Chú Không Thể Nhẫn

Chương 24: Giặt quần áo




Anh nâng mặt cô, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, làm cô không thể động đậy. Tay anh rất ấm, làm gương mặt vốn lạnh ngắt của cô do kinh hoảng vừa rồi từng chút nóng lên. Anh cứ như vậy nhìn thẳng chính mình, ánh mắt chuyên chú lại ôn nhu, trịnh trọng lạ thường. Diệp Dung dường như ngay lập tức thất thần bị hãm sâu vào đáy mắt sạch sẽ của anh, nhất thời chỉ nhìn thấy môi anh khép mở, suýt nữa quên mất nghe xem anh đến tột cùng là nói cái gì.

Qua hơn nửa ngày, cô gái nhỏ mới chậm rãi tiêu hóa ý tứ trong lời nói của anh, rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, đôi mắt mèo mang theo thấp thỏm thận trọng lập tức sáng lên, bắn ra một cỗ ánh sáng khó tin, sau một lát lại dần dần ảm đạm, hơi do dự trong chốc lát, thử thăm dò nhẹ nhàng duỗi tay bắt được quần áo anh, thật cẩn thận xác nhận lại:

"Chú nhỏ thật sự... thích cháu sao?"

Thanh âm của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức như sợ một khi bản thân mình mở miệng sẽ đem toàn bộ mọi thứ trước mắt phá nát, sau đó phát hiện ra đây chỉ là một giấc mộng đẹp.

Mục Nhạc đau lòng đến lợi hại, xoa xoa tóc cô, không chút do dự gật đầu, mở miệng nói dường như là gằn từng chữ một: "ừ, A Dung, tôi thích cháu."

Chút tái nhợt trên mặt cô gái nhỏ lập tức đỏ bừng, cặp mắt đen lúng liếng kia dường như ngay lập tức tỏa sáng, tóc dài rối tung khiến khuôn mặt vốn không lớn của cô nay càng thêm nhỏ nhắn tinh xảo, hiện ra một loại non nớt lại xinh đẹp khiếp người. Cô hít một hơi thật sâu, giống như có chút không dám xác định, rồi lại nỗ lực lấy thêm dũng khí, mang theo tràn đầy chờ đợi:

"Nhưng, nhưng vì sao... chưa bao giờ trở lại thăm cháu?"

Cô đã từng muốn hỏi anh, vì sao rời đi mười năm mà chưa một lần trở lại thăm cô? Nhưng khi đó cô không biết anh có thật sự thích cô hay không, nên cô không dám hỏi nhiều, sợ làm anh phiền chán. Lúc này đây, nghe anh trả lời trịnh trọng lại kiên định như vậy, hẳn là thật sự thích cô đi? Như vậy có phải hay không... cô có thể hỏi như vậy?

Khi đó, ngoại trừ cha mẹ, anh chính là người gần gũi với cô nhất. Mười năm này... Cô thật sự, không thể nào không để ý.

Người đàn ông đang ôm cô cả người đột nhiên cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại trong nháy mắt.

Diệp Dung ngẩn người, thật vất vả trên mặt mới nổi lên vài phần đỏ ửng thì ngay lúc này đã không còn một tia huyết sắc nào, đáy mắt bày ra kinh hoàng cùng hối hận: "Xin, xin lỗi chú nhỏ, chú đừng nóng giận, cháu không sao, không phải trách chú, cháu, cháu chỉ là... rất nhớ chú."

Cô nói xong lời cuối cùng, dường như đã kinh hoảng thất thố, trên gương mặt tinh xảo là một mảnh tái nhợt, mấy chữ cuối cùng... khẽ khàng nỉ non giống như chỉ nói cho chính mình nghe.

"A Dung!" Mục Nhạc hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cô, trầm giọng giải thích, "Tôi không tức giận, A Dung, cháu không làm gì sai cả. Là tôi sai... Tôi vừa rồi không lập tức trả lời, là vì hối hận, quá... đau lòng."

Chẳng qua chỉ mới chần chờ một lát đã khiến cho cô khẩn trương như vậy, cô đến tột cùng là có bao nhiêu mẫn cảm, lại có bao nhiêu... để ý tới anh? Mục Nhạc chỉ cảm thấy ngực lại đau đớn ê ẩm, lại bởi vì không thói quen để lộ trắng ra tâm ý nên cảm thấy có chút lo sợ.

Anh không phải một người bộc lộ vui buồn ra ngoài, càng không phải người sẽ đem tâm tình cảm xúc của mình thẳng thắn nói cho người khác, nhưng hôm nay... anh đã nói quá nhiều.

Nhưng anh là nói những điều cần thiết —— nếu không nói ra, anh quả thực khó có thể tưởng tượng được cô gái nhỏ sẽ phải tự ti khổ sở bao lâu, sẽ lại đối với anh thật cẩn thận tới khi nào.

