên làm cái gì bây giờ?

Lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được, những khi lo lắng thống khổ như vậy sẽ rất dễ nhớ đến đối phương, thế nhưng, nghĩ đến đối phương đã ngủ, Sở Mộ cũng không muốn nhắn tin hay gọi điện thoại cho hắn làm hắn thức giấc.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Mộ nhận được tin nhắn của Chu Niệm, xác nhận hôm nay thầy sẽ không đi xem mắt, Sở Mộ nhìn thấy muốn cười nhưng lại cười không nổi, bất đắc dĩ đành phải xác nhận với hắn, trong nhà không có an bài cho anh đi xem mắt.

Chu Niệm không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bèn gọi điện hỏi rõ Sở Mộ, Sở Mộ nói chờ anh về đến trường sẽ nói cho hắn, hơn nữa, còn để tránh cho người trong nhà biết chuyện, dù Chu Niệm có chút lo lắng, nhưng vẫn đồng ý.

Sở Mộ nói với người nhà rằng phải về trường sớm, cùng ngày phải đi mua vé xe lửa.

Chu Niệm thì phiền phức hơn, nhìn thấy đứa con yêu quý sốt ruột, nhưng Tần Uyển lại không cho hắn về trường sớm như vậy, một mực bắt hắn phải ở lại cho đến hết Tết Nguyên Tiêu(1), Chu Niệm vừa bày ra vẻ mặt đau khổ, vừa ở một bên suy nghĩ kế sách, cuối cùng, lên mạng in phiếu điểm của mình xuống, dùng PS(2) sửa lại thành tích trên mặt, trực tiếp đổi thành rớt một môn, còn làm giấy báo thi lại đã được nhà trường đóng dấu, tất cả đưa cho Tần Uyển xem, nói chính mình muốn trở về trường là để thi lại.

Tần Uyển nhìn môn kế toán trên phiếu chỉ có 46 điểm, có chút tức giận, vặn hỏi, “Sao môn này lại thi thành như vậy?”

“Chính là cho rằng môn này không có gì cần ôn tập cả, không chú ý nên mới như vậy.” Chu Niệm cau mày, giả bộ tội nghiệp trước mặt mẹ.

Lúc sau còn nói đủ loại tật xấu của nữ giáo viên xinh đẹp dạy môn kế toán, nói phần lớn mọi người trong lớp của mình đều thi không cao, xin Tần Uyển đừng quá tức giận, còn hứa sau này nhất định sẽ chăm chỉ, không để thành tích trở thành như vậy nữa.

Nhưng cuối cùng lại biến thành Tần Uyển an ủi Chu Niệm, nói hắn không cần phải để tâm, các thành tích khác đều tốt, cái này kém một chút cũng không thành vấn đề gì, học tập cần phải kết hợp với nghỉ ngơi, không được quá mệt mỏi.

Chu Niệm vừa nói vâng, vừa nói mình phải quay về trường sớm một chút.

Chính sách ai binh của Chu Niệm khiến Tần Uyển buộc lòng phải để hắn đặt vé máy bay, để hắn sớm quay lại trường học.

Tần Uyển cho Chu Niệm một kiện hàng rất lớn, toàn bộ bên trong đều là thức ăn, như thể nàng sợ ở trường học, con trai mình ăn không đủ no, Chu Niệm chết cũng không muốn mang theo nhiều như vậy, dù sao mang theo thầy cũng không ăn, mà chính mình cũng lười mang.

Tần Uyển khuyên bảo vô hiệu, đành để người hầu gửi bưu phẩm qua bưu điện.

Tại sân bay, Tần Uyển ôm con trai lưu luyến không rời, một lúc lâu sau mới thả hắn đi.

Chu Niệm cáo biệt mẹ, vừa nghĩ thân tình mà mẹ cho hắn cả đời này cũng không thể trả hết, vừa nghĩ nếu mẹ biết mình là người đồng tính thì sẽ thế nào, mẹ có tha thứ cho mình không?

Tâm tình nặng nề bước lên phi cơ, đến khi xuống phi cơ, tâm tình vẫn chưa tốt lên được bao nhiêu, chủ yếu nghĩ đến có thể ngay lập tức được gặp mặt thầy, một tháng không gặp, mặc dù có bức ảnh, còn có một đoạn phim để giải tương tư, thế nhưng, cảm giác vẫn rất cô độc rất tịch mịch, mỗi ngày đếu nhớ anh, không biết anh đang làm gì, có nhớ đến mình hay không.

