Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1195: Trận Chiến Cuối Cùng của Hỗn Loạn Và Trật Tự




“Không...” Người đàn ông tuyệt vọng nói.

Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả dùng đồng thời cả giọng nam và nữ nói: “Kẻ gia tải Trật Tự cuối cùng à... Khi ngươi chết, Trật Tự Ma vương sẽ bị ta phong ấn hoàn toàn. Từ nay về sau, tất cả các Trật Tự đều sẽ mất đi cơ hội tỉnh lại, còn chân thân của ta sẽ bắt đầu hành động, gieo rắc Hỗn Loạn thật sự trong thế giới vô tận.”

Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đột nhiên nâng giọng, lớn tiếng nói: “Trong trận giao chiến cuối cùng của Hỗn Loạn và Trật Tự, ta sẽ đại diện cho Hỗn Loạn giành được thắng lợi sau cùng!”

Nó đưa tay còn lại ra, thoáng cái đâm xuyên qua thân thể của người đàn ông.

Người đàn ông giãy giụa dữ dội, nhưng không ăn thua, sinh mệnh chậm rãi rời khỏi cơ thể của hắn ta.

“Sứ giả... Hỗn Loạn, ngươi sẽ không... được toại nguyện.”

Hắn ta nói xong, cứ như vậy mà chết hoàn toàn.

Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhẹ nhàng đặt thi thể trên mặt đất, bắt đầu niệm một câu thần chú với thi thể.

Nó vừa niệm vừa đi vòng quanh thi thể, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Nhìn qua, nó căn bản không có vẻ bị điên như những người quan sát nói.

Một lát sau.

Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả dừng bước, rì rầm với thi thể: “Lấy Hỗn Loạn làm cơ sở, ta sẽ phong ấn Trật Tự này mãi mãi ở nơi đây.”

Luồng khí mạnh mẽ tỏa ra quanh người nó, bao trùm hoàn toàn thi thể trên mặt đất.

Một giây sau.

Đúng lúc Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vừa lộ ra nụ cười, tất cả luồng khí đột nhiên tiêu tán.

Trên thi thể, không xuất hiện bất kỳ sự biến hóa nào.

Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả ngây người.

“Không, Trật Tự chết tiệt!!!”

Tiếng hét phẫn nộ của nó vang vọng khắp thế giới.

...

Bên kia.

Khu Kỳ Dị.

Vương quốc Kinh Cức.

Một cô gái đoan trang xinh đẹp đứng trên sân đấu, tay cầm trường đao, nín thở rũ mắt xuống.

Ở xung quanh cô, mấy tên vệ sĩ Kinh Cức vũ trang đầy đủ vừa bò dậy khỏi mặt đất.

“Đừng đánh nữa, nữ nhân như cô nhìn thì dịu dàng như vậy, kết quả khi đánh nhau lại dọa chết người.” Một vệ sĩ Kinh Cức ủ rũ nói.

“Đúng, rõ ràng chỉ là luyện tập, tôi cảm thấy như cô vừa ra tay liền muốn giết tôi ấy.” Một gã vệ sĩ Kinh Cức khác cũng kháng nghị.

Ninh Nguyệt Thiền thu hồi trường đao, khí thế cả người biến đổi, trở lại vẻ dịu dàng.

“Kính xin bỏ quá cho, tôi không ngờ mọi người lại nương tay.” Cô tràn đầy áy náy nói.

Mấy tên vệ sĩ Kinh Cức ngẩn ra.

“Hả, đúng! Là chúng tôi đã nương tay đó!”

“Đúng vậy, luyện tập mà, dốc hết toàn lực làm chi.”

“So tài mà thôi, không cần đánh đấm sống chết.”

Bọn họ nhao nhao nói, dìu đỡ nhau đi xa.

Ninh Nguyệt Thiền mím môi, gắng gượng duy trì dáng vẻ, giấu đi nụ cười trên khóe miệng.

Những người này đều lớn lên trong phúc lợi của gia tộc, binh khí áo giáp và bảo vật lợi hại vô cùng, nhưng thực lực của bản thân quá kém, cho nên không xem như là khó đối phó.

Đáng tiếc, rất lâu rồi không chém giết trong tình cảnh sinh tử, đao thuật tiến bộ rất chậm chạp.

Cũng không biết tên kia thế nào rồi.

Cô thở dài.

Laura nói là đi đón hắn, ước chừng phải mấy ngày nữa mới quay lại.

Đến lúc đó là có thể gặp hắn rồi.

Đột nhiên, vẻ mặt của Ninh Nguyệt Thiền biến đổi.

Trong tầm mắt của cô, đột nhiên xuất hiện một hàng chữ nhỏ màu máu.

[Người gia tải cuối cùng của Trật Tự Sinh Mệnh, hiện tại ta muốn ngươi làm một chuyện.]

“Chuyện gì?” Ninh Nguyệt Thiền hỏi.

Chữ nhỏ màu máu đáp lại: [Đến khu Tranh Bá tìm một người. Ngươi yên tâm, ta biết một con đường bí mật, có thể để ngươi tiến vào khu Tranh Bá một cách bí mật.]

“Tại sao phải làm như vậy?” Ninh Nguyệt Thiền hiếu kỳ hỏi.

[Bởi vì trên người người đó có một nửa của ta. Đã đến lúc rồi, các người phải để ta trở nên hoàn chỉnh một lần nữa.]

Ninh Nguyệt Thiền do dự.

Khi bước vào khu Tranh Bá, cô đã thông qua kiểm tra trước Cố Thanh Sơn, gia tải Trật Tự Sinh Mệnh.

Nghe nói chúng thần chán ghét Trật Tự, bản thân bọn họ đã sáng tạo ra một số Trật Tự, dùng để đối đầu với Trật Tự thật sự.