Thanh âm của anh hiển nhiên là có chút không được tự nhiên, nhưng từng từ nói ra lại vô cùng rõ ràng. Diệp Dung có chút phát ngốc khi nghe anh nói xong, cặp mắt kia đen lúng liếng kia lại một lần nữa sáng lên, dường như mang theo cả kinh hỉ, chuyên chú nhìn anh, đáy mắt tràn đầy mong chờ.

"A Dung," Mục Nhạc hít một hơi thật sâu, "Tôi..."

Di động đột nhiên vang lên chặn đứng câu nói sắp ra khỏi miệng của anh.

Sắc mặt Mục Nhạc đột nhiên trầm xuống.

Có lẽ do lúc trước Mục Nhạc nói có chút hiệu quả, lúc này cô gái nhỏ tựa hồ thật sự có chút tự tin cùng dũng khí, ngẩng mặt hướng anh cười cười xin lỗi, sau đó duỗi tay lần theo tiếng nhạc tìm được di động của mình, nhận cuộc gọi.

"Dung Dung, cậu hiện tại sao rồi?"

Vừa nghe máy, âm thanh quan tâm lại mang theo khẩn trương của Từ Gia lập tức truyền tới.

"Tớ khá tốt, còn các cậu? Chú nhỏ nói... các cậu thuê một phòng?" Diệp Dung hơi hơi nghiêng đầu, quan tâm tình huống của nhóm bạn cùng phòng, "Thật xin lỗi Gia Gia, có phải ngày hôm qua tớ gây cho cậu thêm phiền toái không?"

"Đối với tớ mà cậu còn nói cái gì phiền toái hay không phiền toái." Từ Gia tức giận mắng một câu, rồi sau đó có tạm dừng, ngữ khí lập tức thu liễm lại, "Cậu còn ở bên cạnh Mục Nhạc?"

"Ừ." Diệp Dung gật gật đầu lên tiếng, theo bản năng quay đầu lại nhìn Mục Nhạc, sau đó đột nhiên ý thức được cái gì, trong nháy mắt gương mặt bị thiêu nóng đỏ bừng ——

Từ lúc cô tỉnh dậy đến bây giờ, không phải kinh hỉ thì cũng là khẩn trương hoặc kinh hoàng, còn lại cái gì cũng không để ý. Mãi cho đến lúc này khi nghe Từ Gia hỏi, cô mới ý thức được, cô vẫn còn rúc cả người ở trong lòng Mục Nhạc như cũ, thậm chí trên người hai người bọn họ, đều chỉ mặc một thân quần áo mỏng!

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp bị thiêu đến đỏ bừng, vội vội vàng vàng muốn xốc chăn lên tránh thoát khỏi lòng anh. Khi cô vừa lật chăn lên, khí lạnh lập tức tràn vào khiến cô co rúm lại, không khỏi hít phải một ngụm khí lạnh. Mục Nhạc nhanh chóng kéo cô lại ôm vào trong lòng, dùng chăn gắt gao bao lấy cô.

"Dung Dung, cậu làm sao vậy?" Diệp Dung bên này động tĩnh quá lớn, Từ Gia không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, có chút sốt ruột, liền truy hỏi.

"Không, không có gì." Diệp Dung nhanh chóng lắc đầu, nhưng cả người lại cứng ngắc đến động cũng không dám động. Lần này Mục Nhạc tăng thêm lực đạo, gắt gao ôm lấy cô vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cách một tầng vải mỏng đơn bạc truyền đến, làm cô cứng đờ không dám động, nhưng từ tận đáy lòng lại tham luyến sự ấm áp này.

"Không có việc gì thì tốt." Từ Gia hiển nhiên vẫn còn hơi hoài nghi, nhưng Diệp Dung không nói, cô cũng không truy hỏi nữa, chỉ là ngữ khí mang theo vài phần ngưng trọng, thấp giọng dặn dò, "Cũng sắp giữa trưa rồi, buổi chiều còn có tiết, cậu nhớ đừng đến muộn. Bọn tớ đều ổn, hiện các cậu ấy đang tắm rửa, chúng tớ đợi cậu rồi cùng quay về trường. Cậu ăn trưa xong mới tới hay là qua đây ăn cùng chúng tớ?"

Diệp Dung có chút cứng đờ quay lại nhìn Mục Nhạc: "Chú nhỏ, cơm trưa..."

"Cơm nước xong tôi đưa cháu về trường học." Sắc mặt Mục Nhạc vẫn còn có chút trầm, nhưng vẫn ôn hòa xoa xoa tóc cô.

Diệp Dung lên tiếng, "báo lại" cho từ Gia một tiếng, sau đó mới kết thúc trò chuyện.

Không còn điện thoại quấy rầy, trong phòng rốt cuộc trở lại thời điểm chỉ có hai người, không khí không còn tự nhiên như lúc trước, mà mang theo một loại im lặng ngượng ngùng, nhưng lại có chút ái muội kỳ lạ.