Lúc Chu Niệm ngồi trên xe taxi liền bắt đầu gọi điện thoại cho Sở Mộ, Sở Mộ còn đang ở trên xe lửa, có thể nghe được thanh âm ở bên kia rất ồn ào, hai người nói chưa được bao lâu, Sở Mộ đã cúp điện thoại, nói một chút nữa chờ gặp mặt hãy nói tiếp.

Xung quanh Sở Mộ đều là người, lớn tiếng nói chuyện điện thoại thế này khiến anh cảm thấy tất cả những chuyện tư mật của mình như đang tuyến cáo với mọi người, cảm giác không được tự nhiên. Mà ở đầu dây bên kia Chu Niệm luôn nói những câu khiến chính mình đỏ mặt, nên chỉ có thể cúp điện thoại.

Hơn năm giờ chiều Sở Mộ mới về đến, buổi trưa Chu Niệm đã về đến trường, hắn cũng không quay về phòng ngủ, mà trực tiếp đi đến nhà trọ của Sở Mộ, chuyện đầu tiên làm khi vừa đến nơi là gọi điện thoại cho mẹ của hắn, nói chính mình đã về tới phòng ngủ, xin Tần Uyển đừng lo lắng, Tần Uyển ở trong công ty, cằn nhằn lải nhải hắn phải chú ý đến thân thể, phải hảo hảo ăn cơm, chú ý giữ ấm, chú ý học tập nhưng đừng quá lao lực, một loạt tất cả mọi chuyện mà những người mẹ luôn thích nói, Chu Niệm vừa nói chuyện điện thoại với mẹ, vừa chạm rãi thu dọn nhà trọ của Sở Mộ.

Chờ khi Tần Uyển ở bên kia cúp điện thoại, cũng là lúc mà phòng ngủ cùng phòng khách của Sở Mộ đều được Chu Niệm quét tước sạch sẽ.

Khi tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị tốt, cũng đã hơn ba giờ chiều, lại gọi điện thoại đặt chỗ ở một nhà hàng món ăn Trung Hoa rất không tồi mà lần trước hắn cùng Tần Uyển một nhà đã từng ăn qua, hôm nay là lễ tình nhân, phỏng chừng phòng đặt trước ở nhà hàng món Âu đã sớm hết chỗ, bất quá, cho tới bây giờ Chu Niệm vẫn nhớ thầy đều ăn món Trung Quốc, nếu đột nhiên dẫn anh đi ăn món Âu, anh nhất định sẽ ăn không no, hơn nữa sẽ không quen, không bằng hai người cứ đi ăn món Trung Quốc mà thầy thích, như vậy không chừng bầu không khí còn hoàn hảo hơn.

Sau đó lại đi đến cửa hàng bán hoa trước cổng trường mua một bó hoa hồng đỏ mang ý nghĩa một lòng một dạ yêu đối phương, đem về đặt trên cái tủ nhỏ trong phòng khách.

Chỉ mới hơn bốn giờ một chút, hắn đã từ nhà trọ đi ra, đón xe đến trạm xe lửa, nhân tiện đi mua vé xem phim, bởi vì là lễ tình nhân, trong rạp chiếu phim cơ hồ treo toàn những tấm áp phích phim tình yêu kinh điển ngày trước, Chu Niệm chọn vé suất chín giờ tối.

Lúc đến trạm xe lửa, thời gian vẫn còn sớm, tuyến xe lửa của Sở Mộ còn chưa tới.

Hôm nay không có ánh sáng mặt trời, khí trời có điểm u ám, đứng ở cửa trạm xe lửa rất lạnh, Chu Niệm đứng ở nơi đó bỏ tay vào trong túi áo gió, thỉnh thoàng đi vài bước, lại hấp dẫn sự chú ý của không ít người, song, ánh mắt của hắn vẫn chỉ nhìn lối ra ở đằng kia, ánh mắt của người khác không nằm trong phạm vi chú ý của hắn.

Khi loa phát thanh nói đoàn xe lửa mà Sở Mộ ngồi đã đến trạm, trên mặt Chu Niệm hiện lên một ý cười sâu sắc, nghĩ đến thầy nghỉ đông ở nhà có béo lên chút nào hay không, có thay đổi điểm nào không?

Sở Mộ kéo chiếc va li nhỏ, trên lưng còn đeo một túi đồ, thoạt nhìn tựa như một học sinh trở lại học, anh ra trạm, đứng ở bên ngoài, ánh mặt băn khoăn nhìn chung quanh.

Chu Niệm đã sớm nhìn thấy anh, thế nhưng, lại không có gọi anh. Giây phút hắn nhìn thấy anh, Chu Niệm đã có một loại kích động muốn xông lên ôm anh vào lòng.