Trật Tự Sinh Mệnh chính là sự tồn tại như vậy.

Thế nhưng cùng với việc mở ra thần dụ của bảy Ma thần và con đường Bán Thần, Trật Tự Sinh Mệnh đã không còn tồn tại.

Chỉ có Ninh Nguyệt Thiền, trên người vẫn còn lưu lại một chút sức mạnh của Trật Tự Sinh Mệnh.

Hiện tại, rõ ràng bản thân sắp đợi được đến lúc hắn quay lại, kết quả lại xảy ra chuyện này.

Có lẽ đã nhận ra được sự do dự của Ninh Nguyệt Thiền, chữ nhỏ màu máu lại hiện ra mấy hàng:

[Các ngươi nhất định phải để ta lấy lại sức mạnh, việc này có liên quan đến vận mệnh của tất cả các sinh linh.]

[Nếu như ngươi và người kia thất bại, hãy tin ta, một tỉ thế giới đều sẽ rơi vào sự hủy diệt hoàn toàn.]

[Ngươi và ta kề vai sát cánh lâu như vậy, nên biết ta không bao giờ nói ngoa.]

Ninh Nguyệt Thiền thở dài một tiếng, cuối cùng đưa ra quyết định.

“Ngươi đã từng cứu ta mấy lần.” Cô bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không thích nợ người khác, cho nên ngươi nói đi, muốn ta đi tìm ai?”

Trong hư không xuất hiện diện mạo của một cô gái.

Đây là một cô gái xinh đẹp nhìn rất thuần khiết, đang lộ ra nụ cười ngọt ngào với Ninh Nguyệt Thiền.

Ninh Nguyệt Thiền cau mày nói: “Cô gái này nhìn rất đơn thuần, không giống chiến sĩ một chút nào. Sau khi thần tích của bảy thần biến mất, khu Tranh Bá đã hoàn toàn rối loạn. Ngươi khẳng định cô gái như vậy còn sống sao?”

Trong hư không, chữ nhỏ màu máu lóe lên, lại quét ra một hàng:

[Đây là dáng vẻ trước đó rất lâu của cô ấy, khi đó cô ấy vừa mới tới Đảo Sương Mù của Biển Chết.]

Ninh Nguyệt Thiền bừng tỉnh nói: “Đảo Sương Mù của Biển Chết? Thì ra là một thẻ bài sư.”

Từng hàng chữ nhỏ màu máu tiếp tục xuất hiện trong hư không:

[Đi thôi, Ninh Nguyệt Thiền, ngươi phải đi tìm cô gái này, bởi vì một nửa của ta đang nằm ở trạng thái nửa ngủ say, ẩn núp trên người cô ấy.]

[Các ngươi nhất định phải cùng đánh thức ta thật sự.]

.....

Chín trăm triệu thế giới.

Khu Tranh Bá rơi vào hỗn loạn và khói lửa chiến tranh.

Thế giới Đảo Sương Mù, Biển Chết.

Trên bầu trời, thân thể quái vật màu đen khổng lồ đang im lặng trượt về phía trước.

Cự thú của Vực Sâu.

Nó đang luớt qua thế giới này ở một khoảng cách rất thấp.

Cự thú không hề hứng thú một chút nào với thế giới không bằng một phần mười cơ thể của nó ở trước mặt.

Nhưng văn minh nương trú trên người nó thì không nghĩ như vậy.

Khác với văn minh đầu lâu Cố Thanh Sơn đã từng gặp mặt, lần này, kẻ xâm lấn là quái vật thân người da có vảy tỏa ra hắc quang.

Lúc chúng hành động, hắc quang trên người bao trùm lấy bọn chúng, giống như tàu lượn bay vút trong không trung.

Vô số bóng đen từ trên trời giáng xuống, xâm nhập Đảo Sương Mù, đánh về phía tất cả máu thịt tươi sống.

Đất đai, nước biển, không khí trong lành, thức ăn, tất cả đều là mục tiêu của bọn chúng.

Chiến tranh vừa mới bắt đầu đã tiến vào giai đoạn oanh liệt nhất.

Kỵ sĩ và các thuật pháp sư của thần điện Vận Mệnh dốc toàn lực ngăn cản những kẻ địch chưa biết này.

Ầm ầm đùng!

Trong tiếng sấm sét, mưa như trút nước.

Tiếng nổ đùng của thuật pháp và tiếng kêu thảm thiết từ đầu đến cuối không hề ngừng lại.

Máu loãng giàn giụa.

Thế nhưng không có đường lui. Trong trận chiến này, bất kỳ một sự cầu xin tha thứ nào đều sẽ đổi lấy một kết cục, bị cắt cổ ngay tại chỗ.

Văn minh của Vực Sâu không chấp nhận đầu hàng.

Trong mắt bọn chúng, những kẻ địch phản kháng lại này sau khi chết kỳ thực rất ngon.

Sức mạnh ẩn chứa trên người chức nghiệp giả có thể bị chúng hấp thu hoàn toàn.

Đúng lúc chiến tranh bước vào giây phút nguy cấp nhất, một con chiến mã toàn thân bao phủ chiến giáp xuất hiện trên chiến trường.

Cô gái người mặc trường bào trắng như tuyết đó, tay cầm trượng dài, xuất hiện ở tiền tuyến.

“Đại điện chủ tới rồi!”

Các kỵ sĩ bên cạnh cô lớn tiếng gào thét.

Trong tiếng reo hò rung trời, Tô Tuyết Nhi giơ pháp trượng ở trong tay lên.

“Huyết Hải!”

“Ta dâng lên lòng thành kính của mình, với sự tôn kính cao quý nhất, kêu gọi sức mạnh của ngươi!”