Diệp Dung bỗng cảm thấy có chút nóng, cô thậm chí còn nghi ngờ lúc này trán mình có lẽ đã toát mồ hôi.

Cô do dự trong chốc lát, hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí duỗi tay tính toán muốn xốc chăn lên lần nữa —— vừa rồi hơi lạnh bất thình lình xông vào thật sự vẫn còn làm cô sợ hãi.

Ai ngờ tay mới vừa cầm vào mép chăn, lập tức liền bị một bàn tay âm áp hữu lực giữ lại, sau đó bị anh nhẹ nhàng nhét trở lại trong chăn.

Sau đó "Tích" một tiếng âm thanh nhắc nhở vang lên—— Mục Nhạc mở điều hòa.

"Bên ngoài rất lạnh, cháu cứ nằm một lát, giờ vẫn còn sớm, sẽ không đến trễ được. Đợi chút nữa rồi đi tắm." Mục Nhạc cố gắng xem nhẹ những điều không vui trong lòng, âm thầm thở dài, rốt cục vẫn buông cô gái nhỏ ra, nhẹ nhàng xốc chăn xuống giường, rồi lại cẩn thận giúp cô dịch góc chăn, xong xuôi lúc này mới cầm quần áo của mình vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào cách một bức tường phòng tắm lập tức truyền tới.

Do điều hòa vừa mới mở, nên làn gió ấm còn chưa kịp thổi ra, Diệp Dung chỉ cảm thấy thiếu cái ôm ấm áp vừa rồi, trong ổ chăn ngay lập tức lạnh xuống, không còn cái loại ấm áp khiến người ta an tâm nữa.

Cô gái nhỏ có chút lưu luyến nên nhìn thoáng qua phía phòng tắm, sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên —— anh nói, anh không chán ghét cô, anh thích cô.

Gió ấm từ điều hòa rốt cuộc bắt đầu chậm rãi thổi ra. Diệp Dung thử tính duỗi tay xốc chăn lên một chút, phát hiện trong phòng cũng không lạnh, lúc này mới ôm chăn từ trên giường ngồi dậy, nghiêng người về phía đầu giường muốn tìm quần áo của mình.

Cửa phòng tắm ngay lúc này mở ra —— người đàn ông sau khi tắm qua mặc một thân quần áo ở nhà, thoạt nhìn nhu hòa đi không ít. Anh vừa gội đầu nên tóc còn chưa khô, ngọn tóc vẫn còn nhỏ nước, dọc theo cần cổ anh lăn xuống cổ áo, thoạt nhìn có chút... gợi cảm.

Khuôn mặt Diệp Dung lại một lần nữa đỏ lên.

"Không lạnh?" Mục Nhạc thấy cô ngồi dậy, sắc mặt lập tức có chút khẩn trương, bước nhanh tới, duỗi tay cầm lấy chiếc áo khoác đen hôm qua treo ở trên mắc bọc người cô lại.

Lúc anh đến gần, mùi sữa tắm cùng dầu gội đầu tươi mát dễ ngửi lập tức liền chui vào chóp mũi cô.

Cô gái nhỏ có chút ngượng ngùng mà cúi thấp đầu, dùng tay nắm chặt lấy vạt áo khoác, gật gật đầu: "Dạ, điều hòa rất ấm, không lạnh."

"Vậy đi tắm đi, tôi mới vừa tắm xong, trong phòng tắm hẳn là không lạnh." Mục Nhạc sờ sờ đầu cô, khoác bả vai cô mang cô vào phòng tắm, sau đó mới xoay người đi ra ngoài, một lát sau khi trở lại, trong tay có nhiều thêm một chồng quần áo.

"Đây là......" Cô gái nhỏ có chút kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Mục Nhạc đem quần áo trong tay đưa cho cô: "Lần trước cháu để quần áo lại đây, tôi đã giặt sạch sẽ."

Diệp Dung theo bản năng duỗi tay nhận lấy.

"Trời lạnh, áo lông cùng áo khoác vẫn nên để lại, trở về trường rồi cháu thay sau. Quần áo cùng..." Mục Nhạc nói tới đây, đột nhiên dừng một chút, khuôn mặt vốn luôn thong dong trấn định nay lại hiện ra vài phần ửng đỏ mất tự nhiên, "Khụ... còn lại, đều thay hết đi."

Anh nói xong, rồi lập tức mở cửa đi ra ngoài.

Diệp Dung trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác gật gật đầu lên tiếng, sau đó cúi đầu nhìn quần áo trong tay —— ngay sau đó cả người liền cứng đờ, khuôn mặt đỏ rực muốn xuất huyết.

—— Phía dưới bộ quần áo, là áo lót với quần lót của cô!

Ngày đó cô bị mắc mưa, đầu có chút choáng váng, nên đồ thay ra cũng quên mang về. Hiện tại anh nói anh đã giặt sạch sẽ, kia, như vậy đồ lót của cô... cũng là tự tay anh giặt?