Thầy vẫn không có thay đổi gì cả, chỉ là vì ngồi xe lửa lâu nên có chút uể oải mà thôi, sắc mặt không tốt lắm, song, chính điều đó mới khiến cho trái tim của hắn bị lay động, khiến hắn vô pháp khống chế ý nghĩ muốn gần gũi anh, đến gần, đến gần, rồi lại đến gần…

“Thầy! Em ở chỗ này!” Chu Niệm nhìn thấy Sở Mộ đứng trong đám đông không ngừng tìm kiếm, bèn đi nhanh đến.

Sở Mộ trơ trọi đứng ở nơi đó, ban đầu là thản nhiên nhưng sau đó lại sốt ruột nhíu mày một chút, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt bị thất lạc, cảm giác cô đơn mà tịch liêu như vậy, trong ngực Chu Niệm một trận rung động cùng thương yêu, hắn đi nhanh đến bên người Sở Mộ, ghé vào lỗ tai của anh, giọng nói nhẹ nhàng êm dịu, hắn không nên để thầy lẻ loi bơ vơ một mình.

“Tôi còn đang tìm cậu đây, nhiều người như vậy, muốn tìm một người thật sự không dễ dàng.” Trên mặt Sở Mộ hiện lên ý cười, trong thanh âm mang theo sự kinh hỉ, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Chu Niệm nhận lấy chiếc va li nhỏ trong tay anh, cười nói “Lúc thầy đi ra, em đã thấy thầy rồi, chỉ là muốn tự thầy tìm được em, em mới không đi đến, cũng không lên tiếng.”

Chu Niệm nói như vậy, Sở Mộ sửng sốt một chút, có chút quẫn bách mà cúi đầu. Chu Niệm luôn có vài ý nghĩ khiến người khác không biết trả lời thế nào.

“Thầy, đi thôi!” Chu Niệm nói, rồi mở bước chân bước đi.

Ở trong dòng người, hai người cách nhau trên dưới hai bước.

Đoàn người rộn ràng nhốn nháo, thế giới bao la này, người có nhiều bao nhiêu, cũng chỉ có một người này có thể tác động đến trái tim của chính mình, chỉ cần ở bên hắn là có thể cảm nhận được hạnh phúc cùng thỏa mãn của đời người, giống như tất cả những điều khác ở trên đời cũng không còn quan trọng nữa.

Chu Niệm quay đầu lại nhìn Sở Mộ, hắn nghĩ, nếu có thể đi đến dắt tay thầy, hoặc là ôm thầy vào người đi cùng nhau, thì thật tốt biết bao a!

Sở Mộ nhìn về phía hắn, đi nhanh hai bước đến bên người hắn, trên mặt mang theo áy náy, thanh âm cũng rất nhỏ, “Chu Niệm, vừa rồi người nhiều lắm, với lại, cậu biết mà, tôi là người luôn yên tĩnh không biết làm sao để tranh luận, cho nên, mới không có nhìn thấy cậu…”

Bỗng nhiên, dường như trong lúc đó, biển người bắt đầu di chuyển ra khỏi thế giới của hai người, dòng nước ấm chảy khắp toàn thân Chu Niệm, kỳ thực, hắn không có ý trách Sở Mộ, hắn chỉ muốn nói cho Sở Mộ biết mà thôi.

Hắn nở nụ cười nhìn Sở Mộ, trong con ngươi sâu thẳm lưu động sự dịu dàng khắc sâu tình yêu thương, hắn nói, “Thầy, em không có trách thầy. Cho dù thầy vĩnh viễn không tìm được em cũng không sao cả, bởi vì, em sẽ tìm được thầy, sẽ không để thầy lẻ loi đứng một mình ở nơi đó. Bất luận thầy ở nơi nào, em cũng sẽ là người đầu tiên tìm thấy thầy, sau đó đi đến bên cạnh thầy…”

Tuy rằng Chu Niệm nói những lời ngon tiếng ngọt như những bữa cơm thường ngày, thế nhưng, lúc này đây, Sở Mộ phi thường cảm động, trong cuộc đời của anh, chưa bao giờ có loại kích động nhưng cũng vô cùng trầm tĩnh thế này, anh nhìn đôi mắt của Chu Niệm, những người chung quanh, những thanh âm chung quanh đều đi xa khỏi anh, trong mắt của anh chỉ còn người đàn ông đang đứng trước mặt này, trong tai chỉ nghe được mỗi thanh âm của hắn.

Ngay lúc Sở Mộ muốn vươn tay về phía Chu Niệm, thì bỗng một người không cẩn thận đụng phải anh một cái, anh mới hồi phục lại tinh thần từ trong ảo cảnh, trong mắt anh lại nhìn thấy đoàn người xung quanh, trong tai anh lại nghe thấy những thanh âm chung quanh, đồng thời, còn có không ít người đang nhìn về phía anh và Chu Niệm, Sở Mộ lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng mắng hắn một câu, “Nhiều người như vậy…cậu cũng không biết khống chế…”

Chu Niệm nhìn đoàn người xung quanh một chút, lại nhìn gương mặt ửng đỏ của Sở Mộ, cho dù trên mặt anh lúc này là vẻ uể oải vì ngồi xe đường dài, song, Chu Niệm lại cho rằng lúc này anh lại hấp dẫn vô cùng, hắn ước nơi này chính là thế giới của hai người, có thể hôn anh, có thể ôm anh vào lòng.

Trong con ngươi đen thẳm của Chu Niệm lưu động thứ ánh sáng rực rỡ, đương nhiên Sở Mộ có thể hiểu được hắn đang suy nghĩ cái gì, đi về phía trước hai bước, nói với hắn, “Mau ngồi xe trở về!”

Chu Niệm theo sau, có điều, hắn lại vừa đi vừa lấy di động ra soạn tin nhắn, Sờ Mộ bèn nói một câu “Lúc đi đường đừng gửi tin nhắn, phải chú ý an toàn.” Song, Chu Niệm cũng không nghe, vẫn vừa đi vừa cầm điện thoại.

Sở Mộ vô phương, đành phải đi bên cạnh hắn, che chở hắn khỏi sự chú ý của người đi đường, chú ý xe cộ, còn phải chú ý đến mặt đất.

Khi Chu Niệm để di động xuống, chiếc điện thoại di động trong túi Sở Mộ liền rung động, chỉ là, anh không có nghĩ nhiều đến ai gửi tin nhắn, đứng tại ven đường, thậtt vất vả mới gọi được xe taxi, sau khi lên xe, anh mới lấy di động ra xem.

Phát hiện vừa rồi là Chu Niệm nhắn tin, anh nghi hoặc một chút, ngẩng đầu nhìn Chu Niệm, phát hiện Chu Niệm đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không có chú ý đến anh.

Trong nghi hoặc, Sở Mộ mở tin nhắn ra xem : Thầy, nhìn thấy thầy đi ra, em đã muốn chạy đến ôm thầy, mặc kệ ánh nhìn của người khác, mặc kệ sự soi mói của người đời, em chỉ muốn ôm thầy, muốn hôn thầy. Khi đi bên cạnh thầy, em muốn dắt tay thầy, muốn ôm lấy vai của thầy, em muốn toàn bộ thế giới này phải biết rằng em yêu thầy. Thầy, em yêu thầy!

Sở Mộ đọc tin nhắn, nhìn thấy những sắp chữ đầu tiên gươngmặt liền ửng đỏ, sau đó gương mặt càng ngày càng hồng hơn, đôi mắt cũng bắt đầu cay cay nổi lên một tầng sương mù, những áp lực của trường bối ở nhà, dường như lúc này đã có một cánh cửa để phát tiết, anh có thể trút ra, sau đó thả lòng, anh còn có một người để dựa vào, không cần phải độc lập chống đỡ một mình.

Sở Mộ nhìn về phía Chu Niệm, Chu Niệm cũng quay đầu nhìn anh, gương mặt Chu Niệm cũng có chút hồng, bốn mắt hai người giao nhau, lẳng lặng nhìn chăm chú, vừa lúc xe đột nhiên quay nhanh, Sở Mộ ngả về phía Chu Niệm, Chu Niệm phản xạ có điều kiện đưa tay ôm anh lại, Sở Mộ không đẩy hắn ra, Chu Niệm cũng không buông tay.

Tài xế phía trước phi thường hào sảng(3), cười ha ha vài tiếng, nói, “Vừa rồi quẹo gắp, không có việc gì chứ!”

Lúc này Sở Mộ mới vùng vẫy một chút, rời khỏi người Chu Niệm.

Chu Niệm cười đáp lại tài vế, “Không có việc gì!” Sau đó lặng lẽ cầm lấy tay Sở Mộ.

Tay của Sở Mộ không né tránh, mà là trở tay lại nắm chặt tay hắn, cứ như vậy, ở trên xe, tay hai người nắm chặt lấy nhau.

♥♥♥♥♥

(1) Tết Nguyên Tiêu

(2) PS : photoshop

(3) Hào sảng : phóng khoáng ngay thẳng.